“Cụng ly –” một đám thanh niên ngồi vây quanh bàn tròn nâng chén ăn mừng. Ông chủ bưng một chậu tôm hùm đất cay đặt trên bếp lửa ra để vào giữa bàn. Bảy, tám người đang ngồi đều sáng mắt lên, bắt đầu ăn cho tới khi cay đến kêu gào.
Lộ Tân nhìn vài miếng vỏ đậu phộng trước mặt Lý Dật Sơ, lè lưỡi hỏi cậu, “Sao cậu không ăn tôm hùm đi?”
Lý Dật Sơ nói, “Trước tiên tôi ăn chút sủi cảo chiên lót dạ đã, một ngày rồi không ăn cơm, dạ dày xẹp lép.”
Tiểu Phương ngồi bên tay phải Lý Dật Sơ cười nói, “Anh Lý, hôm nay có phải anh rất căng thẳng không? Cơm hộp buổi trưa cũng không thấy anh ăn.”
Lý Dật Sơ nở nụ cười, “Trước giờ chưa từng ký hợp đồng nào lớn như vậy, đương nhiên là căng thẳng rồi.”
Lộ Tân ngồi bên cạnh nhìn cậu cười đến cong cả lông mày, nghĩ thầm đến Thượng Hải quả là lựa chọn chính xác.
Sau khi ăn vài thứ Lý Dật Sơ liền tới bàn khác chúc rượu, hàn huyên mấy câu với mọi người rồi mới quay về chỗ mình, thoải mái nhét đồ ăn vào bụng.
Cơm nước no nê xong mọi người bắt đầu kẻ đỡ người dìu ra ngoài đón xe, Lý Dật Sơ cùng vài đồng nghiệp nam bắt taxi cho mấy cô gái, sau đó cậu tự gọi một chiếc về nhà.
Lý Dật Sơ dựa vào ghế ngồi trên taxi, híp mắt nhìn ánh đèn sặc sỡ bên đường. Gió đêm thổi vào mặt mang theo hơi lạnh mát mẻ làm cho cậu vốn đang chuếnh choáng say cũng trở nên tỉnh táo hơn một chút. Bốn năm trước cậu và Lộ Tân đến Thượng Hải thuê chung một căn nhà ở khu dân cư ngoại thành. Hè năm ngoái Lộ Tân dọn ra ngoài ở chung với bạn gái, Lý Dật Sơ liền trả nhà rồi tìm tiểu khu khác mướn một căn phòng bốn mươi mét vuông sống một mình.
Khi bận rộn thời gian trôi nhanh như nước chảy, phảng phất chỉ là một lần say rượu, bốn năm đã qua, tám năm cũng qua.
Sáng thứ hai có cuộc họp thường kỳ, tối hôm trước Lý Dật Sơ uống rượu, không ngờ sáng hôm sau lại ngủ quên, khi vội vội vàng vàng chạy đến công ty thì đã thấy mấy vị quản lý ôm laptop đi tới phòng hội nghị trên tầng năm. Lý Dật Sơ liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, cách thời gian họp còn tới hai mươi phút mà sao tích cực dữ vậy?
Cậu bắt lấy một người hỏi, “Hôm nay họp sớm hơn à?”
Người nọ đáp, “Tuần trước phó tổng có nói rồi mà, cuộc họp hôm nay do tổng giám đốc chủ trì, anh Lý anh quên rồi à?”
Tuần trước Lý Dật Sơ vội vàng lo chuyện ký hợp đồng, sớm đã quên sạch sẽ mọi lời phó tổng nói rồi, nhìn thấy cảnh này mới nhắc cậu nhớ ra cuộc họp thường kỳ hôm nay có vẻ rất quan trọng. Cậu nhanh chóng đến phòng làm việc lấy máy tính rồi chạy tới phòng họp.
Phòng làm việc của tổng giám đốc Trần An cũng ở tầng năm, cánh cửa pha lê trong suốt ngăn không cho bất cứ tiếng ồn nào lọt vào phòng. Lý Dật Sơ cầm máy tính bước ngang qua phòng làm việc của tổng giám đốc, dư quang nhìn thấy Trần An đang nói chuyện với một người đàn ông ở bên trong. Người kia quay lưng về phía Lý Dật Sơ, thân thể bị ghế làm việc che hơn phân nửa nhưng chỉ cần thoáng nhìn qua thôi mà trái tim cậu đã nhảy lên kịch liệt. Cậu không tự chủ được quay đầu sang nhìn, sắp thấy được người thì Lộ Tân từ đâu chạy đến kéo cậu vào phòng họp, “Sắp bắt đầu rồi cậu còn đứng cắm cọc ở đây làm gì?”
Họp thường kỳ chỉ có những lãnh đạo cấp quản lý trở lên mới tham dự. Vị trí của mỗi người quanh bàn họp hình bầu dục cũng được quy định sẵn. Lý Dật Sơ bị Lộ Tân đẩy vào chỗ ngồi, ngón tay cậu đặt trên mặt laptop, căng thẳng bất an gõ vang.
Năm phút sau, Trần An đưa một người đàn ông vô cùng phong độ bước vào phòng hội nghị, mỉm cười giới thiệu với mọi người, “Vị này chính là giám đốc kỹ thuật được điều tới từ tổng bộ Bắc Kinh, Lương Huyên. Mọi người cùng hoan nghênh nào.” Nói xong liền bắt đầu vỗ tay.
Lương Huyên nhìn mọi người đang ngồi xung quanh một lát rồi cười nhạt mở miệng, “Sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
“Ngồi đi.” Trần An chỉ một vị trí bên tay phải bảo Lương Huyên ngồi xuống, sau đó nói tiếp, “Trình độ nghiệp vụ của giám đốc Lương ở tổng bộ vô cùng xuất sắc, còn từng trải nghiệm ở nước ngoài, cho nên tổng công ty điều cậu ấy đến chỗ chúng ta nhằm nâng cao chất lượng bộ phận kỹ thuật, lát nữa lần lượt từng người một hãy trình bày rõ ràng với giám đốc Lương về tình hình công tác của mình để cậu ấy có cái nhìn tổng quát. Nếu không hay là chúng ta cứ theo quy tắc cũ, bắt đầu từ phòng kế hoạch sản phẩm nhé? Quản lý Lý, cậu nói trước đi.”
Lý Dật Sơ ngồi bên tay trái Trần An, cả người đang lơ lửng trên mây, đột nhiên bị Trần An gọi tên liền kinh ngạc một chút, “Hả?”
Trần An cười cười, “Dù sao cậu cũng chưa chuẩn bị, vậy chi bằng nói cho Lương Huyên về hạng mục mới ký kết tuần trước đi?”
Chân tay Lý Dật Sơ cứng đờ mở laptop ra, ho khan một tiếng rồi mới nói, “Hạng mục này đã được duyệt vào ngày 10 tháng 7 năm nay, tốn thời gian hai tháng…”
Lương Huyên cũng mở máy tính, gỡ cây bút kẹp bên ngoài cặp hồ sơ ra rồi gắn nắp vào đuôi bút, cúi xuống bắt đầu ghi chép lời Lý Dật Sơ nói.
Tầm mắt Lý Dật Sơ nhìn xuống cây bút mình cầm bên tay phải, tư thế cầm bút giống nhau như đúc, đến động tác gắn nắp vào đuôi cũng y hệt.
— Sao anh cứ làm mất nắp bút hoài vậy? Em đã nói với anh rồi, mỗi lần viết phải gắn nắp vào đuôi, vậy sẽ không có chuyện viết xong rồi không tìm được.
Bản thân mình từng nói những lời này lúc nào? Lớp 11 hay là 12? Nhớ không rõ lắm.
“Quản lý Lý?”
Đồng nghiệp bên phải Lý Dật Sơ nhỏ giọng kêu một tiếng mới khiến cậu vốn đang trố mắt ra lấy lại được tinh thần, ngước mắt lên thì toàn bộ mọi người đều đang nhìn cậu một cách kỳ quái. Lý Dật Sơ nhìn vào máy tính của mình một lần nữa, “Tôi mới nói tới… Ôi…”
Đương nhiên là quên mất nói đến đâu rồi.
Lý Dật Sơ đang chuẩn bị tìm lại tài liệu để nói tiếp thì Lương Huyên ngồi đối diện bình tĩnh nhắc, “Cậu đang nói đến chỗ nguyên mẫu của website do các cậu thiết kế có tham khảo từ nước ngoài.”
Lý Dật Sơ vội vàng nói, “Ồ đúng, tôi nói tiếp, trang web này…”
Sứt mẻ lóng ngóng nói xong thì đã hơn mười phút, Lý Dật Sơ vẫn cứ rũ mắt nhìn máy tính như cũ. Trần An hỏi Lương Huyên, “Giám đốc Lương có chỗ nào chưa hiểu rõ không?”
Lương Huyên đáp, “Không có, tiếp tục đi.”
Trần An, “Được, tiếp theo quản lý Hà của phòng kinh doanh nói đi.”
Mặc dù đa phần nhân viên trong công ty đều trẻ tuổi nhưng các cấp bậc từ quản lý trở lên thì cơ bản đều trên ba mươi. Đến nỗi những người chừng hai mươi mấy tuổi như Lý Dật Sơ và Lương Huyên ngồi chung liền lộ ra vẻ hoàn toàn không hợp.
Cuộc họp kéo dài hơn hai giờ, ngoại trừ phòng kế hoạch sản phẩm thì mỗi báo cáo của các vị quản lý khác đều bị Lương Huyên chọn vài điểm hỏi sâu hơn, ngữ khí không hề lay động, biểu tình hờ hờ hững hững, chỉ toàn hỏi những vấn đề khiến người khác không dám trả lời qua loa. Mới một cuộc họp thôi mà mọi người đều biết vị giám đốc kỹ thuật trẻ tuổi đến từ tổng bộ này không chỉ có hư danh.
Sau khi tan họp Lý Dật Sơ cùng vài đồng nghiệp đi xuống lầu. Phòng làm việc của cậu ở lầu bốn, toàn bộ phòng kế hoạch sản phẩm tính cả cậu thì có hai mươi ba người, chiếm hơn hai trăm mét vuông, phòng quản lý của cậu nằm phía trong góc. Vào phòng rồi Lý Dật Sơ liền thả cửa chớp xuống ngăn tầm mắt mọi người lại, sau đó cứ thế ngồi ngẩn ngơ. Cậu có cảm giác rất không thật, giống như tất cả mọi chuyện mới vừa rồi đều chỉ là tưởng tượng của một mình cậu, kỳ thực chưa hề diễn ra.
Suy nghĩ này vừa lóe lên cậu đã nhếch khóe miệng tự giễu. Người ngày thường động một chút lại hiện lên trong trí nhờ giờ đột nhiên biến mất, lúc này cậu chỉ có thể nhận ra Lương Huyên bây giờ đã trưởng thành rồi, gương mặt không hề gợn sóng. Dường như không khác quá nhiều so với người trong ký ức, nhưng lại dường như chỗ nào cũng đã đổi thay.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Lý Dật Sơ lên tiếng mời vào, là một quản lý mang theo vật liệu tìm cậu bàn bạc. Lý Dật Sơ liền siết chặt nắm tay ép bản thân mình tập trung vào công việc. Tiếp theo không ngừng có người đến rồi đi, hạng mục vừa mới kết thúc hôm thứ hai, tóm lại có một đống tổng kết và công việc mới không cho cậu thoát thân.
Vẫn như mọi khi tới gần mười giờ Lý Dật Sơ mới hoàn thành công việc xong, đóng cửa phòng làm việc sau đó vào thang máy xuống bãi đỗ xe, đi về phía chiếc xe Huyndai second-hand của mình.
Giờ này bãi đậu đã trống rỗng, liếc mắt nhìn chỉ còn hai chiếc xe.
Xe của Lý Dật Sơ đậu trong góc tối, cậu cầm túi laptop đi đến, vừa ngang qua chiếc xe còn lại thì đèn xe này đột nhiên sáng lên. Tia sáng chói mắt khiến Lý Dật Sơ theo bản năng che tay lại nhìn vào trong xe.
Lương Huyên ngồi ở ghế lái mờ tối, nhìn cậu không hề động đậy.
Hai người một trong tối một ngoài sáng, cách một cánh cửa xe nhưng lại giống như cách cả thời gian mấy năm.
Chỉ có điều trong quá khứ Lý Dật Sơ là người đứng trong bóng tối, vừa hay ngược lại với giờ phút này.
Rất lâu sau Lương Huyên mới xuống xe đi tới trước mặt Lý Dật Sơ, chìa tay ra, “Đã lâu không gặp.”
Lý Dật Sơ bắt lại tay anh, “Đã lâu không gặp.”
Lương Huyên dựa vào nắp xe, “Có khỏe không?”
Lý Dật Sơ nở nụ cười: “Rất tốt, anh thì sao?”
Lương Huyên lấy tay kéo kéo cà vạt, dừng lại mấy phút mới mở miệng nói, “Cậu cảm thấy thế nào?”
Từ trước đến nay Lý Dật Sơ chỉ sợ Lương Huyên dùng cách cười mà không cười thế này nói chuyện với mình, hiện giờ càng sợ hơn. Cậu liếc mắt nhìn thân xe của Lương Huyên rồi nói, “Thoạt nhìn cũng không tệ lắm.”
Lương Huyên, “Cũng đúng, trước đây sợ nghèo, vừa bắt đầu làm việc liền liều mạng kiếm tiền.”
Lý Dật Sơ có ngốc cũng nghe ra ý trong lời anh, những chuyện đã qua tựa như một giấc mơ tràn vào đầu cậu. Lý Dật Sơ quay người bước về xe của mình. Cậu không thể đứng đây nói chuyện với Lương Huyên được nữa, một câu cũng không.
Lương Huyên nhìn theo bóng lưng kia, đến khi cậu sắp ngồi vào xe mới gọi một tiếng, “Lý Dật Sơ.”
Tay Lý Dật Sơ ngừng lại trên cạnh cửa.
“Sau này… hợp tác vui vẻ.”
Lý Dật Sơ mở cửa xe ngồi vào, trong nháy mắt đó cậu còn có suy nghĩ cứ như vậy mà lái khỏi Thượng Hải. Cậu thừa nhận bản thân mình từng vô số lần tưởng tượng tới cảnh gặp lại Lương Huyên, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy anh thì chỉ muốn chạy trốn theo bản năng. Ngoài ra, không có đường lui, không có tương lai.
***
Lương Huyên lái như bay về nhà, căn nhà trọ này là công ty sắp xếp cho anh, tầng trệt rất cao, trang trí theo phong cách hiện đại tối giản. Sau khi vào cửa anh liền đi tới tủ rượu trong phòng làm việc lấy một chai rượu vang đỏ ra, cử chỉ tao nhã cố gắng học tập nhiều năm giờ phút này đều bị quăng ra sau đầu. Anh trực tiếp tu rượu ừng ực, uống một hơi hết nửa chai mới cầm theo nó bước ra ban công.
Dưới lầu vạn ngôi nhà sáng đèn, hình thành sự chênh lệch rõ ràng với căn phòng lạnh lẽo tịch mịch sau lưng anh.
Lương Huyên đứng hứng gió ngoài ban công rất lâu, chờ dáng vẻ của người kia trong đầu từ từ mơ hồ, mới xoay người vào phòng ngủ tắm rửa.
Làm mọi thứ xong Lương Huyên lại ngủ không được ngon giấc. Bảy giờ anh đến công ty, đi ngang qua lầu bốn thì nhìn thấy đèn trong phòng quản lý đã sáng, bên trong cửa sổ thủy tinh thả một tấm chớp che chắn tầm mắt, chỉ có thể nhận ra bóng người mơ hồ. Lương Huyên không cần nhìn kỹ cũng biết đó là Lý Dật Sơ. Anh liền đổi hướng tiến lại gõ cánh cửa kia.
Lý Dật Sơ đang vừa ăn bánh mì vừa vẽ sơ đồ tư duy, nghe thấy tiếng gõ cũng không ngẩng đầu lên, “Mời vào.”
Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng nói, cậu buồn bực ngẩng đầu lên, “Ai sao lại không nói –”
Lý Dật Sơ ngậm nửa ổ bánh mì trong miệng, sững sờ tại chỗ.
Lương Huyên, “Hôm qua mới gặp, hôm nay đã không nhận ra?”
Lý Dật Sơ nuốt bánh mì vào, “Anh, anh có việc gì à?”
Trên mặt Lương Huyên mang theo vẻ trêu tức, vươn tay cầm lấy sơ đồ Lý Dật Sơ đang vẽ lên xem, mấy giây sau liền vứt lại xuống bàn, “Đây đã là khái niệm ba năm trước ở nước ngoài, cậu không biết sao?”
Lý Dật Sơ, “Có thể trình độ kỹ thuật trong nước còn chưa bắt kịp nước ngoài.”
Lương Huyên, “Tôi còn tưởng phòng kế hoạch phải đi trước bộ phận kỹ thuật, thì ra không phải.”
Một câu nói hời hợt, ý trào phúng mười phần, nói xong liền rời khỏi văn phòng.
Lý Dật Sơ ném nửa ổ bánh mì còn dư lại qua một bên, mở máy tính ra lên mạng, bàn phím lọc cọc gõ vang. Thấm thoát đã hơn một tiếng trôi qua, trợ lý giám đốc Tiểu Nghiêm gõ cửa phòng cậu, chen nửa người vào nói, “Anh Lý, giám đốc Lương nói chín giờ sẽ mở cuộc họp giữa phòng kế hoạch và phòng kỹ thuật, anh chuẩn bị một chút nha.”
Lý Dật Sơ dùng sức gõ mạnh phím Enter.
Tiểu Nghiêm giật mình, nơm nớp lo sợ, “Híc, cuộc họp sẽ kéo dài ba tiếng, giám đốc Lương nói mọi người nhớ ăn no rồi hãy lên.”
Mặt Lý Dật Sơ không hề có cảm xúc, “Biết rồi.” Liếc mắt nhìn bánh mì bên cạnh, chẳng còn khẩu vị.
Trước đến giờ Lý Dật Sơ có một thói quen, lúc họp cậu không thích tranh luận tay đôi với lãnh đạo hoặc cấp dưới, thông thường đều chờ người khác nói hết quan điểm rồi mới nêu rõ ý kiến của mình, trong quá trình đôi bên phát biểu tốt nhất không nên cắt ngang nhau.
Nhưng bây giờ cậu còn chưa nói tới hai mươi phút đã bị Lương Huyên cắt lời năm, sáu lần.
Từ khái niệm đến quy trình, từ nhu cầu đến mở rộng, gần như mỗi mổn chi tiết đều bị nêu ra một đống lớn khuyết điểm.
Dù thiếu nhạy bén như Lộ Tân cũng có thể cảm giác được Lương Huyên đây là đang cố ý kiếm cớ. Đồng nghiệp bên phòng kỹ thuật ngồi đối diện, Lộ Tân càng nhìn một hàng kia càng ngứa mắt, vất vả lắm mới tìm được một kẽ hở Lương Huyên không lên tiếng liền mở miệng nói, “Giám đốc Lương, nếu như anh nghĩ mọi thứ của phòng kế hoạch chúng tôi đều không ổn, vậy phòng kỹ thuật của các anh cứ bao hết là được.”
Lý Dật Sơ biết Lộ Tân là một người thẳng tính, trước giờ đều vậy. Hắn nói ra lời cậu muốn nói nhất, dù ánh mắt Lý Dật Sơ quăng cho hắn một ý cảnh cáo nhưng khóe miệng vẫn vô tình cong lên.
Lương Huyên đặt bút xuống tựa vào ghế, nhàn nhạt nói, “Nếu như mọi thứ các cậu đều làm được, có thể lập kế hoạch còn có thể viết mã, vậy sao lại cần chúng tôi?”
Lộ Tân đang muốn phản pháo thì bị Lý Dật Sơ đè vai lại, “Lộ Tân nói thẳng, giám đốc đừng để ý. Vậy đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, chỉ cần anh cảm thấy có chỗ không vừa lòng thì chúng tôi sẽ làm lại lần nữa.”
Tầm mắt Lương Huyên rơi xuống cánh tay Lý Dật Sơ đang đè trên vai Lộ Tân, chậm rãi mở miệng, “Không cần bắt đầu lại từ đầu, từ chỗ chúng ta vừa thảo luận đến lúc nãy, trước đó làm lại hết đi. Phần sót lại chúng ta xem xét sau.”
Toàn bộ nhân viên phòng kế hoạch, “…”
12 giờ, cuộc họp khổ sở nhất từ trước tới nay của phòng kế hoạch cuối cùng cũng kết thúc. Lương Huyên nói với Tiểu Nghiêm, “Thông báo một chút, buổi chiều mở cuộc họp với phòng kinh doanh và phòng khách hàng.” Nói xong mới nhìn mọi người trong phòng, “Tan họp.”
Sau khi ra khỏi phòng họp quản lý Chu bên phòng kỹ thuật mới lại gần Lý Dật Sơ, “Chú em à, hôm nay tôi không thể nói lời nào, chú đừng có ôm hận lên phòng kỹ thuật chúng tôi nha.”
Lý Dật Sơ, “Sao có thể.”
Quản lý Chu, “Việc nào ra việc đấy, tan làm rồi thì không bàn công việc nữa, buổi trưa đi đâu ăn cơm?”
Lý Dật Sơ, “Ừm, có đặt thức ăn ngoài.”
Cuộc họp hôm nay phòng kế hoạch bị làm bẽ mặt, quản lý Chu có ý định mời cậu ăn bữa cơm hòa hoãn lại một chút, lắc đầu nói, “Thức ăn ngoài sao có thể ăn no chứ, nhìn cậu còn đang trẻ tuổi này, không ăn no thì sao có sức làm việc. Đi thôi, đến quán đồ cay Tứ Xuyên đối diện ăn chút gì.”
Lý Dật Sơ còn chưa kịp từ chối thì đã bị quản lý Chu đẩy vào thang máy, đáng chết là trong thang máy chỉ có hai người, một trong số đó chính là Lương Huyên.
Quản lý Chu đẩy mạnh Lý Dật Sơ, tự mình đứng gần nút lệnh. Thang máy dừng lại ngay lầu bốn, một nhóm người ùa vô khiến Lý Dật Sơ phải lui vào trong, trong nháy mắt cúi đầu liền nhìn thấy Lương Huyên đang vươn tay ngăn cản những người trước mặt chen lấn cậu. Lý Dật Sơ gục đầu xuống nhìn cánh tay chặn trước người mình, trong trí nhớ chợt lóe lên cảnh năm ấy bọn họ cùng đi xe buýt, Lương Huyên cũng như thế này, theo bản năng mà ngăn cản đám người chen lấn hộ cậu. Khóe mắt Lý Dật Sơ chua xót, quay đầu nhìn sang bên khác.
Thang máy đến lầu một, mọi người hối hả ra ngoài, Lương Huyên và Lý Dật Sơ cũng đồng thời bước ra khỏi thang máy. Quản lý Chu cười hỏi Lương Huyên, “Giám đốc Lương đi đâu ăn cơm?”
Lương Huyên, “Tôi vừa tới nơi này, nhà hàng cũng không rành lắm, mọi người đi đâu?”
Quản lý Chu nghe ra ý tứ trong lời anh, vội vàng đáp, “Chúng tôi đến quán đồ cay Tứ Xuyên đối diện, đây là nhà hàng nổi tiếng nhất nơi này, giám đốc Lương có muốn cùng đi không? Ba người dù sao cũng náo nhiệt hơn hai mà phải không?”
Lương Huyên nở nụ cười, “Vậy cũng tốt.”
Ba người chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, hai bên bàn chữ nhật là mấy chiếc ghế nệm. Quản lý Chu nhường cho Lương Huyên vào trước, sao đó mới đẩy Lý Dật Sơ về phía bên kia còn mình thì ngồi cạnh anh. Nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên, quản lý Chu nhìn Lương Huyên, “Để vị này gọi trước đi.”
Lương Huyên từ chối, “Tôi chưa quen lắm, mọi người gọi đi, tôi ăn gì cũng được.”
Quản lý Chu nhận lấy thực đơn, vừa xem vừa nói với Lý Dật Sơ, “Chú em, chú thích ăn cay đúng không? Tôi còn nhớ lần trước liên hoan, cuối cùng một mình chú đánh bại cả hai thằng nhóc Hồ Nam trong phòng chúng tôi.”
Lý Dật Sơ, “Gọi hai món không cay đi, Lương Huyên anh ấy…”
Quản lý Chu nghe Lý Dật Sơ gọi thẳng tên Lương Huyên liền buồn cười nhìn bọn họ, “Hai người quen nhau à?”
Lương Huyên, “Bạn học cũ.”
Lý Dật Sơ, “Không quen lắm.”
Hai người trăm miệng một lời.
Lương Huyên nghe thấy ba chữ kia xong lập tức liếc mắt nhìn Lý Dật Sơ, nửa ngày sau mới cười cười như tự giễu.
Quản lý Chu, “Nếu là bạn học cũ thì dễ nói chuyện rồi, sáng nay tôi còn lo lắng sau này người của hai phòng chúng ta không hợp nhau, thì ra các cậu đã có giao tình, nếu vậy thì sẽ không vì công việc mà tổn hại đến tình cảm, tôi đây cũng an tâm.”
Cơm dọn ra xong Lý Dật Sơ không nói lời nào mà chỉ cúi đầu ăn, ngược lại Lương Huyên và quản lý Chu trò chuyện rất vui vẻ, không phải tán gẫu về kinh tế thì cũng trò chuyện về phong cảnh ven biển. Trong ấn tượng của Lý Dật Sơ, Lương Huyên sẽ không nói nhiều lời với ai như vậy.
“Nói thế thì cậu chỉ mới làm ở tổng bộ chưa tới một năm? Vì sao lại đến phân bộ vậy? Ở tổng bộ không phải càng tốt hơn sao?” Quản lý Chu nghe Lương Huyên kể là tự anh xin đến phân bộ, cực kỳ khó hiểu.
Lương Huyên đặt đũa xuống dùng khăn giấy lau miệng, liếc mắt nhìn quản lý Chu rồi nhếch miệng, “Tuổi của tôi cũng không tính là nhỏ, muốn đến Thượng Hải lập gia đình.”
Quản lý Chu cười nói, “Sao thế, mấy cô gái Bắc Kinh không lọt nổi vào mắt xanh của cậu ư?”
“Vậy cũng không phải.” Lương Huyên vẫn bày ra bộ dáng mây bay gió thổi, “Tôi đây là người luyến cựu, chỉ thích một kiểu người.”
Quản lý Chu tò mò hỏi, “Kiểu người gì? Cậu nói ra đi tôi để ý giúp cậu, quay qua quay lại có ai thích hợp sẽ giới thiệu cho.”
Tầm mắt Lương Huyên lệch đi, nhìn thẳng vào Lý Dật Sơ, “Không cần, chuyện như vậy cứ để tôi tự làm.”
Lý Dật Sơ bị ánh mắt kia nhìn vào, một miếng ớt kẹt ngay cuống họng, lập tức sặc tới mức muốn trào cả nước mắt, vịn lấy cạnh bàn nghiêng người ra ngoài ho khan liên tục.
Lương Huyên đứng lên rót ly nước ấm đưa tới tay cậu, Lý Dật Sơ lại vung vung tay. Anh cứ không động đậy mà duy trì tư thế ấy. Lý Dật Sơ liếc mắt một cái, rũ mi nhận lấy ly nước đưa lên miệng uống một ngụm lớn.
Bữa cơm này ăn đến mức Lý Dật Sơ suýt chút đau dạ dày, hai người còn lại nói liên miên tới gần giờ làm mới thỏa mãn gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền. Lý Dật Sơ không định xen vào, cúi đầu gặm sạch một đĩa chân gà ngâm tiêu trước mặt, xương xếp thành cả một núi nhỏ. Lúc ra khỏi nhà hàng cảm giác như đôi môi bị vô số con kiến bu lại cắn, cậu hít một hơi nói với quản lý Chu, “Tôi đi mua nước một chút, các anh về trước đi.”
Quản lý Chu cùng với Lương Huyên về công ty, kỳ lạ phát hiện anh đột nhiên không nói gì, dường như người hiền hòa hay nói và người trước mắt này không phải là một.
Lương Huyên trở lại văn phòng, chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp buổi chiều. Bên trong hòm thư là phương án phòng kế hoạch gửi tới, sau khi mở ra xem tầm mắt anh liền dừng lại trên ba chữ ‘Lý Dật Sơ’ ngay chỗ ký tên. Anh biết phần phương án này nhất định không được thông qua.
Chỉ cần Lý Dật Sơ không phải kẻ ngu, cậu sẽ có thể cảm nhận được Lương Huyên là đang nhắm vào mình.
Lương Huyên lấy tay vuốt nhẹ ba chữ trên màn hình, hận cậu sao? Đến chính anh cũng không nói rõ được.
Có điều nếu như không dùng ‘hận cậu’ làm lý do, vậy thì lấy cớ gì mà xuất hiện trước mặt cậu đây?