Đêm 30, đường xá quạnh quẽ, taxi cũng không thấy bóng dáng.
Lâm Dục Thư chỉ tốn nửa giờ đã chạy từ trung tâm thành phố chạy tới vùng ngoại thành.
Lúc này đã có không ít truyền thông bu kín trước cửa bệnh viện.
Ngoài hành lang, họ hàng nhà Thiệu đứng chật kín, vẻ mặt bi thương, có người thậm chí khóc không đứng nổi.
Lâm Dục Thư có linh cảm xấu Đi thêm vài bước đã thấy giường bệnh được phủ lên tấm vải bố trắng……
“Mười phút trước đi rồi.”
Trên sân thượng, Tống Khải Minh chống hai tay lên lan can, ngắm nhìn về phía xa, giọng nói nghe không ra có mấy phần bi thương.
Nhìn vẻ mặt, xem chừng hắn vẫn còn chưa thôi đắn đo chuyện gì đó.
Lâm Dục Thư vỗ vai hắn: “Nén bi thương.”
“Ừm.”
Dưới lầu tiếng khóc không ngừng.
Lâm Dục Thư không ngờ Thiệu Quang cũng gào khóc.
Thiệu Chấn Bang nói là đối xử công bằng, nhưng rõ ràng là ưu ái Thiệu Quang Kiệt, người mang họ của ông cụ và đã dính lấy ông cụ từ nhỏ.
Thiệu Chấn Bang đi, Tống Khải Minh cũng không quá bi thương, còn Thiệu Quang Kiệt lại có thể cảm nhận được một cách thấm thía nỗi đau mất đi thân nhân.
Lâm Dục Thư cũng không tránh khỏi có chút khổ sở, nhưng y là người ngoài, hơn nữa đã sớm biết Thiệu Chấn Bang sắp chết nên không có quá nhiều cảm xúc.
“Vé máy bay phải hủy thôi.” Tống Khải Minh nói, “Bố mẹ anh đang bay gấp tới đây.”
“Ừm.” Lâm Dục Thư gật đầu.
Người mới vừa đi, cũng không tiện đề cập tới di chúc, y uyển chuyển hỏi: “Anh đang nghĩ cái gì?”
“Di chúc.” Tống Khải Minh vẫn thẳng thắn như vậy, không kiêng nể gì, “Tình huống hiện tại thực bất lợi với anh.”
Tống Khải Minh vừa mới lên làm CEO của Ô tô Vĩnh Tinh còn chưa kịp có thành tích gì, hơn nữa đuổi Thiệu Quang Kiệt cũng khiến Thiệu Chấn Bang rất không vui.
Dù thế nào, lúc này di chúc ắt sẽ không có lợi gì cho hắn.
“Anh nghĩ cũng vô ích thôi.” Lâm Dục Thư nhíu mày, “Lúc này hẳn là đi tìm Thiệu Chấn Húc.”
Tống Khải Minh có chút đau đầu vò vò tóc mái: “Nhưng ông ngoại còn đang nằm kia…”
“Vậy tóm lại anh tranh hay không tranh?” Lâm Dục Thư cắt ngang, “Nếu không tranh, ghế CEO của anh cũng sẽ bị đoạt lại thôi.”
Tống Khải Minh lúc trước mất nhiều công sức như vậy đều là vì lần đánh cuộc cuối cùng này.
Lâm Dục Thư hiểu di chúc nhất định sẽ thiên vị Thiệu Chấn Đông.
Đối với Tống Khải Minh đây sẽ là một kích trí mạng, khó trách hắn cũng phải cân nhắc rút lui hay không.
“Anh biết.” Tống Khải Minh thở hắt ra một hơi, “Anh sẽ gọi Thiệu Chấn Húc.”
Mười tới phút sau, Thiệu Chấn Húc đến.
Vừa thấy Tống Khải Minh và Lâm Dục Thư, ông ta liền hỏi: “Có chuyện gì?”
Dù hai mắt khóc sưng, nhưng ông ta cũng giống Tống Khải Minh – nét mặt khó giấu vẻ lo lắng.
“Cùng cháu hợp danh cổ phần đi.” Tống Khải Minh nói thẳng.
“Cháu muốn đấu lại Thiệu Chấn Đông?” Thiệu Chấn Húc rất kinh ngạc, “Vậy thà để chú ra mặt đại diện.”
Hợp danh cổ phần là khi nhiều cổ đông hợp nhất lại, một người trong đó đứng ra đại diện trong việc bỏ phiếu.
Ví dụ như, nếu sau khi di chúc công bố, Tống Khải Minh được 10% cổ phần, Thiệu Chấn Húc được 20%, vậy hai người ký kết hiệp nghị hợp danh thì ở đại hội cổ đông phe Tống sẽ được tính 30% trong việc bỏ phiếu.
“Chú không được.
Nếu chú đứng ra, chú cảm thấy bên Phương Lan sẽ chịu về phe mình sao?”
Thiệu Chấn Húc trầm mặc, suy tư một lát mới nói: “Bố vẫn luôn cố ý để Thiệu Chấn Đông tiếp quản tập đoàn, nếu di chúc chia phần lớn cho phe hắn, chúng ta có hợp vào cũng vô ích.”
“Dù sao cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.” Lâm Dục Thư nhịn không được nhắc nhở nói, “Có thể xác định là, việc đầu tiên phe tổng giám đốc Thiệu sẽ làm chính là phản pháo chúng ta.”
Tống Khải Minh và Lâm Dục Thư nhìn nhau: “Giờ bọn cháu sẽ tìm bà ta.”.