Kỳ nghỉ đông của lớp 12 rất ngắn, mùng bảy tháng giêng đã bắt đầu học lại, mà mùng mười tháng giêng chính là sinh nhật Lương Huyên. Trong lúc nghỉ đông Lý Dật Sơ vẫn luôn nghĩ xem phải tặng quà gì. Trước đây quan hệ của bọn họ không như bây giờ, tặng quà chẳng cần quá ý nghĩ mà thực dụng là được. Nhưng hiện tại thì khác, nếu như tặng anh món quà chẳng khác gì so với chú Lương dì Lưu thì có khi nào anh sẽ không vui không? Thế nhưng lãng phí tiền anh cũng không thích, lần trước cậu tặng Lương Huyên bút ghi âm xong sau đó anh cứ đòi trả tiền cơm cho cậu mới yên tâm, chỉ sợ cậu nhịn ăn để dành tiền. Những món quà tinh xảo trong tiệm nhìn lại giống đồ dành cho con gái, với Lương Huyên chắc chẳng có sức hấp dẫn gì. Huống hồ chi nhiều năm qua trong ấn tượng của cậu, dường như Lương Huyên không có thứ nào đặc biệt yêu thích.
Có điều Lý Dật Sơ vẫn nhớ lúc nhỏ Lương Huyên rất thích học Taekwondo. Khi ấy Lý Dật Sơ nhìn bộ dáng mặc võ phục uy phong lẫm liệt của anh còn ồn ào với cha mẹ đòi học theo, sau đó cha mẹ cậu cũng dẫn cậu đi học, chưa được mấy ngày đã chạy về vì quá mệt. Thế nhưng Lương Huyên lại luôn kiên trì, mỗi lần đến nhà họ Lý chơi đều phấn khởi bày lại cho Lý Dật Sơ. Vậy mà từ năm bảy tuổi Lý Dật Sơ đến Lương gia thì không thấy Lương Huyên đến lớp Taekwondo nữa.
Trong lúc bình tĩnh nhớ kỹ lại những hồi ức ngày xưa, Lý Dật Sơ mới từ từ nhận ra được, vì cậu đến đây mà Lương Huyên đã từ bỏ rất nhiều thứ yêu thích, thậm chí còn mất đi những vật chất tốt hơn nhiều so với bây giờ mà anh nên có. Vậy nên hiện giờ Lương Huyên cũng giống như cậu, xem việc học tập là con đường duy nhất để có thể sống an ổn.
Tiết ba buổi sáng có giờ tự học. Lương Huyên ngồi cuối lớp đang nghiêm túc làm bài, Hứa Phán đột nhiên đẩy cánh tay anh, “Wow — cậu mau nhìn ra ngoài cửa sổ xem!”
Lương Huyên ngẩng đầu lên.
Từng quả bong bóng màu xanh nhạt chậm rãi bay lên, trên mỗi quả hình như còn có hình vẽ gì đó màu trắng. Những quả bóng này bồng bềnh cạnh cửa sổ lầu bốn, sau đó bay lên không trung.
Lương Huyên đến cạnh cửa sổ, khoảng cách gần khiến anh nhìn thấy rõ hình vẽ trên những quả bóng — hai chàng trai đứng sóng vai bên nhau cùng một con thỏ.
Bong bóng cuồn cuộn bay lên không ngừng ngang cửa sổ, đếm không xuể có bao nhiêu quả.
Lương Huyên ngửa đầu nhìn bức tranh ấy, dường như có thể tưởng tượng được bộ dạng Lý Dật Sơ nằm nhoài ra bàn vẽ vời, sống lưng thật thẳng, khóe miệng nhếch lên, ngón tay cái vì hơi dùng sức cầm bút mà trở nên trắng bệch.
Nụ cười dường như không thể khống chế nổi. Lương Huyên vốn định làm ra vẻ bình tĩnh, có điều độ cong nơi khóe mắt đã bán đứng anh.
Không biết nhìn bao lâu, những quả bóng xanh nhạt từ từ bay xa, cuối cùng là mười tám quả bóng màu đỏ thắm, kèm theo tiếng chuông tan học từ cửa sổ trước lầu một. Mười tám quả bóng này không có hình cũng không có chữ, vậy mà lại thu hút tầm mắt người khác hơn cả những quả màu xanh ban nãy. Bởi vì mỗi quả bóng này đêu đang dùng cách đơn giản nhất để nói — em yêu anh.
Cho nên rất lâu sau này, bạn học lúc đó vẫn nhớ mãi buổi sáng hôm ấy, có người dùng phương thức lãng mạn rực rỡ như vậy thổ lộ với người mình thích. Mặc dù các khóa sau đã hỏi thăm được ai là người thả bong bóng, nhưng tìm mãi vẫn không biết ai là người được thổ lộ.
Lý Dật Sơ dọn dẹp ống bơm, cảm ơn các bạn học bên cạnh đã giúp cậu bơm bong bóng. Cậu vốn không ngồi ở đây, tiết trước vừa hết liền tạm thời đổi vị trí với bạn học mà thôi. Cũng chỉ riêng giờ tự học không có giáo viên này cậu mới có thể làm loạn như vậy, giờ hết tiết rồi cậu phải về chỗ ngồi của mình.
Trước khi đi Lý Dật Sơ còn liếc mắt ra ngoài cửa sổ nhìn những quả bong bóng chỉ còn lưu lại những chấm nhỏ màu đỏ trên bầu trời. Cậu từng nghĩ tới việc viết câu sinh nhật vui vẻ lên bóng, nhưng lại sợ bạn cùng lớp Lương Huyên nhìn thấy sẽ đoán được những thứ này là dành cho anh, chẳng may bị nhà trường phát hiện phê bình sẽ liên lụy đến anh. Chi bằng cứ như vậy, chỉ cần Lương Huyên biết được bong bóng này dành cho mình là đủ rồi.
Mười tám tuổi là sinh nhật khá quan trọng của một thiếu niên. Lưu Phàm vốn định tổ chức tiệc cho con trai, nhưng tiếc là kỳ thi đã đuổi tới sau lưng rồi, dù có làm cũng sợ rằng các bạn anh chẳng thể nào đến. Lương Huyên cũng không muốn phiền phức như vậy, anh thà rằng người một nhà cùng ăn bữa cơm, cứ vậy nhẹ nhàng trải qua lần sinh nhật này.
Vì thế buổi chiều tan học xong Lương Trường Bình liền đến lớp hai người xin nghỉ giờ tự học buổi tối. Lưu Phàm đặt một phòng riêng trong nhà hàng tốt nhất huyện, nhìn thấy cha con ba người đi vào liền vui vẻ gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Lương Trường Bình nghiêm khắc quen rồi, muốn tán gẫu với hai đứa con trai cũng không tìm được đề tài, ăn được nửa bữa liền bắt đầu căn dặn Lương Huyên, “Gần đây con nên thư giãn bớt, mấy ngày nữa phải lên Bắc Kinh thi rồi.”
Lương Huyên vừa lột tôm vừa nói, “Con biết rồi.”
Lưu Phàm, “Lúc đó chúng ta cùng đi với con.”
Lương Huyên vội vàng nói, “Không cần đâu, tới lúc đó có giáo viên dẫn đi mà.”
Lưu Phàm, “Mẹ không đi cũng được, dù sao cũng không biết nhiều bên ngoài lắm. Nhưng ba con thì phải đi cùng, nếu không mọi người đều không yên tâm.”
Lương Huyên vẫn cứ không chịu, Lý Dật Sơ cũng mở miệng nói, “Đúng đó, để chú Lương đi chung với anh đi, như vậy mọi người mới yên tâm hơn.”
Lương Huyên nhìn biểu tình của Lý Dật Sơ, lùi một bước, “Vậy đi.”
Lý Dật Sơ giơ ly rượu lên nhìn mọi người, “Nào, chúng ta cùng chúc Lương Huyên sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”
Bữa cơm này ăn đến khuya, xong tiệc cũng đã sắp mười giờ, cả nhà ra khỏi nhà hàng đón xe về nhà, rửa mặt xong liền dồn dập đi ngủ.
Lý Dật Sơ không nghe thấy tiếng động nào cách vách, cởi áo khoác bò lên giường gõ gõ tấm ngăn.
Lương Huyên đã tắt đèn, xoay người hỏi, “Sao vậy?”
Lý Dật Sơ nhìn mặt tường, mặt mày rạng rỡ, “Sinh nhật vui vẻ nha Lương Huyên. Chúc anh sống lâu trăm tuổi, ừm, còn phải hạnh phúc an khang, công thành danh toại!”
Lương Huyên chạm ngón tay lên vách ngăn, thấp giọng nói, “Vậy còn em?”
Lý Dật Sơ không rõ, “Hả?”
Lương Huyên, “Anh sống lâu trăm tuổi, em phải ở bên cạnh anh.”
Lý Dật Sơ nghĩ một lát rồi nói, “Sau này mỗi ngày em sẽ rèn luyện thân thể, nhất định sống lâu như anh.”
Lương Huyên nở nụ cười, anh có chút không kịp chờ đợi, chỉ muốn nhanh chóng thi cử xong, nhanh chóng lên đại học. Anh muốn có một căn phòng của riêng mình và Lý Dật Sơ, như vậy mỗi đêm anh không cần nói chuyện với cậu cách một bức tường, cũng không cần tưởng tượng trong đầu xem vẻ mặt cậu lúc nói thế nào, lại càng không cần kiềm chế kích động muốn hôn cậu.
Lương Trường Bình vẫn luôn xem công việc là quan trọng nhất, Lương Huyên vốn không nghĩ ông sẽ cùng mình đi Bắc Kinh. Cha con hai người bình thường rất ít giao tiếp với nhau, hiện giờ phải cùng đi xa ngược lại có chút không dễ chịu. Trường học có năm học sinh thông qua sơ tuyển cùng đi Bắc Kinh với Lương Huyên, ngoại trừ giáo viên dẫn đoàn thì mỗi người đều có cha mẹ đi theo.
Lương Huyên và cha mua vé giường nằm trên dưới, buổi tối anh bò lên giường, không gian chật hẹp khiến anh không thể nào ngồi thẳng, chỉ có thể khom người cởi áo khoác. Lương Huyên chưa bao giờ đi toa giường nằm, tàu hỏa lắc lắc lư lư khiến anh khó mà ngủ được, đành lấy tài liệu ra ôn tập. Những tài liệu này anh đã xem rất nhiều lần cho nên lật khá nhanh, chỉ chọn lọc trọng điểm đọc lại. Lúc lật tới trang cuối anh mới nhìn thấy cuối tờ giấy vẽ một hình người nhỏ nắm chặt tay kêu gọi cố gắng.
Lương Huyên bị nhân vật nhỏ xíu này chọc cười, cũng không biết Lý Dật Sơ vẽ nó lúc nào, người thì nhỏ đỉnh đầu lại to, đôi mắt dường như phát ra ánh sáng, đáng yêu muốn chết. Lương Huyên kề sấp tài liệu vào má, ngủ thiếp đi giữa sự lắc lư của con tàu.
Trong nhà chỉ còn Lưu Phàm và Lý Dật Sơ, buổi chiều cuối tuần cậu giúp bà quét dọn vệ sinh, an ủi lẫn nhau rằng Lương Huyên nhất định không có vấn đề gì. Trong thời sự cũng bắt đầu đưa tin về quá trình tự tuyển sinh của các trường đại học lớn, đề thi của kỳ thi viết cũng được công bố lên mạng. Lý Dật Sơ tải bộ đề này xuống, sau khi làm xong thì yên tâm hơn về Lương Huyên rất nhiều. Những đề này tuy rằng hơi mưu mẹo nhưng đối với Lương Huyên mà nói thì vẫn chưa khó lắm.
Lương Huyên thi viết xong cũng cảm thấy không tệ, học sinh trọng điểm như bọn họ thân kinh bách chiến, căn bản là đặt bút xuống ra khỏi phòng thi liền biết được mình phát huy đến mức nào. Cho nên không cần chờ công bố thành tích thi viết, anh đã vùi đầu ôn tập vòng phỏng vấn ngay. Từ nhỏ tới lớn anh chưa từng trải nghiệm kiểu thi gặp mặt trực tiếp như vậy, nói không lo lắng là không thể nào. Thế nhưng tố chất tâm lý của Lương Huyên không tồi, cho nên chưa đến mức như các bạn học khác, tới tâm trạng yên tĩnh ngồi xuống ôn tập cũng không có.
Kinh phí của trường học tính theo đầu người, mà phụ huynh của nhóm học sinh này sợ con mình chen chúc với nhau ảnh hưởng tinh thần nên từng người đều thuê riêng một căn phòng. Lương Huyên và cha ở một căn trên lầu cao, khá rộng rãi. Mỗi sáng Lương Trường Bình lại ra ngoài đi loanh quanh với các cha mẹ khác, để con cái ở khách sạn ôn bài, sẫm tối mới cho bọn nhỏ ra ngoài hóng gió chốc lát.
12 giờ đêm bốn ngày sau, rốt cuộc thành tích kỳ thi viết cũng được công bố trên mạng, Lương Huyên lọt vào vòng phỏng vấn. Lương Trường Bình kích động gọi về nhà báo tin mừng. Mấy ngày nay Lý Dật Sơ ngủ không ngon lắm, vừa nghe động tĩnh bên ngoài liền thức giấc, xỏ dép vào chạy ra phòng khách. Nghe tiếng cười của Lưu Phàm cậu liền chạy đến, vui mừng hỏi, “Thông qua rồi đúng không ạ?”
Lưu Phàm ôm ống nghe gật đầu. Bà bảo Lương Trường Bình đưa điện thoại cho Lương Huyên, sung sướng nói, “Con trai, mẹ biết con nhất định không thua kém ai! Mẹ đã nói với con rồi, hai ngày nay phải nghỉ ngơi cho tốt. Không phải ba con nói tiếp đến còn phải phỏng vấn sao? Còn cả kiểm tra thân thể nữa đúng không? Con…”
Lưu Phàm vừa bắt đầu căn dặn liền thao thao bất tuyệt, Lương Huyên vẫn luôn miệng đáp lời phụ họa, cuối cùng khi bà muốn cúp điện thoại anh mới vội vã ngăn cản, “Mẹ, mẹ bảo Dật Sơ nghe điện thoại đi.”
Lý Dật Sơ ngồi trên ghế sopha, thấy Lưu Phàm đưa ống nghe tới có hơi sững sờ. Lưu Phàm buồn cười nói, “Mau nghe đi!”
Lúc này cậu mới vòng qua Lưu Phàm ngồi xuống cạnh điện thoại, hắng giọng mở miệng, “Ừm.”
Chỉ một chữ như vậy, nội tâm trống rỗng mấy ngày nay của Lương Huyên lập tức tràn đầy. Lớn tới mức này nhưng đây là lần đầu tiên anh và cậu tách khỏi nhau lâu như vậy. Nỗi nhớ dường như lan ra khắp không gian, cho dù chẳng thấy được người nhưng thỉnh thoảng nghe được giọng cũng tốt lắm rồi.
Giọng nói Lương Huyên không tự chủ dịu dàng thêm mấy phần, “Dật Sơ, anh qua vòng thi viết rồi.”
Lý Dật Sơ mỉm cười, “Em biết anh nhất định sẽ qua mà.”
Lương Huyên thở dài một hơi, “Nhưng mà còn phải phỏng vấn, anh chưa từng tham gia kiểu thi này.”
Lý Dật Sơ vội vàng nói, “Anh đừng lo lắng nha, em xem qua những đề thi trước đây trên mạng rồi, đều là kiểu nhìn vào thì khó nhưng thực ra chỉ là hổ giấy. Hơn nữa cũng đừng sợ thầy cô phỏng vấn, tuy bọn họ là giáo sư của đại học Q nhưng đều chỉ có hai con mắt một cái miệng mà thôi, là người bình thường cả…”
Lương Huyên cầm điện thoại nằm trên giường nghe Lý Dật Sơ lia lịa truyền thụ những kinh nghiệm tìm được trên internet cho mình. Thực ra những lý luận đó Lương Huyên đều biết, thậm chí còn hiểu rõ hơn Lý Dật Sơ nhiều. Nhưng chẳng biết tại sao những câu này phát ra từ miệng cậu liền có sức trấn an gấp bội. Lương Huyên nghĩ thầm, nếu hiện giờ có cậu bên cạnh thì thật tốt, tựa như chỉ cần Lý Dật Sơ nhìn anh thì anh có thể đánh đâu thắng đó.
Lương Trường Bình nằm trên một chiếc giường khác, nghe con trai và Lý Dật Sơ nói chuyện điện thoại, một luồng cảm giác kỳ quái dâng lên từ đáy lòng. Có lẽ trước giờ ông quá bận rộn, không để ý nhiều đến tình hình sinh hoạt của hai đứa nhỏ. Ông cũng không phát hiện được tình cảm của hai người đã tốt đến mức này, Lý Dật Sơ lại có thể khiến Lương Huyên kiên nhẫn, dịu dàng mà tràn ngập nụ cười nằm trên giường nói không ngừng như vậy. Lương Trường Bình nhớ mỗi lần họ hàng trong nhà đến thăm đều nói thằng nhóc Lương Huyên này giống cha như đúc, vừa nghiêm túc vừa cứng nhắc, chơi chẳng có gì vui.
Lý Dật Sơ nói với Lương Huyên gần hai chục phút. Cậu nhìn đồng hồ treo tường, chưa thỏa mãn nhưng đành ngưng lại, “Không nói nữa, ngày mai anh nhớ nghỉ ngơi cho tốt, sau đó cố gắng lên. Em,… à, mọi người chờ tin tốt của anh.”
Ngón tay cầm điện thoại của Lương Huyên chậm rãi vuốt nhẹ, nửa ngày sau mới thấp giọng nói, “Được. Ngủ ngon.”
Giọng nói êm dịu phảng phất giống như một nụ hôn, xuyên qua ống nghe rơi vào tai Lý Dật Sơ.
Lương Huyên cúp điện thoại sau đó đặt nó lên tủ đầu giường của cha, rón rén tắt đèn bò lên giường ngủ. Lúc con trai lại gần Lương Trường Bình liền chọn cách giả vờ ngủ theo bản năng, mãi tới khi nghe tiếng anh hít thở vững vàng trong đêm mới mở mắt ra. Tầm mắt ông rơi xuống chiếc di động của mình, dường như bên trong vật đó đang che giấu một chuyện kinh thiên động địa gì đấy. Nhưng ông không muốn ngẫm nghĩ, cũng không biết nên ngẫm nghĩ thế nào.
Phỏng vấn được tiến hành theo trình tự rút thăm, Lương Huyên bốc trúng tổ cuối cùng nên phải ngồi trong phòng họp sát vách phòng thi chờ đợi với tám người khác. Những học sinh này đến từ khắp nơi, mỗi người đều là học sinh đứng đầu trong trường, lúc này ai cũng cầm tài liệu ôn tập trong tay tự chuẩn bị, phòng họp yên tĩnh đến mức tiếng lật sách cũng trở nên chói tai.
Ai phỏng vấn xong có thể đi trước. Lương Huyên nhìn số người bên cạnh từ từ vơi bớt, cuối cùng chỉ còn dư lại mình anh. Anh khép tài liệu lại, nhắm hai mắt bắt đầu nhớ lại những trọng điểm trong đầu.
“Lương Huyên, xin mời theo tôi vào phòng thi.” Giám thị hướng dẫn mở cửa phòng họp gọi anh.
Lương Huyên đứng lên cầm giấy tờ trong tay, tới trước phòng thi thì dừng lại. Anh cúi đầu sờ vào hình người nhỏ trên trang cuối cùng trong tài liệu, sau đó quay người giao hết cho giám thị, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào phòng thi.