Vài ngày sau, trong phòng hội nghị Tấn Tiệp.
Lâm Dục Thư phân tâm nhìn cập nhật giá cổ phiếu trên ipad, cả biểu đồ đỏ chót.
“Tin tức Vĩnh Tinh muốn thu mua Tấn Tiệp vừa tung ra, hai mã cổ phiếu đều tăng giá mạnh mẽ.” Một vị quản lý nói.
“Nếu chúng ta sáp nhập thì chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.” Một vị khác nói.
“Mọi người đều đồng ý để Tấn Tiệp bị thu mua sao?” Lâm Dĩ Tắc hỏi.
“Không, cá nhân tôi thấy sáp nhập thì được, bị thu mua thì không ổn.”
Bọn họ kịch liệt tranh luận, Lâm Dục Thư nhìn thông cáo Vĩnh Tinh mới phát: Vĩnh Tinh đã mua 15% cổ phần Tấn Tiệp.
Thật đúng là nhanh tay.
Nói muốn khai chiến là vì Lâm Dục Thư đã nghĩ xong kế hoạch, nhưng đại bộ phận quản lý của Tấn Tiệp lại tán thành việc hợp tác với Vĩnh Tinh.
Bọn họ không muốn cứng đối cứng với Vĩnh Tinh, chỉ muốn đàm phán để giải quyết vấn đề.
“Chú thấy thế nào?” Lâm Dĩ Tắc hỏi.
Tâm tư cá nhân thì Lâm Dục Thư không muốn để Tống Khải Minh toại nguyện.
Tuy trước khi hai người ở bên nhau, y đã sớm biết bản chất Tống Khải Minh mưu mô thâm sâu, cho nên y cũng không vì việc này mà hoài nghi tình cảm của hắn.
Nhưng vì cái gì mà tên này lúc nào cũng xuôi chèo mát mái, muốn gì được nấy?
“Dù sao cũng không thể để bị thu mua.” Y nói, “Mua ngược lại cũng không quá khả thi.”
“Chú không thể thuyết phục cậu ta sao?”
“Hắn còn chưa thể thuyết phục em, sao em có thể thuyết phục hắn?” Lâm Dục Thư nhún vai, “Hơn nữa ghế của hắn cũng chưa ngồi chắc, rất nhiều chuyện không phải cứ hắn muốn là được đâu.”
Lâm Dĩ Tắc thở dài: “Vậy hiện tại tình hình là thế nào, cậu ta có muốn sáp nhập không? Nếu chúng ta còn ngồi im là sẽ bị cậu ta thu mua thật đó.”
Lâm Dục Thư nhíu mày suy tư: “Với thế lực hiện giờ của chúng ta, dù sáp nhập thì cũng sẽ là bọn họ làm chủ.”
“Mấy chuyện này đều có thể thỏa thuận lại.”
“Nhưng chúng ta không thể thỏa thuận ở thế bị động.” Y trầm ngâm nói, “Để em nghĩ biện pháp.”
Họp còn chưa xong, Chiêm Đình đột nhiên gọi tới.
Y có chút bất ngờ, đi ra ngoài nghe máy, “Giám đốc Chiêm?”
“Sếp Lâm, dạo này công tác thuận lợi chứ?”
“Khá tốt, chị thì sao?”
Từ khi Lâm Dục Thư từ chức, rất nhiều đầu việc giao lại cho Chiêm Đình, y tin Chiêm Đình gọi tới không phải để ôn chuyện.
Quả nhiên, Chiêm Đình thở dài thườn thượt: “Tôi sắp đau đầu chết rồi.”
“Gần đây sếp Tống nóng tính lắm, đã đổi 3 lần thư ký, giám đốc nhân sự chạy tới đây kêu than, nhưng tôi thì có cách gì được chứ?”
Hiển nhiên, cách của Chiêm Đình chính là đi mách với Lâm Dục Thư.
Lâm Dục Thư mím mím môi, hỏi: “Nóng tính như nào?”
“Lúc họp sếp Tống mắng chửi những quản lý cấp cao đến đỏ cả mặt, cậu không tưởng tượng nổi đâu.”
…… Sao giỏi mắng chửi người ta quá vậy???
Dù Lâm Dục Thư đã vài ngày không nói chuyện với Tống Khải Minh, để ứng phó cho xong, y vẫn nói: “Để tôi nói chuyện với anh ta.”
“Vậy là tốt rồi.” Chiêm Đình rõ ràng thở phào, “Mà này, tôi tùy tiện hỏi một chút ha, bên các cậu… Có định để Vĩnh Tinh thu mua không?”
Chiêm Đình mà lại đi tìm hiểu chuyện này, Lâm Dục Thư rất bất ngờ.
Y lập tức cảnh giác cao độ, không phải tên nham hiểm kia đang ở cạnh Chiêm Đình đó chứ?
“Chúng tôi còn đang thảo luận.” Lâm Dục Thư nói, “Giám đốc Chiêm, tôi còn có chút việc, không có chuyện gì khác thì tôi cúp trước nha.”
Bên kia vừa cúp máy, Chiêm Đình liền bất đắc dĩ nhìn Tống Khải Minh: “Không hỏi thăm được gì.”
Tống Khải Minh không tỏ vẻ gì, phất tay ý bảo Chiêm Đình lui ra.
Nhưng Chiêm Đình cũng không lập tức đi, bộ dáng muốn nói lại thôi: “Sếp Tống, tuy rằng những lời này tôi cũng không nên nói, nhưng mà các anh… nên tâm bình khí hòa mà nói chuyện đi.
Theo hiểu biết của tôi về sếp Lâm thì cậu ấy là người rất biết suy nghĩ, các anh chắc chắn có thể thỏa thuận được.”
“Ừ.” Tống Khải Minh vẫn không tỏ thái độ gì, nhàn nhạt nói, “Tôi biết rồi.”.