Lâm Dục Thư tập trung xem báo cáo, mãi đến khi điện thoại rung không ngừng.
Tống Khải Minh: Sao chưa về?
Tống Khải Minh: Ốc Ốc tức giận.
jpg
Nhìn tin nhắn, Lâm Dục Thư lúc này mới nhớ ra Tống Khải Minh đang ở nhà chờ mình.
Nhìn đồng hồ, đã qua 8 giờ tối, chỉ lát nữa bảo vệ sẽ cắt điện, cũng nên về nhà rồi.
Lâm Dục Thư: Về ngay đây
Giờ này không kẹt xe, mười phút đồng hồ sau, Lâm Dục Thư đã tới nhà.
Y thay quần áo, chọn một bình rượu đỏ.
Chuông cửa lúc này vang lên.
“Nếm thử đi,” Tống Khải Minh đứng ngoài cửa, tay bưng một cái đĩa khổng lồ, “Tôi làm pizza.”
Lâm Dục Thư hơi kinh ngạc: “Anh còn biết nấu ăn?”
“Không.” Dép lê của hai người còn chưa đổi lại như cũ, Tống Khải Minh theo thói quen xỏ dép nhà mình, bưng đĩa tới phòng khách, đặt lên cái bàn trà đang lộn xộn đủ loại báo cáo, “Tôi thử làm làm, pizza thịt băm cá.”
Lâm Dục Thư: “…”
Lâm Dục Thư xếp bằng ngồi cạnh hắn: “Nước Ý sẽ tử hình anh.”(*)
(*) Nói trêu như vậy vì Pizza xuất phát từ nước Ý
“Không đâu.” Tống Khải Minh đưa một miếng cho Lâm Dục Thư, “Tôi là người Trung Quốc, bọn họ sẽ tha thứ.”
Cũng không biết hắn kiếm đâu ra sự tự tin này.
Lâm Dục Thư cắn thử một miệng, vừa mặn vừa khét, quả nhiên là ẩm thực hắc ám.
Y tỉnh bở trả lại miếng pizza, nhấp một ngụm rượu vang xem như súc miệng.
Tống Khải Minh cũng không phát hiện chút động tác nhỏ này của y, nhìn đống báo cáo trên bàn, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Công việc của tôi.” Lâm Dục Thư cầm lên một bản báo cáo, dùng bút đỏ khoanh một vòng lớn ở tiêu đề, “Đây là báo cáo hiệu quả vốn đầu tư năm nay.”
“Lợi nhuận 8%.” Tống Khải Minh đọc lên một con số, “Có vẻ không ổn lắm nhỉ.”
“Cái gì mà không ổn lắm?” Lâm Dục Thư khoanh liên tiếp mấy vòng lên những chỗ y không hài lòng, “8% mà cũng không biết xấu hổ nộp lên.” (*)
(*) Lợi nhuận đầu tư 8% là thấp vì nếu không đầu tư mà chỉ gửi ngân hàng thôi cũng được lãi suất tầm 6-7% rồi
Tống Khải Minh hai tay chống sau lưng, có chút hăng hái nhìn y: “Cậu rất tức giận.”
“Không phải, tôi đang phát hỏa.” Giọng điệu Lâm Dục Thư vẫn xem như bình tĩnh, “Phí quản lý để nuôi bọn họ hàng năm tốn nhiều như vậy, lại nộp cho tôi xem thứ rác rưởi này, chắc anh không thể hiểu được cảm giác khi phải làm việc với những thể loại ngu xuẩn.”
Giận là cảm xúc cá nhân, ví dụ như khi Tống Khải Minh chế giễu Lâm Dục Thư mặc toàn quần.l.ót trắng, y sẽ giận, nhưng không đến mức “phát hỏa”.
“Phát hỏa” là một cấp độ khác, khiến cho người ta nhìn cái gì cũng thấy ngứa mắt.
Nghĩ đến đây thì dù Tống Khải Minh thường xuyên gây chuyện chọc Lâm Dục Thư cáu giận, nhưng chưa từng tới cấp độ “phát hỏa”.
“Tôi hiểu.
Tôi cũng không muốn làm việc với những kẻ ngu xuẩn.
Vậy nên tôi hi vọng cậu sẽ ở bên cạnh tôi.”
Lâm Dục Thư buông bút ra, lần nữa nhấc ly rượu lên, “Anh chắc chắn tôi không ngu xuẩn sao?”
“Chắc chắn.” Tống Khải Minh cũng nhấp một ngụm, “Nhìn cậu lái xe là biết, cậu có tư duy chiến lược.”
Lâm Dục Thư lần đầu tiên nghe nói đến phương pháp nhìn người mới lạ này.
Nhưng ngẫm lại cũng rất có lý.
Lái xe không chỉ khảo nghiệm kỹ thuật điều khiển xe, mà còn khảo nghiệm tố chất tâm lý, tốc độ phản ứng, đầu óc chiến lược.
Lâm Dục Thư có thể thắng Tống Khải Minh trên đường đua, tuy không đủ để kết luận y mạnh hơn hắn, nhưng ít ra cũng đủ cho thấy y chắc chắn không phải dạng ngu xuẩn.
“Hôm trước anh hỏi tôi có giúp anh nữa hay không,” Lâm Dục Thư cuối cùng nói đến chính sự, “Giúp cũng có thể, nhưng chúng ta nhất định phải thống nhất 3 việc.”
“Cậu nói đi.” Tống Khải Minh hiển nhiên có hứng thú, bỏ ly rượu xuống.
“Thứ nhất, ở công ty không được phép nói chuyện với tôi.”
Tống Khải Minh: “…”
“Thứ hai —— “
“Khoan đã.” Tống Khải Minh cắt lời, “Sao tôi lại không được nói chuyện với cậu? Chỉ để tránh tai mắt sao?”
“Đúng vậy.” Lâm Dục Thư lắc lắc ly rượu trong tay, “Thiệu Quang Kiệt mới là ‘Thái tử’ thật sự của Vĩnh Tinh.
Tôi không muốn đắc tội hắn.
Anh cũng thế, trước khi anh chuẩn bị vẹn toàn mọi thứ thì cũng đừng đi chọc hắn làm gì.”
Tống Khải Minh bất mãn nhướn mày: “Hắn đáng sợ như vậy?”
“Không phải hắn đáng sợ, là ông nội hắn đáng sợ, cũng chính là ông ngoại anh.” Lâm Dục Thư nhấp một ngụm rượu, nói, “Năm ngoái Thiệu Quang Kiệt vì làm hỏng vụ ô tô điện mà khiến giá cổ phiếu sụt giảm mạnh, trong hội đồng quản trị có một vài ghế đề nghị bãi miễn chức vụ CEO của hắn.
Cổ đông tổn thất nặng nề như thế, người ta đề nghị vậy cũng rất bình thường.
Nhưng ông ngoại anh lại trực tiếp tổ chức họp cổ đông, thổi bay ghế của mấy vị đó.”
“Làm sao cậu chắc chắn được rằng giữa tôi và hắn, ông ngoại nhất định sẽ chọn giúp hắn?”
“Tôi không chắc chắn.” Lâm Dục Thư đặt ly xuống, vẻ mặt thêm nghiêm túc, “Nhưng tôi nắm chắc rằng nếu như hai người các anh mâu thuẫn, cụ Thiệu nhất định sẽ không vui.
Mà nếu tôi không thể dẹp yên mâu thuẫn, kẻ gặp nạn nhất định sẽ là tôi.”
Đối với Thiệu Chấn Bang, Thiệu Quang Kiệt hay Tống Khải Minh, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt.
Nhưng Lâm Dục Thư thì không phải.
Nếu hai người này tranh chấp khó coi, Thiệu Chấn Bang sẽ cho rằng Lâm Dục Thư thất trách.
“Cậu suy xét nhiều như vậy.” Tống Khải Minh dường như cũng hiểu vì sao y lo lắng, không còn xoắn xuýt chuyện ở công ty có được nói hay không, “Vậy điều kiện thứ hai là gì?”
“Anh có bất kỳ kế hoạch gì cũng phải nói trước cho tôi.”
Lâm Dục Thư không muốn lại bị Tống Khải Minh tính kế sau lưng, cảm giác đó thật không tốt đẹp gì.
“Được.
Thứ ba là?”
“Thứ ba, anh không được làm gì tổn hại đến lợi ích của Vĩnh Tinh.” Lâm Dục Thư nghiêm mặt nói, “Sở dĩ tôi chọn giúp anh là vì trong tay tôi cũng có cổ phiếu.
Thiệu Quang Kiệt đã làm CEO một năm, biểu hiện như nào ai cũng thấy.
Cho nên hiện tại tôi xem trọng anh, nguyên nhân rất đơn giản là vì tôi xem trọng ích lợi của mình.
Nếu anh tổn hại đến Vĩnh Tinh, giá cổ phiếu giảm thì tức là anh đang tổn hại đến tôi.
Nếu anh thật sự làm ra chuyện như thế, nhất định tôi sẽ không nương tay.”
Tống Khải Minh nói không do dự: “Được.”
“Đừng vội đồng ý nhanh như vậy.
Tôi nói những việc gây tổn hại tới lợi ích của Vĩnh Tinh, tức là cũng bao gồm việc anh đòi tranh gia sản.
Chuyện nội bộ nhà họ Thiệu nhất định sẽ ảnh hưởng tới giá cổ phiếu, cho nên anh bớt dòm ngó tài sản của bọn họ đi.”
“Yên tâm.” Tống Khải Minh bất đắc dĩ cười, “Tôi còn quan tâm giá cổ phiếu hơn cậu.”
Điểm này Lâm Dục Thư cũng không phủ nhận.
Nếu là giá cổ phiếu sụt, vậy Tống Khải Minh sẽ lập tức từ tỷ phú triệu Đô biến thành chúa chổm chỉ sau một đêm.
Ba điều ước định đều đã được đáp ứng, Lâm Dục Thư nâng ly rượu lên, “Hợp tác vui vẻ.”
Tống Khải Minh cụng ly với y: “Hợp tác vui vẻ.”
Hai ly rượu thấy đáy, Lâm Dục Thư đang định rót thì Tống Khải Minh đột nhiên rút ra từ đống báo cáo một tờ giấy A4, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Tiêu đề in vài chữ to: Phân tích đầu tư.
Lâm Dục Thư trong đầu lóe lên một tia sáng, vội đưa tay đoạt lại: “Không có gì.”
“Điểm mạnh của Tống Khải Minh?” Hắn một tay cản trở Lâm Dục Thư, một tay nâng tờ giấy kia lên cao, “Hiểu rõ ô tô hơn Thiệu Quang Kiệt… Có tiếng hơn trong giới đua xe…”
Lâm Dục Thư chia Tống Khải Minh và Thiệu Quang Kiệt ra làm hai “khoản đầu tư” để lựa chọn, mà tờ giấy này đúng là trình bày sự phân tích lợi thế của y đối với hai khoản đó.
Hoặc đúng hơn là… viết bậy vớ vẩn.
“… Đầu óc chiến lược, mục đích rõ ràng…”
Tống Khải Minh còn đang đọc lên, Lâm Dục Thư càng lúc càng sốt ruột, trực tiếp nhào tới: “Mau trả tôi!”
“… Đẹp trai… Ngực bự…” Tống Khải Minh vừa ngửa người ra né, vừa đẩy Lâm Dục Thư ra xa, cười đến ná thở, “Trong đầu cậu cả ngày nghĩ cái gì thế này?”
“Cậu nói lại lần nữa,” chẳng biết vì sao giọng hắn càng thêm trầm thấp so với mọi khi, “Cậu là người của ai?”
——————–
Tiểu Lâm: Dù sao không phải là của anh!.