Buổi tối Lâm Dục Thư về nhà trước, không nấu cơm, chỉ mang về hai phần cơm hộp.
Ăn xong y về căn hộ của mình, bắt đầu nghiên cứu báo cáo của Tấn Tiệp và Vĩnh Tinh.
Chẳng bao lâu sau, mật mã khóa cửa tít tít vang lên, Tống Khải Minh xuất hiện ở cửa: “Em ăn rồi sao?”
Lâm Dục Thư cũng không ngẩng đầu lên: “Ừ.”
Tống Khải Minh cũng không nói thêm gì, đóng lại cửa phòng.
Ước chừng một giờ sau, Tống Khải Minh ăn xong, lại dắt Ốc Ốc đi dạo rồi ôm laptop tới căn hộ của Lâm Dục Thư.
Tư liệu chất đầy bàn trà.
Trong phòng chỉ có tiếng trang giấy lật sột soạt và tiếng gõ bàn phím.
Hai người không nói gì, mãi tới khi…
“Làm sao?” Lâm Dục Thư nhàn nhạt nhìn báo cáo.
Tống Khải Minh bất đắc dĩ thở hắt ra, “Anh hai em định thế nào?”
Lâm Dục Thư không đáp.
Nhìn thấy con số cần tìm rồi y mới ngước mắt lên, “Anh muốn nghe nói thật vẫn hay nói dối?”
“Em nói xem.”
“Anh ấy muốn anh tách ô tô ra khỏi tập đoàn mẹ, bán cho Tấn Tiệp.” Lâm Dục Thư bỏ qua đoạn sắc dụ.
“Mua ngược lại phải không?” Tống Khải Minh cũng không bất ngờ, “Vậy chứng tỏ anh ấy cũng cho rằng Tấn Tiệp cần Vĩnh Tinh.”
“Chuyện đó không quan trọng.” Lâm Dục Thư nói, “Dù sao anh cũng không thể mua Tấn Tiệp.”
“Nhưng Tấn Tiệp càng không thể mua Vĩnh Tinh.”
Vĩnh Tinh có giá trị thị trường gần 1000 trăm triệu USD, mặc dù bóc mảng ô tô ra thì giá trị ít nhất cũng hơn 600 trăm triệu.
Hiện giờ giá trị của Tấn Tiệp chỉ gần bằng 1/2 số đó.
“Các người mới cần Tấn Tiệp hơn.” Lâm Dục Thư lại nhấc lên một báo cáo, “Mấy vấn đề này của Tấn Tiệp cũng có thể có cách khác để giải quyết.”
“Đối với Vĩnh Tinh, Tấn Tiệp chỉ là một lối tắt, có thể đi hoặc không.
Đương nhiên, em có cái nhìn của em.
Giờ chúng ta nói cái này cũng không để làm gì.
Em không cảm thấy vậy sao?”
Lập trường khác nhau, ai cũng không thể thuyết phục đối phương, Tống Khải Minh nói thẳng vào bản chất.
“Vậy anh có ý gì?”
“Từ mai anh thu mua cổ phiếu Tấn Tiệp, xem thị trường phản ứng thế nào.
Bên em cũng có thể tham khảo.”
“Ép buộc chúng tôi phải không?” Lâm Dục Thư cau mày, “Thiệu Chấn Đông và Thiệu Chấn Húc đồng ý để anh làm vậy sao?”
“Chỉ cần Thiệu Chấn Húc đồng ý là được.
Anh sẽ giao mảng ô tô cho ông ta.”
Lâm Dục Thư không biết Tống Khải Minh và Thiệu Chấn Húc cụ thể thoả thuận thế nào, nhưng chắc chắn ông ta không chịu thiệt.
“Được thôi.” Lâm Dục Thư ngả ra lưng ghế, xa xa nhìn Tống Khải Minh, “Vậy thì khai chiến đi.”.