Sự im lặng bắt đầu lan tràn trong không khí, giống như ngưng kết lại.
Lâm Dục Thư đưa lưng về phía ánh trăng, vẻ mặt ẩn trong bóng tối nhìn không rõ.
Tống Khải Minh đánh giá phản ứng của y, lại không biết nên nói từ đâu.
Cuối cùng vẫn là Ốc Ốc gâu gâu mấy tiếng đòi đi chơi tiếp mới phá vợ sự im lặng giữa hai người.
“Cho nên anh dọn đến đối diện nhà tôi,” Lâm Dục Thư hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng, “Không phải là ngẫu nhiên?”
“Anh thật đúng là giỏi mưu tính.” Lâm Dục Thư quả thực sắp tức đến bật cười, nghiến răng nói, “Thiệu Quang Kiệt căn bản là không hề nhăm nhe Tấn Tiệp, ok?”
Tống Khải Minh nhỏ giọng nói: “Anh cũng đâu ngờ hắn ngu như vậy.”
“?” Lâm Dục Thư cảm giác một ngọn lửa giận vọt lên đỉ.nh đầu, “Tống Khải Minh!”
Tống Khải Minh vội đoan chính lại, nắm tay y: “Bảo bối, bà xã đừng giận.”
“Tôi lặp lại lần nữa,” Lâm Dục Thư bực bội rút tay về, “Đưa cứt chó ra xa tôi một chút!”
Lại nói tiếp, Lâm Dục Thư vốn chưa từng hiểu lần đầu tiên hai người đụng độ ở đường đua, Tống Khải Minh sao có thể buột miệng thốt ra tên của y.
Lúc ấy y còn tưởng là do hắn giữ lại danh thiếp của mình sau buổi đàm phán thu mua.
Hoá ra Tống Khải Minh đã sớm điều tra rõ ràng thân phận của y.
Tống Khải Minh cúi đầu nhìn “trói buộc” trên tay, lại nhìn y: “Hay là về nhà lại nói?”
Lâm Dục Thư quay đầu bước đi: “Anh có mười phút.”
Từ khi hai người ở bên nhau, hai căn hộ ở như thế nào cũng chưa từng phân chia rạch ròi.
Căn hộ của Lâm Dục Thư xem như nơi để tăng ca, thảo luận công việc.
Còn căn của Tống Khải Minh xem như là nhà, nơi để ngủ nghỉ, ăn cơm, xem TV.
Đến trước cửa, Lâm Dục Thư lập tức trở về căn hộ của mình.
Tống Khải Minh ngoan ngoãn đi theo.
Hắn vừa lau móng vuốt cho Ốc Ốc, vừa nói: “Từ góc độ lâu dài thì——”
“Uh-uh.” Lâm Dục Thư quơ quơ ngón trỏ, chặn họng hắn.
Y ngồi xuống bên bàn ăn, cầm di động bật chức năng đếm ngược, bày ra tư thế đàm phán: “Mười phút, lại đây bàn.”
Tống Khải Minh cúi đầu đi tới, nhỏ giọng nói thầm với Ốc Ốc: “Mẹ của mày thật là vô tình.”
Lời này dĩ nhiên bay tới tai Lâm Dục Thư.
Y nhướn mày: “Tôi bắt đầu tính giờ rồi đó.”
Tống Khải Minh thành thạo lau xong móng cho Ốc Ốc, ngồi xuống bàn.
Hắn đan hai bàn tay vào nhau, đặt trên bàn, còn Lâm Dục Thư khoanh tay trước ngực.
Phòng ăn cứ như vậy biến thành phòng thẩm tra.
Tính giờ bắt đầu.
“Nói đi.”
Tống Khải Minh từ từ nói: “Thiệu Quang Kiệt phát triển xe điện thất bại, nếu anh là hắn, anh sẽ cân nhắc thu mua Tấn Tiệp, bởi vì đây là lối tắt duy nhất.”
“Đó là từ trước khi về nước?”
“Phải.
Lúc ban đầu anh nghĩ như vậy.
Nhưng đó đều là quy hoạch về dài hạn thôi, bởi vì anh cũng đâu ngờ mình lại có thể đoạt được Vĩnh Tinh nhanh như vậy.”
Nói tới đây, hắn lại bổ sung: “Dĩ nhiên, đây đều là nhờ có vợ trợ giúp.”
Lâm Dục Thư dời mắt đi một thoáng, tránh khỏi viên đạn bọc đường của hắn: “Rồi sao?”
“Về sau lúc đàm phán thu mua S-power, anh không ngờ em lại nhắc nhở anh đổi luật sư.” Tống Khải Minh dừng một chút, hỏi ngược lại, “Là bởi vì em đã sớm yêu thầm anh đúng không?”
“Đừng nói vớ vẩn.” Lâm Dục Thư nhíu mày, “Tôi trừ thời gian của anh đó.”
“Tóm lại anh liền tương kế tựu kế, tìm cách tiếp cận em.
Trước đó em phân tích rằng anh làm vậy là vì bảo đảm việc thu mua S-power thuận lợi, thật ra cũng không hẳn là hoàn toàn như vậy.
Anh vốn cho rằng nếu có thể thông qua em để tác động bên Tấn Tiệp thì một là có thể ghi điểm trước mặt ông ngoại, hai là có lẽ sau này có cơ hội thu mua Tấn Tiệp.”
Lâm Dục Thư còn nhớ rõ, sinh nhật năm ngoái lúc ở trên đỉnh núi, y vạch trần một loạt thao tác của Tống Khải Minh, gọi đó là kế hoạch một mũi tên giết ba con chịm.
Hiện tại xem ra, đâu chỉ là ba con chim?
Dù đã không phải ngày đầu tiên biết Tống Khải Minh, nhưng Lâm Dục Thư vẫn lần nữa bị dã tâm của con sói đuôi to này làm cho chấn động.
“Anh thật sự rất giống ông ngoại anh.” Y khịt mũi.
“Có lẽ thế.
Tuy anh và ông ngoại tiếp xúc không nhiều, nhưng khi còn nhỏ từng nghe rất nhiều sự tích về ông.
Nếu muốn anh phải chọn một doanh nhân thành công làm tấm gương, anh sẽ lựa chọn ông.”
Lâm Dục Thư đã xem bản thảo tự truyện của Thiệu Chấn Bang, cũng biết tuổi trẻ của cụ Thiệu dám nghĩ dám làm tới mức nào.
Y không khỏi nghĩ, may là chỉ có mình Tống Khải Minh kế thừa tính cách tham vọng này của cụ Thiệu, nếu không gia tộc họ Thiệu sẽ đáng sợ bực nào?
“Nhưng anh cũng không ngờ anh sẽ thích em, chuyện này phá vỡ kế hoạch của anh.” Tống Khải Minh mềm giọng xuống, “Anh muốn cùng em có một khởi đầu đàng hoàng.
Nếu không vì ông ngoại đột nhiên kêu em cùng Thiệu Trân Nhuế liên hôn thì anh đã đứng ra đề xuất cùng em liên hôn rồi.
Anh mà trực tiếp bàn ích lợi với em thì có lẽ anh còn có thể được chia càng nhiều trong di chúc.”
Nhưng Tống Khải Minh không làm.
Hắn lựa chọn nhẫn nại, theo đuổi Lâm Dục Thư trước.
“Vậy còn di chúc? Nếu anh đã sớm âm mưu thu mua Tấn Tiệp, vì sao không trực tiếp thỏa mãn điều kiện của cụ Thiệu?”
“Anh không thích ông buộc anh phải làm gì.
Hơn nữa như vậy không phải là đang lợi dụng em sao? Anh không muốn như vậy.”
“Vì không muốn, hay là vì cảm thấy tôi sẽ sinh ra tâm lý phản nghịch, cố tình làm khó chuyện thu mua?”
Tống Khải Minh mím mím môi, không đáp mà hỏi lại: “Em muốn nghe nói thật hay là nói dối?”
Lâm Dục Thư lười vòng vo vô nghĩa: “Nói.”
“Nếu anh nói là anh không thể ngờ em sẽ sinh ra tâm lý nghịch phản thì em chắc cũng không tin.
Nhưng đó chỉ là một yếu tố rất nhỏ.
Anh quả thực không muốn lợi dụng em, bởi vì em là bà xã bảo bối của anh.”
Lại nữa.
Mỗi lần Tống Khải Minh lòi đuôi, hắn đều làm nũng.
Nhưng hôm nay Lâm Dục Thư không còn trúng chiêu này.
“Nhưng hiện tại anh lại muốn thu mua.” Lâm Dục Thư nhíu mày.
“Đó là vì từ góc độ lâu dài mà cân nhắc.
Chuyện này có lợi cho sự phát triển của cả hai nhà chúng ta.”
“Rốt cuộc ai có lợi hơn hả, Tống Khải Minh?” Lâm Dục Thư cau mày, “Rõ ràng là anh đang muốn chiếm hời của nhà của chúng tôi ok?”
“Cụ thể còn có thể bàn lại ——”
Tống Khải Minh còn chưa nói xong, di động đột nhiên rung, đếm ngược kết thúc..