Thành tích cuộc thi được đưa ra, Lý Dật Sơ vẫn đứng thứ hai mấy trong lớp, còn Lương Huyên không phụ kỳ vọng của cậu mà ngồi chắc vị trí thứ nhất. Lý Dật Sơ nhìn bảng vàng danh dự, hưng phấn nhảy tại chỗ ba vòng.
Khí trời lạnh dần, theo quy định của nhà trường mỗi sáng sau khi học ba tiết tất cả học sinh phải ra chạy bộ. Cả đám mới trải qua một mùa hè được thả lỏng, bắt đầu chạy lại mới hai vòng đã khiến chúng gần như ngã sấp mặt. Lý Dật Sơ chạy xong lê bước về phòng học nằm nhoài ra bàn thở dốc. Lương Huyên đi ngang qua cửa sổ đặt một bịch sữa tươi lên bàn cậu dặn, “Lát nữa nhớ uống sữa.”
Lý Dật Sơ còn chưa nói gì thì anh đã chạy mất. Chuông vào học sắp vang, không chạy không kịp.
Lý Dật Sơ nghỉ ngơi một lúc rồi vừa ngậm bịch sữa vừa làm bài, tình cờ nhìn ra ngoài lại thấy lá của hàng cây sát tường vây bắt đầu rơi rụng, bị gió cuốn đi khắp nơi. Lý Dật Sơ thở dài, khu vực từ cửa phòng học lầu một đến tường vây đó là do lớp cậu quét dọn, tuần này đến phiên cậu, gần đây thời tiết lạnh hơn, lá cây lại rụng dồn dập như vậy thì mỗi lần quét tước chắc phải tốn tới nửa tiếng.
Lương Huyên đứng trên hành lang lầu bốn nhìn Lý Dật Sơ dưới sân cầm cây chổi dài hơn hai mét dồn lá rụng thành một đống, xa xa nhìn giống như một con kiến đang vận chuyển lương thực. Anh vo một cuộn giấy vứt xuống trước mặt Lý Dật Sơ, tiếc là nó quá nhẹ nên bị lệch mất trên không trung, rơi xuống đất nằm ngoài tầm mắt cậu, không hề khiến cậu chú ý.
Bạn học của Lương Huyên đứng bên cạnh ăn bánh quy, bịch bánh vo lại trong tay thành một cục, vừa muốn vứt xuống thì bị anh chặn ngay.
Bạn học, “Sao vậy?”
Lương Huyên, “Thùng rác nằm ngay cửa lớp.”
Bạn học vừa nhìn xuống dưới liền thấy Lý Dật Sơ, cười nói, “Chỉ cho quan lại phóng hỏa mà không cho dân chúng đốt đèn à.”
Lý Dật Sơ gom tất cả lá rụng thành một đống xong xoay người nhìn mặt đất xung quanh, phát hiện ra viên giấy liền quét luôn vào đống lá. Lương Huyên thấy thế lại ném xuống một viên nữa. Sau khi quét ba bốn viên rốt cuộc Lý Dật Sơ cũng phát hiện ra điểm sai sai, ngẩng đầu nhìn lên trên liền thấy Lương Huyên đang phất tay với mình. Từ xa Lý Dật Sơ không thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng cũng dễ đoán ra được nhất định anh đang rất hí hửng. Cậu đương nhiên không chịu yếu thế, dùng một ít lá cây trong đống lá xếp thành hình trên mặt đất.
Hai phút sau, hai chữ “sb” lớn nhỏ bằng lá cây xuất hiện trong tầm mắt Lương Huyên.
* sb: ngôn ngữ mạng của TQ, từ chửi với nghĩa là ngu ngốc.
Anh nằm nhoài trên lan can ôm bụng cười to.
Bạn học bên cạnh dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh mà nhìn Lương Huyên, bọn họ đương nhiên không hề biết anh có thể cười đến mức này.
“Lý Dật Sơ! Em đang làm gì đây?!” Thầy vật lý của lớp số sáu đã hơn năm mươi, từ phòng làm việc lầu một bước ra liền nhìn thấy Lý Dật Sơ đang xếp lá trong sân, có điều ông không hiểu ngôn ngữ của đám thanh niên nên nhìn hai chữ ngớ ngẩn bằng ký tự tiếng Anh này mà chưa kịp phản ứng xem là có ý gì, vì vậy mới bảo Lý Dật Sơ giải thích, “S… B… có ý gì?”
Lương Huyên đang chuẩn bị xuống giải vây cho cậu, lại nghe Lý Dật Sơ lớn tiếng trả lời, “Thầy ơi em đói bụng rồi, cho nên bày cái bánh nướng lót dạ.”
* Bánh nướng pinyin là shāo bǐng.
Thầy giáo, “…”
“…” Lương Huyên cười đến mức đứng không vững.
Lúc ăn cơm tối, Lý Dật Sơ theo thói quen đi về phía cửa chắn bán cơm, lại bị Lương Huyên dẫn lên nhà ăn cho giáo viên ở tầng hai, sau đó anh móc thẻ gọi hai phần cơm, một phần xúc xích nướng và một phần trứng luộc nước trà. Tất cả gộp lại mà còn rẻ hơn một phần cơm trong nhà ăn học sinh.
Xúc xích nướng
Trứng luộc nước trà
Lý Dật Sơ tò mò hỏi, “Thẻ cơm ở đâu anh có?”
Lương Huyên, “Giáo viên phát.”
Lý Dật Sơ bỗng hiểu ra, “Em biết rồi, học sinh lớp trọng điểm khối 12 có thể đến nhà ăn giáo viên mua cơm, trước đây từng nghe chú Lương nhắc tới.”
Lương Huyên, “Đúng, cho nên sau này chúng ta ăn ở đây.”
Lông mày Lý Dật Sơ dãn ra, mắt phát sáng, “Tri thức thay đổi vận mệnh, quả nhiên không sai. Có điều em đây là ăn chùa uống chùa đó, không hợp quy định đúng không?”
Lương Huyên cười nhạt, “Có gì không hợp? Thẻ đã phát ra, có cần hay không, dùng như thế nào đều do chúng ta quyết định. Hoặc là hai ta ăn ở cửa chắn mọi khi, hoặc là tới đây, em chọn một đi?”
Lý Dật Sơ vui sướng hài lòng, “Em muốn ăn chuối chiên.”
Trong nhà ăn học sinh cũng có chuối chiên, thế nhưng đến hai đồng một quả, Lý Dật Sơ tuy rất thích ăn lại hiếm khi dám mua.
Chuối chiên
Lương Huyên đứng dậy đến trước cửa chắn mua một phần rồi đưa cho Lý Dật Sơ đang lắc lư trên ghế, nhìn hai mắt cậu sáng lấp lánh cắn ngay một miếng y như đứa trẻ dễ thỏa mãn, cười cười lấy tay lau đi nước bọt bên khóe môi cậu.
Lý Dật Sơ vừa ăn vừa nói, “Chờ em lên đại học nhất định phải kiếm tiền mỗi ngày, lúc đó muốn mua cái gì thì mua.”
Lương Huyên, “Em muốn gì?”
Lý Dật Sơ, “Hỏi vậy thì rất nhiều, ăn và dùng, quá nhiều thứ em thích.”
Lương Huyên, “Sau này anh dẫn em đi.”
Lý Dật Sơ nhìn anh, “Lỡ em tiêu quá nhiều thì làm sao bây giờ?”
Lương Huyên, “Vậy anh phải nỗ lực kiếm tiền rồi, dù sao cũng phải nuôi được em.”
Lý Dật Sơ nghe xong liền cười nói, “Vậy đâu được, em cũng phải kiếm tiền, nếu không anh mệt mỏi quá lại không cần em nữa.”
“Đừng nói bậy.” Lương Huyên thu hồi vẻ mặt thoải mái, nhíu mày nói, “Sau này không được nói những câu vậy nữa. Sao anh lại không cần em được?”
Lý Dật Sơ thấy anh thật sự không vui liền gắp một miếng gà xào trong đĩa mình lên đưa đến miệng anh, mềm giọng nói, “Em nói sai, em nhận sai.”
Gà xào
Độ cong khóe miệng Lương Huyên hòa hoãn hơn rất nhiều, cắn lấy miếng gà này dưới ánh mắt chờ đợi của Lý Dật Sơ.
Lương Trường Bình và vài đồng nghiệp cùng vào nhà ăn, lúc đến trước cửa chắn thì nhìn thấy Lý Dật Sơ đang ăn cơm cùng Lương Huyên. Ông lại gần xoa xoa đầu cậu, “Ăn gì đó?”
Lý Dật Sơ đặt đũa xuống mỉm cười, “Chú Lương, sao giờ chú mới tới ăn cơm?”
Lương Trường Bình ngồi xuống cạnh họ, móc thẻ cơm ra đưa cho Lương Huyên, “Đi mua cho ba một phần giống như các con.” Sau đó ông mới nhìn Lý Dật Sơ nói, “Dật Sơ, dạo này chú bận quá không gặp con nên vẫn chưa hỏi được, con tính thế nào? Đi du học hay ở lại trong nước?”
Lý Dật Sơ, “Chú Lương, con muốn ở lại. Con hoàn toàn không biết gì về việc du học, hơn nữa mọi người đều ở trong nước, tương lai có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Lương Trường Bình gật đầu nói, “Ừm, ở lại trong nước đương nhiên cũng tốt, người một nhà chúng ta đều ở bên cạnh nhau.”
Lương Huyên bưng khay đồ ăn đến trước mặt cha hỏi, “Ba, buổi tối còn phải tăng ca à?”
Lương Trường Bình vừa gật đầu vừa gắp một đũa cơm đưa vào miệng.
Lý Dật Sơ, “Chú Lương, chú nhớ chú ý thân thể, không thể cứ đi sớm về khuya mỗi ngày thế này, tới cơm cũng không kịp ăn.”
Lương Huyên phụ họa, “Đúng vậy, ba xem mới có nửa năm mà tóc ba đã bạc rồi.”
Lương Trường Bình cười nói, “Thân thể của ba ba tự biết, hai con chỉ cần lo chú ý học tập cho giỏi, không cần quan tâm tới ba.”
Học sinh khối 12 mỗi tuần chỉ có nửa ngày nghỉ, chủ nhật phải đến trường tự học tới giữa trưa, buổi chiều mới được tự do. Lý Dật Sơ chống đầu ngồi làm bài, đột nhiên một viên giấy từ ngoài cửa sổ bay vào bàn cậu. Cậu nhìn bên ngoài mà chẳng thấy ai, mở tờ giấy liền nhận ra chữ viết của Lương Huyên — sau khi hết tiết đem theo cặp sách ra phía tường sau chờ anh.
Đây là, Lương Huyên muốn trốn học?
Trên mặt Lý Dật Sơ tuy không biểu lộ ra điều gì, nhưng không thể không thừa nhận nội tâm cậu rất nóng lòng muốn thử. Vốn còn vài đề phải làm mà lúc này đâu còn tâm trạng nào. Cậu sớm bắt đầu thu dọn cặp sách, định chờ chuông hết tiết vang lên là phóng ra ngay. Hôm nay giáo viên lớp 12 phải tham dự khai mạc Hội nghị nghiên cứu giảng dạy, giờ tự học sáng này không có thầy cô điểm danh, chỉ có vài giám thị bên ngoài liếc mắt qua cửa sổ nhìn kỷ luật trong lớp.
Lý Dật Sơ nhỏ giọng dặn bạn cùng bàn, “Lát nữa nếu có thầy cô nào hỏi mình đi đâu thì cậu nói mình đi vệ sinh rồi, biết chưa?”
Chuông tan học vừa vang lên cậu liền ôm cặp vào ngực nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lương Huyên đã chờ nơi góc tường, thấy Lý Dật Sơ chạy đến liền thúc giục, “Nhanh, đạp lên anh leo qua.”
Lý Dật Sơ vừa dựa vào sự giúp đỡ của anh leo lên tường vừa hỏi, “Làm gì vậy?”
Lương Huyên chờ đến khi cậu hạ xuống an toàn, tự mình lui về sau vài bước chạy lấy đà, vịn vách tường nhảy lên, dễ dàng đáp xuống cạnh Lý Dật Sơ, rung rung cặp sách nói, “Dẫn em đi xem cái này.”
Lương Huyên nhét Lý Dật Sơ tò mò đầy mặt vào taxi, hai mươi phút sai cả hai đến cung văn hóa huyện. Trước tiên Lương Huyên tìm một người đàn ông trung niên nói mấy câu, sau đó ông ta liền dắt bọn họ vào đại sảnh. Lý Dật Sơ nhìn cảnh tượng trước mắt cảm thán, “Wow…”
Đại sảnh của cung văn hóa tương đương với một lễ đường lớn, lúc này lại bày đầy sách. Từng quyển từng quyển được xếp chỉnh tề với nhau, phảng phất nghiêm chỉnh như một thư viện trước mặt hai người.
Lương Huyên, “Người vừa dẫn chúng ta vào là bạn học của ba anh, hôm nay nghe bạn anh nói sẽ có một lượng lớn truyện tranh và tiểu thuyết phiên bản cũ trung chuyển đến đây, hừng đông ngày mai lại đóng bao chở đi. Anh nhớ em vẫn luôn muốn tìm phiên bản truyện tranh cũ kia, không bằng chúng ta đến thử vận may. Tìm được thì mua lại.”
Lý Dật Sơ hưng phấn nói, “Thật ư? Trời ạ, bây giờ em bắt đầu tìm ngay!”
Lương Huyên, “Em nói anh biết phiên bản năm nào, chúng ta cùng tìm.”
Hai người không muốn làm lộn xộn nguyên trạng nên quỳ trên mặt đất, đầu cúi sát xuống nền đọc tên trên gáy sách. Tuy tốc độ rất nhanh nhưng với lượng sách nhiều như thế này vẫn cảm thấy không đủ.
Lương Huyên luôn hết sức chăm chú đọc tên sách, mãi đến khi đầu gối hơi nhói lên mới ngồi bệt xuống xem giờ. Thì ra đã qua hai tiếng, vậy mà bọn họ mới kiểm tra được có một phần ba. Anh ngồi trên đất xoa xoa đầu gối, vén quần lên mới thấy đã đỏ bừng cả rồi. Anh liếc mắt nhìn Lý Dật Sơ đằng xa vẫn đang lần lượt mò tên từng quyển sách như cũ, dáng vẻ tập trung tinh thần dường như chẳng mệt mỏi chút nào.
Lương Huyên đứng dậy lấy áo khoác đồng phục của mình trong cặp ra, đi đến trước mặt Lý Dật Sơ, “Dật Sơ, trước tiên nghỉ một lát đi.”
Lý Dật Sơ cúi đầu nói, “Sao vậy? Em còn chưa tìm được mà.”
Lương Huyên ngồi xổm xuống nắm chặt cánh tay cậu, khiến cậu ngồi bệt xuống đất. Anh vén quần của cậu lên nhìn đầu gối một chút, quả nhiên đã cọ đến rách da. Lương Huyên trải áo khoác đồng phục ra, buộc mỗi bên tay áo vào một đầu gối cậu.
Lý Dật Sơ buồn cười hỏi, “Anh làm gì đó? Bắt cóc em à?”
Lương Huyên tách hai đầu gối cậu ra rồi khép lại, xác định khoảng co giãn của đồng phục đủ cho cậu hoạt động mới yên tâm nói, “Được rồi, mặc như vậy mà tìm, đừng cởi ra.”
“Ừm.” Lý Dật Sơ vội vàng trả lời, tầm mắt lại trở về với từng chồng sách trong phòng.
Lương Huyên đột nhiên có hơi hối hận. Anh biết trong lòng Lý Dật Sơ rất trân trọng quyển truyện tranh kia, cho nên vừa nghe tin này đã không hề chần chừ mà dẫn cậu đến tìm. Có điều anh quên mất, lỡ như không tìm được thì sao? Cho Lý Dật Sơ hy vọng rồi lại khiến cậu thất vọng, quá tàn nhẫn.
Lương Huyên nghiêng người ngăn cản tầm mắt Lý Dật Sơ, xoay vai cậu lại để cậu đối mặt với mình, “Dật Sơ.”
Lý Dật Sơ, “…?”
Lương Huyên im lặng một chút mới nói, “Nếu như không tìm được thì em cũng đừng đau buồn quá.”
Lý Dật Sơ gần như không nghĩ đến khả năng này. Cậu vừa nhìn thấy đại sảnh toàn sách đã cảm thấy nhất định có nó ở đây. Vẻ lo lắng của Lương Huyên khiến cậu không thể nói ra lời thật lòng, đành giả vờ thoải mái cười, “Không tìm được thì không tìm được, có gì phải đau buồn đâu.”
Lương Huyên sờ sờ đầu cậu, sau đó trở lại vị trí tìm kiếm lúc nãy của mình, tra từng quyển từng quyển. Đến giờ cơm trưa, Lương Huyên ra khỏi cung văn hóa gọi điện về nhà nói đi gặp bạn bè đến tối mới về, sau đó mua hai bịch sữa tươi cho Lý Dật Sơ lót dạ.
Hơn bốn giờ chiều, Lương Huyên tìm được quyển truyện tranh mà Lý Dật Sơ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm trong chồng sách. Anh sung sướng rút ra, vốn định đưa cho Lý Dật Sơ xem nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy cậu đã sắp tìm tới chỗ mình. Thế là anh quyết định cho cậu một niềm vui bất ngờ, giả bộ như không thấy gì tiếp tục tìm kiếm.
Hai người chạm trán giữa chồng chồng tầng sách. Lý Dật Sơ nhìn phía sau lưng Lương Huyên hỏi, “Anh tìm xong rồi?”
Ánh mắt cậu ảm đạm đi, nhưng lại nhanh chóng dấy lên hi vọng, “Hai chúng ta đổi chỗ một chút tìm lại lần nữa được không? Biết đâu chừng vừa nãy không chú ý đến.”
Lương Huyên xoa xoa huyệt thái dương, “Anh xem rất cẩn thận rồi, mắt sắp rớt ra luôn.”
Lý Dật Sơ thở dài, “Haiz, vậy cũng tốt, anh qua kia nghỉ ngơi đi, em tìm tiếp.” Nói xong cậu còn muốn vòng qua người anh bò tới chỗ khác bắt đầu tìm.
Lương Huyên xoay người, nhìn bóng lưng Lý Dật Sơ, “Dật Sơ, em đã nói sẽ không đau buồn.”
Bóng lưng cậu cứng lại một chút, giơ tay lên thô bạo quệt mắt, nỗ lực cười nói, “Không phải còn chưa tìm xong sao? Em thử lần nữa.”
Lương Huyên không đành lòng đùa cậu nữa, “Dật Sơ, xoay người lại.”
Vừa nãy đôi mắt Lý Dật Sơ quả thực đã ươn ướt vài giây. Cậu cho là Lương Huyên nhìn ra nên nhắm chặt mắt, “Làm gì? Anh mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, đừng để ý đến em.”
Lương Huyên đưa quyển sách sau lưng ra trước mặt Lý Dật Sơ, cười nói, “Anh gạt em thôi.”
Lý Dật Sơ nhìn bìa sách kia, cặp mắt ra sức chớp chớp để khống chế tâm trạng. Bởi vì quá cố gắng nên viền mắt cậu đỏ bừng đến dọa người. Cậu chậm chạp không dám đưa tay ra nhận sách, cơ thể cứng đờ quỳ ngồi tại chỗ.
Lương Huyên phát giác ra tâm trạng cậu, từ phía sau vòng tới trước mặt Lý Dật Sơ, nhìn đôi mắt cậu đỏ lên như thỏ con trong lòng liền cảm thấy hổ thẹn vạn phần, “Xin lỗi Dật Sơ, anh chỉ muốn đùa một chút với em.”
Lý Dật Sơ im lặng hồi lâu mới thấp giọng nói, “Em còn nhớ năm bảy, tám tuổi gần như ngày nào cũng mơ thấy ba mẹ, sau đó càng ngày càng ít, tới một, hai năm nay hầu như không còn. Lương Huyên, có phải bọn họ đã đầu thai làm thân nhân của người khác rồi không? Cho nên mới không muốn đến gặp em nữa.”
Lương Huyên nhìn cậu, “Em rất nhớ bọn họ sao?”
Lý Dật Sơ nở nụ cười, những đường tơ máu trong mắt tan đi rất nhiều, “Dường như không phải vậy. Chuyện ngày bé trôi qua quá lâu, em đã gần như quên mất có ba mẹ ở bên là cảm giác thế nào, bởi vậy không có gì là nhớ hay không.”
Hơn ai hết Lương Huyên là người hiểu rõ những năm nay Lý Dật Sơ trải qua ở Lương gia như thế nào. Anh chưa bao giờ ép buộc cậu mở lòng với mình. Anh và cha đã cố gắng hết sức mang lại cho cậu một gia đình, còn Lý Dật Sơ từ ban đầu cố tình gây sự cũng dần dần nỗ lực hòa nhập vào. Nhưng đến cùng thì một giọt máu đào hơn ao nước lã, đừng nói chi Lý Dật Sơ còn dùng thân phận nhận ân huệ sống trong nhà bọn họ.
Lương Huyên hiểu rõ sự e dè và trầm lặng mà Lý Dật Sơ che giấu dưới biểu tình hồn nhiên của cậu. Anh cũng biết, trừ khi cậu thật sự là em trai ruột của anh, nếu không vĩnh viễn cậu cũng không thể nào sống không còn gò bó ở Lương gia.
Lý Dật Sơ đã sống cuộc sống như thế quá lâu, sớm quên mất cảm giác có người cưng chiều dưới gối.
Lý Dật Sơ vươn tay nhận lấy quyển truyện tranh, rũ mắt nói, “Cảm ơn anh.”
Lương Huyên nghiêng người ôm cậu vào lòng, ngón tay vuốt ve sau gáy cậu, nhẹ giọng nói, “Dật Sơ, con người đều phải lớn lên, cũng phải từ từ rời khỏi cha mẹ. Chúng ta sẽ nhanh chóng trưởng thành, sau đó vẫn còn một con đường rất dài rất dài.”
Lý Dật Sơ chà chà mũi lên bả vai anh, buồn phiền nói, “Đúng, rất dài rất dài.”