Ngày ký kết hiệp nghị đánh cuộc, đại diện hai bên chia nhau ngồi ở hai đầu bàn chữ nhật.
“Tốt nhất là anh xem kỹ lại lần nữa các điều khoản.” Lâm Dục Thư nhắc nhở.
Dù hai bên đã xem trước và xác nhận qua bản mềm, nhưng Lâm Dục Thư cho rằng Tống Khải Minh vẫn sẽ tự mình xác nhận lại.
“Anh đã xem qua rồi.” Khác với tư thế sẵn sàng ra trận của đối phương, Tống Khải Minh ăn mặc thoải mái, tựa vào ghế như là chỉ đến xem trò vui.
…… Đúng là quá cẩu thả.
“Anh không sợ tôi mua chuộc luật sư của anh sao?” Lâm Dục Thư thuận miệng hỏi.
Người đi cùng Tống Khải Minh đến đây chính là vị luật sư đã công bố di chúc của Thiệu Chấn Bang, Lâm Dục Thư không có khả năng mua chuộc ông ta.
Nhưng y thuận miệng hỏi vậy lại khiến luật sư Chung hoảng sợ, vội vàng nói: “Tiểu Lâm tổng, chớ nói bậy chứ.”
Lâm Dục Thư xin lỗi cười cười: “Tôi đùa chút ấy mà.”
Hai bên ký tên đóng dấu.
Ván cược trị giá vài tỷ USD được chốt hạ trong vòng chưa tới 10 phút.
Lâm Dĩ Tắc đứng dậy bắt tay Tống Khải Minh rồi tự mình tiễn đoàn Vĩnh Tinh ra khỏi phòng họp, sau đó lo lắng hỏi Lâm Dục Thư: “Nếu cậu ta mà biết được chú đặt bẫy thì liệu có đòi chia tay với chú không?”
Một vị quản lý cấp cao bên cạnh liền chen vào: “Trong thương trường anh lừa tôi gạt không phải mới là bình thường hay sao? Nếu đã là một đôi thì lại càng phải đồng cảm lẫn nhau chứ?”
Lâm Dĩ Tắc nói, “Ai biết được Tiểu Tống có thể hiểu cho Tiểu Thư hay không chứ.”
Hai tin nhắn toàn chữ, không có meme Ốc Ốc.
Lâm Dục Thư nhìn mà thấy không quen.
Y mau chóng thu thập rồi xuống lầu.
Tống Khải Minh hôm nay khai không lái GTR, mà lái chiếc xe điện Tấn Tiệp.
“Đi đâu vậy?”
“Theo anh là được.”
Hai người xuất phát lúc trời còn sáng, nhưng khi xe đi ra khỏi nội thành, đêm dần ngả bóng, đèn đường cũng sáng lên.
Lâm Dục Thư không hỏi nhiều, nhưng nhìn con đường có thể đoán được Tống Khải Minh muốn dẫn y đi lên núi.
Bất tri bất giác đèn đường cũng thưa dần, cảnh sắc thành thị nhường chỗ cho đồi núi chập chùng.
Hai người lại đi tới chòi vọng cảnh mà lần trước đã ghé hôm Lâm Dục Thư sinh nhật.
Tống Khải Minh căng lều, treo lên một cái đèn bão rồi bắt đầu nhóm lửa làm BBQ.
“Lạnh không? Anh mang chăn lông đó.”
Lâm Dục Thư ngồi trên cái ghế võng, xa xa nhìn ngắm cảnh đêm dưới ánh trăng, lắc đầu: “Không lạnh.”
“Vậy ok.” Tống Khải Minh xách lên một két bia, khui lon đưa tới.
Lâm Dục Thư uống một ngụm, hỏi: “Sao lại muốn cắm trại?”
“Lên mạng tham khảo rất lâu,” Tống Khải Minh ngồi xuống bên cạnh y, “Mấy cách ăn mừng khác anh cảm thấy có chút sến sẩm.”
Lâm Dục Thư bật cười, cụng lon với hắn.
Hắn nói: “Lễ Tình Nhân vui vẻ, bảo bối.”
“Lễ Tình Nhân vui vẻ.”
Lâm Dục Thư hưởng thụ BBQ Tống Khải Minh dâng lên tận miệng, vui vẻ hỏi: “Bao giờ tay nghề của anh mới khá lên hả?”
“Không phải vẫn đang tiến bộ sao?” Tống Khải Minh lại dâng lên một xâu thịt bò, “Há mồm.”
Lâm Dục Thư một ngụm cắn ngập răng.
Đầu xuân gió đêm còn hơi lạnh, những ngọn cây cao thi thoảng đung đưa.
Ánh trăng vằng vặc chiếu sáng lên cảnh đô thị tĩnh mịch dưới chân núi.
Không ai quấy rầy không gian riêng tư dưới chòi vọng cảnh của hai người..