“Quản lý Lâm, hợp đồng xuất bản đã gửi về, xin mời kiểm tra.”
“Quản lý Lâm, tư liệu hội nghị đấu giá đã chỉnh lý xong rồi, xin mời xem.”
“Giám đốc Lâm, luật sư của Phương tổng đang thúc giục chúng tôi mau chóng giải trừ thế chấp cho mấy mảnh đất kia, còn muốn tiếp tục kéo dài không?”
Tống Khải Minh đi được hơn một tuần, cuộc sống của Lâm Dục Thư đã trở lại như trước đây.
Vẫn một mình đi làm, vẫn một mình ăn cơm, vẫn bận rộn như vậy, vẫn xã giao nhiều như vậy.
Chỉ khác là mỗi ngày về đến nhà đều có một con chó lớn nhiệt tình nghênh đón y, mà số lần ở lại tăng ca cũng càng ngày càng ít.
Luật sư của Thiệu Chấn Húc dựa theo chỉ thị của Lâm Dục Thư, trì hoãn việc giải trừ thế chấp mấy mảnh đất kia.
Hết thảy đều quy củ như vậy, chỉ là mỗi khi đến ngày đăng kiểm, y vẫn sẽ cảm thấy có người làm bạn thì tiện hơn.
Thứ bảy này, bảo tàng gia tộc Nhà họ Thiệu phải cử hành nghi thức khai trương và lễ khánh thành tượng đồng.
Thiệu Chấn Bang đã lâu mới lại có một lần xuất hiện trước mặt công chúng.
Việc xây dựng bảo tàng và đúc tượng đồng đều nằm trong danh sách di chúc của Thiệu Chấn Bang.
Thay vì nhúng tay vào việc nhà của con trai và con dâu, ông cụ dường như thà dành thời gian còn lại của mình để lưu lại gì đó cho người đời tưởng nhớ.
Khi tấm vải đỏ từ trên tượng đồng của Thiệu Chấn Bang trượt xuống, trong đại sảnh bảo tàng vang lên tiếng vỗ tay như sấm và tiếng camera chớp flash liên tục.
Các thành viên nhà họ Thiệu đều có mặt, ai cũng ăn mặc như chuẩn bị đi catwalk.
“Thân thể cụ nhìn có vẻ mạnh giỏi như vậy, không khéo lên báo lại khiến giá cổ phiếu Vĩnh Tinh tăng nhẹ một đợt.” Các đồng nghiệp nhỏ giọng tán gẫu.
“Chỉ cần cụ không ngã xuống, giá cổ phiếu của Vĩnh Tinh sẽ luôn ổn định.”
Lâm Dục Thư đứng bên cạnh, yên lặng.
Không ai hiểu rõ tình huống sức khỏe của Thiệu Chấn Bang hơn y.
Hai ngày trước, Thiệu Chấn Bang đột nhiên hôn mê bất tỉnh, bác sĩ đã bảo chuẩn bị hậu sự, nhưng cũng không biết có phải vì nghi thức khánh thành tượng đồng sắp tới hay không, ông cụ thật sự chống đỡ bằng được.
Hôm nay chuyên gia trang điểm đã phải xử lý tỉ mỉ mới cân lại được khí sắc tới như vậy.
Hiện tại phỏng chừng các thành viên nhà họ Thiệu đều đang tự hỏi liệu Thiệu Chấn Bang liệu có thể sống qua được mùa đông này hay không.
“Quản lý Lâm,” Thiệu Chấn Bang đột nhiên đi tới bên cạnh y, “Cụ kêu cậu đi tham gia bữa tiệc của dòng họ.”
Lâm Dục Thư có chút kinh ngạc.
Lúc này tiếng vỗ tay đã dần dần nhỏ đi, đồng nghiệp nghe được hai người nói chuyện liền bắt đầu ồn ào: “Oa, quản lý Lâm, cậu chắc chắn là sắp thăng chức phải không? “Quả nhiên cậu sớm muộn gì cũng sẽ trở thành CEO.”
Lâm Dục Thư vẫn cảm thấy kỳ quái, nhỏ giọng hỏi cô điều dưỡng: “Tức là buổi trưa cùng hai người về resort trên núi ăn cơm sao?”
“Đúng vậy.”
Thầy của Lâm Dục Thư, Chu Hiền, cũng không phải chưa từng ăn cơm với người nhà họ Thiệu, nhưng đó đều là những trường hợp thân mật thường ngày, còn ông chưa bao giờ được mời đi dự tiệc chính thức dòng họ Thiệu gia như thế này.
Dù sao người tới đó đều là thân thích, người ngoài như cậu thì liên quan gì?
Nhưng Thiệu Chấn Bang gọi Lâm Dục Thư đến, hơn nữa không để Thiệu Quang Kiệt tới gọi, mà là để cô điều dưỡng bí mật tới gọi, thật giống như là cố ý muốn tránh không để thành viên nhà họ Thiệu để ý vậy.
Lâm Dục Thư chỉ có thể nghĩ đến một khả năng ——
Thiệu Chấn Bang muốn chia gia tài.
Rất hiển nhiên các thành viên nhà họ Thiệu cũng nghĩ vậy.
Đám người Thiệu Chấn Đông, Thiệu Chấn Húc đều có thâm ý nhìn chằm chằm Lâm Dục Thư, trong ánh mắt mang theo vài phần đề phòng, cũng mang theo vài phần bồn chồn.
Nghi thức được tổ chức nhanh chóng, dù sao thân thể Thiệu Chấn Bang cũng không chịu nổi.
Hơn ba mươi thành viên Nhà họ Thiệu lục tục đi tới resort, trong đó có người muốn để Lâm Dục Thư đi xe của mình, nhưng y khéo léo từ chối.
Theo Thiệu Chấn Bang lên cùng một chiếc xe nhưng y không thấy ông cụ đề cập đến chuyện vì sao mời y, y cũng không tiện chủ động hỏi.
Khi Lâm Dục Thư được gọi đến ngồi cùng bàn với Thiệu Chấn Bang, ánh mắt của tất cả các thành viên nhà họ Thiệu nhìn cậu đều trở nên phức tạp.
“Cũng chưa chắc ông cụ sẽ gọi tôi vào nói chuyện đâu.” Lâm Dục Thư nhấp một ngụm rượu vang đỏ, ánh mắt lảng tránh.
Yến tiệc diễn ra được một lát thì mọi người bắt đầu túm năm tụ ba mà tán gẫu.
Thiệu Quang Kiệt ngồi bên cạnh Lâm Dục Thư, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Trên thế giới này không có nhiều người tài đến vậy.
Gia thế và bối cảnh quyết định con đường dưới chân mỗi người sẽ trải đầy hoa hồng hay trải đầy ổ gà ổ chó.
Doanh nghiệp nhà mình cho con cháu nhà mình thừa kế là chuyện hiển nhiên.
Kể cả nếu năng lực của Thiệu Quang Kiệt còn nhiều khiếm khuyết thì cũng chẳng thể lung lay địa vị tương lai của hắn.
Hắn vẫn có thể thuê những người có năng lực tới làm việc cho mình.
Giống như Lâm Dục Thư.
Dựa theo con đường sự nghiệp ban đầu của Lâm Dục Thư, sau khi trở thành CEO của công ty quản lý gia đình nhà họ Thiệu, y có thể tiếp xúc với càng nhiều nghiệp vụ cốt lõi của Vĩnh Tinh, nói không chừng trong vòng năm năm có thể quản lý cả tập đoàn mẹ, trở thành người thực sự nắm trong tay.
Vốn kế hoạch đang tiến hành thuận lợi và y cũng ngày càng được coi trọng bởi gia đình nhà họ Thiệu, cho đến khi ——
Tống Khải Minh xuất hiện.
Điều này làm cho hai chữ “sau này” của y trở nên hoàn toàn bất định.
“Quản lý Lâm.” Thanh âm của Thiệu Chấn Bang cắt đứt lời nói của Thiệu Quang Kiệt.
Không gian đang ồn ào lập tức trở nên hoàn toàn yên.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Thiệu Chấn Bang.
“Lại đây,” Thiệu Chấn Bang ra hiệu cho y đi qua để xe lăn giúp mình, “Chúng ta vào thư phòng, ông có một số chuyện muốn nói với cháu.”
Sau bữa tiệc lại được gọi riêng vào thư phòng, bất cứ ai cũng biết điều đó có nghĩa là gì.
Lâm Dục Thư cũng khó tránh khỏi trở nên có chút bồn chồn.
Trong nháy mắt, ý tự hỏi mình một vấn đề hết sức hoang đường —— có nên nói tốt một chút cho Tống Khải Minh hay không?
Nhưng y nhanh chóng từ bỏ ý tưởng này.
Dù thế nào thì hắn cũng đã lớn lên ở Đức nên không đời nào có thể thay thế Thiệu Quang Kiệt, người đã ở bên cạnh cụ Thiệu Chấn Bang từ nhỏ, vốn chính là ưu tiên hàng đầu cho vị trí người thừa kế.
Mặc dù Tống Khải Minh đã chứng minh đầu óc kinh doanh của mình, nhưng Thiệu Chấn Bang vô cùng coi trọng sự hòa thuận trong gia đình nên sẽ không đột nhiên thiên vị hắn hơn Thiệu Quang Kiệt.
Dưới tình huống như vậy, nếu y còn nói giúp Tống Khải Minh rồi để chuyện này truyền tới tai Thiệu Quang Kiệt thì sau này y nhất định sẽ không được sống dễ chịu…
Bởi vậy vì an toàn của chính mình, y vẫn phải hướng về phía nhà họ Thiệu, phòng ngừa Tống Khải Minh tranh giành gia sản.
“Món ăn hôm nay thế nào?” Sau khi cửa thư phòng đóng lại, Thiệu Chấn Bang hỏi.
“Hương vị rất tốt, là đầu bếp của khách sạn Nam An sao?”
Lâm Dục Thư đẩy Thiệu Chấn Bang đến bên cạnh bàn làm việc, nhưng ông cụ lại ra hiệu cho y tiếp tục tiến tới bên cửa sổ sát đất.
Từ nơi này nhìn xuống là có thể thấy mọi người đang chia thành từng nhóm nói chuyện phiếm trên bãi cỏ.
Nhưng loại cửa kính này sẽ không cho phép bên ngoài nhìn thấy bọn họ.
“Là bếp trưởng làm.” Thiệu Chấn Bang nói, “Ngon là tốt rồi.”
Nhìn xuống bãi cỏ là lập tức có thể phân biệt được ai là là phe của Thiệu Chấn Đông, ai theo phe Thiệu Chấn Húc.
Hai anh em này âm thầm tranh đấu nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc có kết quả.
“Gần đây trong nhà ổn cả chứ?” Thiệu Chấn Bang lại hỏi, “Ông nghe nói lượng tiêu thụ xe điện năm nay có thể sẽ vượt qua 1 triệu chiếc.
”
“Dựa trên đà này, một triệu chiếc không phải là vấn đề.”
Thiệu Chấn Bang nặng nề thở dài một hơi, nói: “Năng lượng mới quả nhiên chính là tương lai, nếu như ông còn có thể sống thêm mười năm…”
Những lời sau đó ông cụ không tiếp tục nói nữa, hiển nhiên là biết nói ra cũng vô nghĩa.
Lâm Dục Thư lập tức nói: “Nhà máy dược phẩm Thụy Sĩ đang nghiên cứu và phát triển thuốc mới, ông nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.”
Không ai không thích nghe lời tốt, Thiệu Chấn Bang thu hồi bộ dáng ưu sầu kia: “Còn nhớ rõ hồi ông bắt đầu chú ý tới cháu chính là lúc cháu bỏ ra hơn 1 tỷ đô la để đầu tư vào nhà máy dược phẩm kia, vội vàng bào chế loại thuốc mới cho ông.
Lúc ấy ông đã nghĩ, tại sao người thanh niên này lại quyết đoán như vậy?”
Lâm Dục Thư biết cũng chính vì chuyện này, sau khi Chu Hiền sinh bệnh, Thiệu Chấn Bang mới dám yên tâm lớn mật giao việc nhà cho y.
“Nhân tài có thể gặp không thể cầu.” Thiệu Chấn Bang nói đến đây, đột nhiên chuyển đề tài, “Cháu cảm thấy thế nào về Nhuế Nhuế?”
Trong lòng Lâm Dục Thư thoáng kinh ngạc, muốn nói chuyện phân chia gia sản mà phải vòng vo tới mức này thì liệu có quá không?
Nhuế Nhuế là con gái lớn của Thiệu Hòa Húc, Thiệu Trân Nhuế, tự mình điều hành một doanh nghiệp mỹ phẩm.
“… Ý của ông là về năng lực điều hành một doanh nghiệp sao?” Lâm Dục Thư bắt đầu cân nhắc, chẳng lẽ Thiệu Chấn Bang muốn để Thiệu Trân Nhuế trở về điều hành Vĩnh Tinh?
Nếu vậy, có phải Tống Khải Minh cũng có cơ hội không?
Trong đầu y nhanh chóng tính toán những khả năng nhưng lời tiếp theo từ miệng Thiệu Chấn Bang lại khiến y chết não ngay tức thì.
“Không, ông hỏi, cháu cảm thấy thế nào về con bé?” Thiệu Chấn Bang chậm rãi nói, “Nó năm nay 28 tuổi, còn chưa có người yêu.
Cháu vừa tròn 29 vào tháng trước, phải không? Bát tự của hai đứa rất phù hợp, cháu thấy làm cháu rể của ông thì thế nào?”
Lâm Dục Thư: “…”
Ngàn tính vạn tính, Lâm Dục Thư vẫn không thể ngờ bị Thiệu Chấn Bang triệu hồi đến thư phòng lại là để bàn chuyện liên hôn.
“Nhuế Nhuế có ngoại hình không tệ, chiều cao cũng thích hợp, hai người kết hôn, cháu sẽ không thiệt thòi.”
“Cháu dĩ nhiên là không thiệt gì cả.” Lâm Dục Thư cố gắng tỏ ra bình tĩnh, “Chỉ là… Thiệu tiểu thư có khi nào sẽ cảm thấy thiệt thòi hay không?”
“Không thể nào.” Thiệu Chấn Bang thản nhiên nói, “Nhà cháu phát triển nhanh như vậy, rất nhanh sẽ trở thành doanh nghiệp lớn số một số hai trong ngành, hoàn toàn có tư cách kết hôn với Nhà họ Thiệu, sẽ không ai nói ra nói vào gì cả.
Hơn nữa cháu có năng lực, nếu ông không nhanh tay thì cũng sẽ có nhà khác muốn tìm cháu làm con rể.
”
Lâm Dục Thư đột nhiên nghĩ, cháu gái lâm Hi Hi từng trêu chọc rằng nếu y liên hôn vì mục đích thương mại thì chứng tỏ nhà họ Lâm cũng tính là nhà giàu.
Hiện tại Thiệu Chấn Bang tự mình đề xuất hôn sự, Lâm Dục Thư tin năng lực của mình chỉ đều là thứ yếu, chủ yếu vẫn là bởi vì doanh nghiệp nhà bọn họ phát triển không tệ.
Nói cách khác, có lẽ nhà bọn họ thật sự đúng là đang bước vào hàng ngũ “hào môn”.
Là tiểu công tử chưa lập gia đình của nhà họ Lâm, y đột nhiên lại trở thành cái bánh thơm.
Xem ra anh trai y quả thật đúng là lợi hại, cày cấy nửa ngày rồi đẩy đứa em này vào hố lửa.
“Thiệu tiểu thư có ý định này không ai?” Lâm Dục Thư quyết định đi đường vòng cứu quốc.
Với sự hiểu biết của hắn về Thiệu Trân Nhuế, người đặt nặng sự nghiệp như cô này ắt không muốn kết hôn.
“Cháu không cần quan tâm nó muốn hay không.
Nó là một đứa trẻ hiểu chuyện, biết lấy đại cục làm trọng.”
Đường vòng cứu quốc đã bị chặt đứt, Lâm Dục Thư chỉ có thể thử đổi chủ đề khác: “Con riêng của sếp Thiệu…”
“Không có người này.” Giọng Thiệu Chấn Bang đột nhiên lạnh nhạt hẳn.
Có lẽ phát hiện Lâm Dục Thư đang lảng tránh chuyện liên hôn, “Quản lý Lâm, cháu về suy nghĩ thêm, làm rể nhà họ Thiệu chúng ta cũng không phải chuyện mất mặt gì.
”.