Đỗ Vũ Phi tìm tới, Lâm Dục Thư không có gì bất ngờ.
Là bên bị ảnh hưởng lợi ích bởi sự xáo trộn trong hội đồng quản trị, Đỗ Vũ Phi không tìm tới mới lạ.
“Có chút đáng tiếc, không thể cùng em hợp tác rồi.” Đỗ Vũ Phi thoải mái nói.
“Về sau sẽ có dịp thôi.”
“Trước tiên vẫn phải chúc mừng sếp Tống.”
Chúc mừng Tống Khải Minh, nhưng lại gọi y? Hẳn là gọi tới mục đích không chỉ để tán gẫu đơn giản như vậy.
Y vẫn phối hợp nói: “Em sẽ giúp anh truyền lời.”
“Được.
Có dịp thì cùng ăn bữa cơm đi.” Đỗ Vũ Phi dừng một chút mới nói tiếp, “Với lại…”
“Sao cơ?”
“Anh có nghe được ít đồn đại, đương nhiên cũng không có chứng cứ, có lẽ chỉ là đồn đại…”
—— còn muốn tiếp tục giấu giếm sao?
Nếu bây giờ thừa nhận, có lẽ chỉ vài ngày là lan tới tai Lâm Dĩ Tắc.
Những suy nghĩ này lướt nhanh qua trong đầu y.
“Đúng vậy.”
“Đúng vậy, lúc ấy còn quá trẻ, anh không hiểu chuyện.” Đỗ Vũ Phi nói, “Dù có đồng ý hay không cũng không nên nói với em những lời như vậy.”
Đây xem như lời xin lỗi muộn màng sao?
Nói thực ra, Lâm Dục Thư cũng không có cảm xúc gì nhiều, nhưng quả thực bớt ngại hẳn.
“Ai mà không từng có thời trẻ dại chứ?” Y nói.
Y hồi đó cũng vậy, ngông nghênh quá mức, chính là dạng ngựa non háu đá.
Nếu hồi đó cùng Tống Khải Minh ở bên nhau, có lẽ y đã nắm tay Tống Khải Minh đến gặp anh hai ngay rồi.
Nhưng cũng vì trải qua những chuyện đó mới có tính cách như y hiện giờ.
Nếu gặp Tống Khải Minh hồi đi học, có khi chưa chắc y đã thích hắn.
“Em không để ý là mừng rồi.
Xin chúc phúc hai người.
Về sau nếu có dịp, anh vẫn hy vọng chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn.”
Cúp điện thoại, Lâm Dục Thư về chỗ ngồi.
Chai rượu đã thấy đáy, y không khỏi khó hiểu: “Sao các anh uống nhiều vậy?”
“Tiểu Thư.” Ánh mắt Lâm Dĩ Tắc đã có chút hỗn độn, “Công việc thế nào chú cứ tự cân nhắc đi.
Dù chú chọn sao anh cũng tôn trọng.”
Lâm Dục Thư nhấp một ngụm trà, nhìn Tống Khải Minh cũng đã choáng váng ngây ngất: “Sao anh hai lại thay đổi thái độ thế?”
“Bởi vì anh ấy là một người anh tốt.” Tống Khải Minh nghiêm túc tuyên dương.
“Được lắm, Tiểu Tống, hôm nay chúng ta không say không về!”
“Dĩ nhiên rồi!”
Nhìn hai ông anh em tốt kia cạn tới cạn lui, Lâm Dục Thư cũng lười quản, chỉ tập trung phân cao thấp với đĩa xương sườn, tự hỏi khi nào anh hai sẽ biết sự thật.
Giáp tết, hội hè liên miên như vậy, có lẽ sẽ có chừng phân nửa người trong giới biết đây là sự thật.
Nhưng cũng không có gì ghê gớm, chỉ là ăn tết yên bình được thêm ngày nào mừng ngày nấy.
Lâm Dục Thư không uống rượu, trên đường về y lái xe.
Tống Khải Minh đã say đến bất tỉnh, nhưng khi Lâm Dục Thư lái ra khỏi bãi đỗ, hắn một giây liền tỉnh.
“Anh hai em uống giỏi thật đó.” Hắn mở một chai nước, trên má còn đỏ ửng.
“Anh giả vờ say?” Lâm Dục Thư nhướng mày.
“Không giả vờ thì không biết uống tới khi nào mới xong.”
“Có lẽ anh hai cao hứng.
Coi bộ không giống giả vờ vui vẻ.”
“Vậy là tốt rồi.” Tống Khải Minh điều chỉnh ghế ngồi, Anh ngủ một lát đây, bảo bối, về đến nhà gọi anh.”
“Ừm.”
Không bao lâu sau, Tống Khải Minh đã ngáy đều.
Lâm Dục Thư nhàm chán nghĩ, hôm nay có thể cho Tống Khải Minh 90 điểm.
Trừ điểm lúc đầu gân cổ cãi anh hai.
Đoạn sau khá tốt.
Cứ như vậy xem chừng come out cũng hẳn là sẽ dễ dàng hơn chút…
Về tới khu nhà, Tống Khải Minh tự tỉnh lại.
Lâm Dục Thư hỏi, “Anh hai muốn em về nhà làm.
Anh thấy thế nào?”
“Anh ấy nói tôn trọng ý kiến của em mà.” Tống Khải Minh lười biếng xoa xoa sau gáy.
“Đấy là nói thế thôi.
Ảnh chỉ muốn em về nhà.”
“Không,” Tống Khải Minh dừng lại động tác, nhìn y, “Anh ấy thật sự tôn trọng em đó.”
Lâm Dục Thư có chút khó hiểu: “Anh chắc chắn đến vậy sao?”
“Ừm, anh ấy muốn em về, anh lại không muốn.
Thế là anh liền đề ra giải pháp.”
“Giải pháp gì?”
“Anh nói,” Tống Khải Minh dừng một chút, “Em với anh liên hôn, hai nhà thành một nhà, thế là vấn đề được giải quyết.”
Lâm Dục Thư đầu óc chậm một nhịp mới kịp phản ứng lại, tức thì dẫm chân phanh kít lại: “Tống Khải Minh!!!”.