Lâm Dục Thư số khổ, bận rộn cả năm, giờ đã sắp từ chức mà ăn tết cũng không được yên thân.
Không phải đi chúc tết thì cũng phải mời ông chủ công ty ăn cơm.
Tuy y là một kẻ xã giao chuyên nghiệp nhưng mới vài ngày đã thấy quá mệt.
Mùng 7 là tròn 1 tuần Thiệu Chấn Bang mất.
Sau nghi thức đơn giản, Tống Khải Minh đưa cha mẹ ra sân bay.
Khi hắn về nhà đã qua giữa trưa mà Lâm Dục Thư vẫn còn ăn vạ trên giường chưa dậy.
“Không đói sao?” Tống Khải Minh kéo màn ra, căn phòng tối tăm nháy mắt sáng sủa lên.
Ốc Ốc đặt hai chân trước lên mép giường, âm thầm thúc giục Lâm Dục Thư mau dậy.
“Bố mẹ anh bay rồi sao?” Lâm Dục Thư từ trong chăn vươn tay ra, vừa xoa đầu Ốc Ốc vừa nói vòng vo lề mề không muốn rời giường.
“Dậy đi, anh mang cơm về rồi, mau rời giường.”
“Không…… Không muốn.”
Lâm Dục Thư rụt tay về trong chăn, trở mình xoay lưng đi
Thôi được rồi… Xương sườn chưng quả thực khá dụ hoặc.
Rửa mặt xong, y lười biếng ngồi vào bàn, nhận cái đĩa Tống Khải Minh đưa qua.
“Tìm được cổ đông nào cam nguyện về phe với anh chưa?”
“Không có ai.” Tống Khải Minh nói, “Nghe nói ngoài Thiệu Chấn Húc ra thì tất cả họ hàng có cổ phần đều về phe Thiệu Chấn Đông rồi.”
“Biết làm sao đây.” Lâm Dục Thư nhún vai, “Ai bảo ông ngoại anh đặt anh vào phe đối lập với tất cả bọn họ.
Vẫn còn Thiệu Chấn Húc chịu giúp đã là may rồi.”
“Ông ta cũng chỉ có thể giúp anh.
Không thì ghế phó chủ tịch của ông ta kiểu gì cũng bay.”
Muốn dẹp đi một ghế trong hội đồng thì chỉ cần hơn 50% bỏ phiếu tán thành là được.
Vốn dĩ muốn dẹp CEO cũng chỉ cần như thế, nhưng vì bảo vệ Thiệu Quang Kiệt mà Thiệu Chấn Bang mới sửa điều lệ thành 2/3.
Nhưng quy định khác lại không sửa.
Vậy nên, Thiệu Chấn Đông thừa sức đá bay em trai ông ta.
Trong tay ông ta đã có hơn 40%, bởi vậy chỉ cần lại thu mua thêm ở thị trường một ít cổ phiếu, vậy là ông ta có thể tuỳ ý hô mưa gọi gió.
“Mấy ngày nay em hỏi khắp nơi rồi,” Lâm Dục Thư nói, “Cổ phần của phe Thiệu Chấn Đông tính ra đại khái khoảng 46%~47%.”
Dừng một chút, y lại nói: “Mẹ anh, Thiệu Chấn Húc và Phương Thiên gom lại là 45.8%, ít hơn phe bọn họ.”
“Thiếu không phải vấn đề.” Tống Khải Minh gắp một khối xương sườn cho y, “Đạt đủ 50% mới quan trọng.”
Lúc này, máy của Lâm Dục Thư đột nhiên rung lên, là Lâm Dĩ Tắc gọi tới.
“Anh hai?”
“Còn đang bận sao?” Lâm Dĩ Tắc hỏi, “Nhà anh đi Hải Nam về rồi đây.”
“Chơi vui chứ?” Y hỏi.
Nhà Lâm Dĩ Tắc đi Hải Nam chơi, nếu đúng theo kế hoạch ban đầu thì Lâm Dục Thư lúc này cũng vừa đi Đức về.
“Bình thường.
Bên đó thế nào rồi?”
“Hiện tại hai phe đều đang cố gắng kiếm thêm cổ phần.”
“Muốn anh hỗ trợ không?” Lâm Dĩ Tắc đề nghị khiến Lâm Dục Thư có chút bất ngờ.
“Đừng đừng.” Lâm Dục Thư vội khuyên can, “Anh biết qua lễ, giá cổ phiếu sẽ tăng tới mức nào chứ?”
Hiện tại ai cũng biết nội bộ Vĩnh Tinh đang đấu đá, phàm là kẻ có đầu óc, đều sẽ tranh nhau mua cổ phần để đầu cơ.
Bởi vì dù giá cổ phiếu bị xào lên đắt tới đâu, Thiệu Chấn Đông và Tống Khải Minh vẫn sẽ mua.
“Vậy bọn em đủ tài chính không?” Lâm Dĩ Tắc lại hỏi, “Chắc chắn thắng Thiệu Chấn Đông sao?”
“Không phải chứ?” Lâm Dục Thư không khỏi khó hiểu, “Từ khi nào mà anh nhiệt tình ghê vậy?”
Trận này đọ nhau cổ phần đồng nghĩa là đọ nhau đốt tiền, Lâm Dĩ Tắc sao lại muốn hóng? Nếu là giúp y còn chưa tính, nhưng đây chính là việc của Tống Khải Minh, anh y tự dưng hảo tâm như vậy là sao?
“Thì anh muốn giúp đỡ thôi mà.” Lâm Dĩ Tắc hoa hoè nói, “Nếu không cần thì thôi.
Có gì khó khăn cứ liên hệ anh.”
Lâm Dục Thư vẻ mặt không thể hiểu được mà cúp điện thoại.
Tống Khải Minh hỏi: “Anh hai em nói cái gì?”
“Anh ấy muốn đập tiền giúp chúng ta.”
Lâm Dục Thư trợn trắng mắt: “Cút.”.