Hình Bóng

Sau khi về Thượng Hải Lý Dật Sơ nhớ lời Phong Khải Minh dặn, mua một bộ đồ chơi đến thăm Phong Lĩnh. Cô nhóc ở nhà rất buồn chán, ôm đùi Lý Dật Sơ xin cậu dẫn mình ra ngoài chơi. Lý Dật Sơ gọi điện thoại hỏi ý Phong Khải Minh xong mới dẫn bé ra ngoài. Có lẽ vì bình thường được cha nuôi như búp bê sứ nên nội tâm Phong Lĩnh luôn ẩn giấu một con liệp báo bên trong, Lý Dật Sơ nêu ra những nơi giải trí khoa học kỹ thuật bé đều không muốn đi, nhất định phải ra ngoại ô cưỡi ngựa.

Trước giờ Lý Dật Sơ vẫn cảm thấy cách Phong Khải Minh nuôi con quá mức cưng chiều, tính cách cô nhóc rõ ràng là xông xáo bạo dạn vậy mà lại bị nuôi trong nhà giống như chim hoàng yến. Lúc này Phong Khải Minh không  có mặt, Phong Lĩnh lại năn nỉ liên tục nhiều lần, Lý Dật Sơ đành ngồi xổm xuống nhìn bé nói, “Vậy được, anh dẫn em đi cỡi ngựa, nhưng mà có một điều kiện, đến đó rồi bất cứ chuyện gì cũng phải nghe lời anh.”

Phong Lĩnh lập tức giơ tay thề, tỏ vẻ tất cả mọi thứ đều nghe lời anh Dật Sơ.

Lý Dật Sơ tuy rằng muốn bé vui vẻ nhưng trong lòng cũng hiểu rõ đây là sinh mạng của Phong Khải Minh, không thể có bất kỳ sơ suất nào. Bởi vậy người giúp việc trong nhà muốn đi theo cậu cũng không phản đối.

Đoàn người rồng rắn kéo nhau đến trại ngựa, Lý Dật Sơ để mấy người giúp việc chờ ở ngoài vòng, tự mình dắt một chú ngựa nhỏ ra giữa sân dạy Phong Lĩnh.

Ở Bắc Kinh Lương Huyên có một người anh em bối cảnh rất sâu, biết anh đến Thượng Hải liền sắp xếp giới thiệu cho anh mấy nhân vật tiếng tăm ở đây, sau này có nói chuyện hợp tác cũng thuận tiện. Người anh em này ở Bắc Kinh không thể phân thân nên đành tổ chức cuộc gặp từ xa, bởi vậy Lương Huyên mới cùng mấy người trẻ tuổi trong lĩnh vực kinh doanh này ra ngoài chơi.

Nói đến cũng thật trùng hợp, nơi bọn họ chọn lại đúng là trại ngựa này.

Mấy vị công tử sợ nếu toàn đàn ông thì sân khấu sẽ vắng lặng, mang theo không thiếu phụ nữ. Một đám người cưỡi ngựa cả buổi sáng, ăn cơm trưa xong liền ngồi bên ngoài trại ngựa tán gẫu.

Một người thấy Lương Huyên cứ nhìn chằm chằm vào đám đông ở đằng xa, uống ngụm nước rồi nói, “Cô bé kia cũng không phải người bình thường.”

Lương Huyên, “Ồ?”

Người đàn ông trẻ tuổi cười nói, “Hòn ngọc quý trên tay Phong Khải Minh, ra vào đều có một đám người vây quanh.”

Lương Huyên vốn đang tò mò không biết tại sao Lý Dật Sơ lại tới đây chơi cùng một cô bé, nghe cậu ta nói vậy liền tùy ý hỏi, “Bên kia đều là người giúp việc sao?”

“Cái người dạy cô bé cưỡi ngựa thì không phải. Năm ngoái Phong Khải Minh làm sinh nhật cho con gái, tôi từng gặp cậu ta trong bữa tiệc một lần. Có câu nói đánh rắn phải đánh giập đầu, nếu muốn vào làm mẹ kế Phong gia đúng là phải thu phục cô công chúa nhỏ này trước.”

Lương Huyên biết đám người này không biết giữ mồm giữ miệng, Phong Khải Minh nổi tiếng như vậy, chỉ cần ai đó xinh đẹp xuất hiện bên cạnh thì người ngoài cũng có thể nói thành vô cùng khó nghe.

Ngựa Phong Lĩnh cưỡi là con nhỏ nhất trong trại, Lý Dật Sơ luôn đứng bên cạnh giữ yên ngựa không cho bé tăng tốc, Phong Lĩnh bèn làm nũng, “Anh Dật Sơ, cỡi như vậy còn không bằng ngồi ngựa gỗ trong công viên giải trí nữa!”

Lý Dật Sơ không hề bị lay động, “Đưa em đến trại ngựa đã là trái luật rồi, em đừng có được voi đòi tiên.”

Cẳng chân Phong Lĩnh liên tục đá vào bụng ngựa, cố gắng thoát khỏi khống chế của Lý Dật Sơ. Cậu thấy động tác của cô nhóc càng lúc càng lớn liền trực tiếp ôm lấy hông bé bế xuống khỏi yên ngựa.


Phong Lĩnh tức giận giậm chân, “Em còn chưa cỡi đủ!”

Lý Dật Sơ vỗ nhẹ cho chú ngựa nhỏ vào chuồng, chỉ Phong Lĩnh nói, “Trước khi ra khỏi nhà nói thế nào? Chuyện gì cũng nghe anh!”

Tính khí Phong Lĩnh trẻ con, đâu có quan tâm mình từng nói gì, lập tức níu lấy cánh tay Lý Dật Sơ vừa khóc vừa gào, “Anh ơi cho em cỡi ngựa đi mà, em không đá, em bảo đảm!”

Lý Dật Sơ quay người, “Ba em nói chỉ cho ra ngoài hai tiếng, giờ đã được ba tiếng rồi, phải về nhà thôi.”

Phong Lĩnh nghe vậy liền ngồi tại chỗ khóc rống lên.

Người giúp việc bên cạnh vội vã chạy đến dỗ đại tiểu thư này, Lý Dật Sơ đứng một bên, “Anh đếm ba tiếng, nếu em không lại đây thì sau này anh sẽ không dẫn em ra ngoài chơi nữa.”

Lúc đầu Phong Lĩnh còn quệt miệng trừng mắt, tới khi Lý Dật Sơ đếm đến 2,5 liền vội vàng vỗ vỗ quần đứng lên đi theo.

Lý Dật Sơ nở nụ cười, duỗi một ngón tay ra cho bé nắm.

Đi ngang qua khu nghỉ ngơi Lý Dật Sơ mới thấy Lương Huyên cách mình mấy mét đang ngồi uống rượu tán gẫu với vài người khác. Cậu vốn định cứ thế đi vòng qua, nào ngờ anh đã bưng ly rượu bước về phía cậu.

Lý Dật Sơ đành phải dừng lại, cười nhạt nói, “Thật là khéo.”

Lương Huyên liếc mắt nhìn Phong Lĩnh đang nắm tay cậu, ngữ khí vi diệu, “Khó trách hôm qua trong buổi họp cậu nói bận, thì ra cuối tuần còn phải trông con cho người ta.”

Lý Dật Sơ quét mắt nhìn đoàn trai gái sau lưng anh, trào phúng nói, “Giám đốc Lương cũng đâu có nhàn hạ thoải mái?”

Nói lời này xong liền có một mỹ nữ mặc váy bó sát vừa phủ qua mông bước đến cạnh Lương Huyên, khoác cánh tay lên vai anh cười nói, “Đây là bạn của anh à? Chi bằng cùng ngồi một chút?”

Lương Huyên vốn ghét tiếp xúc tay chân với người xa lại, vậy mà lúc này lại thờ ơ như không. Sắc mặt Lý Dật Sơ có chút khó coi, “Tôi còn có việc, mọi người cứ chơi đi.”

Sau khi lên xe Phong Lĩnh quan sát sắc mặt Lý Dật Sơ, qua một lúc mới cẩn thận hỏi, “Anh Dật Sơ, sau này em sẽ nghe lời anh, anh đừng tức giận được không?”

Lý Dật Sơ lấy lại tinh thần, vỗ vỗ đầu Phong Lĩnh, “Không có giận em.”

Lý Dật Sơ cảm thấy bản thân quả thực đâu có lập trường tức giận. Lúc trước cậu lựa chọn như vậy dẫn đến cuộc sống cực khổ sau đấy, nói là vì chú Lương cũng được, vì Lương Huyên cũng được, đều là con đường của chính cậu, cho dù có quay lại lần nữa thì cậu vẫn sẽ làm vậy. Còn về sau thất học và bôn ba, giống như việc cha mẹ mất lúc nhỏ vậy, đều là do số mạng cậu không tốt, chẳng trách được người khác. Ban đầu nhìn thấy Lương Huyên bên cạnh người khác ở Hạ Môn, suýt chút nữa cậu đã bệnh đến buông tay nhân gian. Sau khi chống đỡ được Lý Dật Sơ liền muốn dùng một đao cắt đứt với hai chữ Lương Huyên này, tuy rằng mấy năm qua cậu sống không dễ dàng nhưng tốt xấu gì cũng không thiếu nợ ân tình ai, làm gì cũng dựa hết vào mong muốn của bản thân, không cần có bất kỳ băn khoăn nào.


Vậy mà Lương Huyên lại xuất hiện, một mặt Lý Dật Sơ giả chết, mặt khác lại nhảy loạn như con thỏ nhỏ, bốn năm qua chưa từng xoắn xuýt đến vậy.

Xoắn xuýt rồi lại xoắn xuýt, nên đi con đường nào cậu rõ ràng hơn ai hết, nếu không muốn lặp lại sai lầm lần nữa thì phải rời xa Lương Huyên, rời xa Lương Trường Bình, thậm chí cả Lưu Phàm, rời thật xa khỏi Lương gia.

Bảo vệ tính mạng Lương Trường Bình, trả lại cho bọn họ một đứa con trai bình thường, cũng coi như xứng đáng với công ơn nuôi dưỡng mười mấy năm.

Lý Dật Sơ đưa Phong Lĩnh tới nhà xong cũng lái xe ra về, vừa mới ra khỏi cửa biệt thự liền bị xe Lương Huyên chặn ngang đầu đường.

Lương Huyên bước xuống xe gõ cửa sổ xe cậu, Lý Dật Sơ vừa hạ xuống anh liền luồn tay trái vào mở cửa ra, tay phải nắm chặt lấy cánh tay Lý Dật Sơ lôi cậu xuống xe.

“Anh làm gì — a –”

Lý Dật Sơ còn chưa hỏi xong một câu, Lương Huyên đã trực tiếp đè cậu lên thành xe hôn sâu.

Nơi này là khu biệt thự, gia đình nào không phú cũng quý, bóng râm phủ xuống loang lổ trên con đường yên tĩnh, cuối đường chính là biệt thự Phong gia.

Hai, ba phút sau Lương Huyên mới buông cậu ra, ngón tay quẹt đi máu tươi tràn ra trên môi cậu, cười lạnh nói, “Có phải không cần đến nửa giờ thì Phong Khải Minh sẽ biết cậu làm gì ở đây không?”

Đầu lưỡi và môi Lý Dật Sơ đều bị cắn rách, trong cổ họng toàn là mùi máu tanh. Cậu trừng mắt liếc Lương Huyên một cái rồi nhìn vào xe mình. Anh tóm chặt lấy cậu, “Sợ đến vậy?”

Thân thể Lý Dật Sơ bị anh khống chế, cắn răng nói, “Không sai, Phong tiên sinh mà biết sẽ đánh gãy chân tôi.”

“Phong tiên sinh được lắm…” Lương Huyên cười nhạo, “Tôi còn tưởng rằng cậu nửa đêm đi hầu giường lại còn làm bảo mẫu cho đại tiểu thư, dù thế nào cũng coi như một nửa gia chủ, thì ra tình cảm của Phong Khải Minh lại mỏng như vậy.”

Lý Dật Sơ rũ mắt nghe những lời quá quắt trong miệng anh, chỉ ước gì Lương Huyên nghĩ cậu càng ti tiện càng tốt. Cậu cười nhẹ nói, “Nếu anh đã biết hết rồi, nể tình tình cảm anh em giữa hai ta lúc trước, đừng có chặn đường tiền tài của tôi, để tôi đi đi.”

Lương Huyên cũng cười theo, “Anh em? Quay đầu lại nếu Phong tiên sinh có hỏi, có thể tôi sẽ không thừa nhận đâu.” Vừa nói anh vừa lấy ngón tay kéo môi dưới cậu xuống, “Giữa anh em với nhau cũng không làm chuyện thế này.”

Lương Huyên vươn đầu lưỡi liếm lên phần bên trong môi dưới bị cắn rách của cậu một chút.

Lý Dật Sơ run rẩy cả người, cậu biết ý định của Lương Huyên là muốn đứng tốn thời gian ở đây dụ Phong Khải Minh ra. Ông cụ non Lương Huyên chưa bao giờ làm những việc kích động ấu trĩ như vậy. Phong Khải Minh còn ở Hàng Châu, hai người bọn họ dù có chờ ở đây đến tối cũng không chờ được.


Lý Dật Sơ ngẩng đầu lên, “Lương Huyên, có phải anh còn chưa dứt tình cũ không?”

Đồng tử đen như mực của anh quả nhiên nhanh chóng co rút, gân xanh trên trán mơ hồ rúm lại, mấy giây sau mới gằn từng chữ, “Cậu quá đề cao mình.”

Lý Dật Sơ nhìn anh quay lại xe đạp ga phóng ra ngoài, sau đó mới dựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cuộc sống dường như lại khôi phục bình tĩnh lần nữa, Lương Huyên chẳng còn xuất hiện trước mặt cậu nếu không có việc cần, Lý Dật Sơ thì vẫn trốn tránh anh như ôn dịch giống lúc trước. Có điều động tĩnh của Lý Dật Sơ và Lương Huyên ngày ấy bên ngoài Phong gia đương nhiên đâu thể giấu được Phong Khải Minh, hắn xem băng ghi hình thấy hai người đàn ông trẻ tuổi hôn nhau liền buồn bực cười gọi cho Lý Dật Sơ hỏi thử đây là thần thánh phương nào.

Lý Dật Sơ mặt mày xanh xao ngồi trong văn phòng, “Kẻ thù.”

Lúc Phong Khải Minh mới quen Lý Dật Sơ có ý bồi dưỡng cậu, thậm chí còn muốn tìm cho cậu một bạch phú mỹ* làm vợ, đáng tiếc cậu lại chậm chạp như đầu gỗ vậy. Phong Khải Minh biết thanh danh mình bên ngoài không tốt cho nên rất ít khi đưa Lý Dật Sơ theo dự tiệc. Cậu trẻ tuổi tuấn tú lại không gia thế, một khi theo bên cạnh hắn đảm bảo người ngoài sẽ nói những thứ không thể nào lường được. Lý Dật Sơ là một người trẻ tuổi tốt đẹp, đâu thể vì hắn mà hủy đi danh tiếng.

* bạch phú mỹ: chỉ phụ nữ trong sạch giàu có xinh đẹp, tương tự như nam thì dùng cao phú soái.

Có điều thứ khó khống chế nhất trên đời chính là trí tưởng tượng của người khác, dù Phong Khải Minh đã chú ý tất cả thì vẫn tình cờ để lọt ra một ít tiếng gió.

Giống như chàng trai trẻ cưỡng hôn Lý Dật Sơ bên ngoài biệt thự Phong gia này, vừa nhìn qua đã biết là đang gửi thư khiêu chiến cho hắn. Phong Khải Minh tự nhận mình già rồi, đã qua cái giai đoạn chơi đùa cùng người trẻ tuổi, bởi vậy liền tỏ vẻ đứng đắn như bậc cha chú, “Dật Sơ, người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương cần phải ôn hòa.”

Lý Dật Sơ vẫn giữ nguyên ngữ khí như con lừa, “Không có nói chuyện yêu đương.”

Phong Khải Minh lại bắt đầu cười, “Được, tôi sẽ xóa hết băng ghi hình, không lưu nguồn cho cậu.”

Lương Huyên vốn không thích xem tin tức giải trí, thế nhưng nhìn thấy ba chữ Phong Khải Minh không nhịn được vẫn bấm vào đọc nội dung. Trong tin tức nói Phong Khải Minh tổ chức một dạ hội cho các nữ minh tinh, lộ ý muốn tìm nữ chủ nhân cho Phong gia. Sau khi đọc xong Lương Huyên không biết mình đang vui hay giận, nửa tháng trước Lý Dật Sơ còn ra vẻ là chủ nhân Phong gia, ngày hôm nay đã bị đá qua một bên, dù anh hận Lý Dật Sơ cam chịu thấp hèn nhưng nghĩ đến việc cậu phải chịu oan ức ở chỗ người khác, nỗi mừng thầm trong lòng anh liền biến mất, thậm chí còn có một tia đau lòng mà chính anh cũng không muốn thừa nhận.

Lương Huyên ngồi trong văn phòng chờ mọi người tan tầm gần hết mới ra cầu thang xuống lầu bốn.

Quả nhiên Lý Dật Sơ vẫn còn bận rộn bên trong, Lương Huyên nghe Lộ Tân mời cậu đến nhà hắn ăn cơm nhưng lại bị cậu dùng lý do chưa làm hết việc mà từ chối. Anh đẩy cửa đi vào, sắc mặt bình thường nói, “Quản lý Lý phải tăng ca ư? Vừa hay phần khung tôi đã viết xong, lấy cho cậu đọc một chút nha?”

Lý Dật Sơ lập tức nhận lời mời của Lộ Tân, cả hai cùng nhau chạy trối chết.

Lương Huyên tới cửa sổ nhìn Lý Dật Sơ ngồi vào xe Lộ Tân, lòng bình tĩnh lại quay về phòng làm việc của mình. Anh không biết cậu có đọc được tin tức hay chưa, chỉ hy vọng nếu như cậu khổ sở thì ít nhất bên cạnh cũng có Lộ Tân bầu bạn.

Lương Huyên dựa vào ghế làm việc mở mắt nhìn trần nhà, Lý Dật Sơ trước đây và bây giờ cứ tới tới lui lui trong đầu anh, cuối cùng hóa thành thân ảnh mới trốn vào thang máy kia. Lương Huyên thừa nhận cho tới giờ anh vẫn canh cánh trong lòng về việc Lý Dật Sơ bỏ đi tám năm trước, những lời cậu nói lúc đó từng chữ từng chữ đều khắc vào đầu anh. Nhưng anh biết, mấy ngày nay dây dưa, nói hận chỉ là mượn cớ lừa mình dối người mà thôi, yêu mới là nguyên nhân anh chưa từng buông xuống.

Lương Huyên cầm lấy áo khoác ra khỏi văn phòng.

Lý Dật Sơ đợi trong nhà Lộ Tân đến gần mười giờ mới ra ngoài, vừa vào thang máy liền nhận được điện thoại của Lương Huyên. Cậu do dự vài giây rồi mới bấm nghe.

Lương Huyên, “Dật Sơ, xe của tôi hỏng, giờ đang chờ xe kéo đến đưa đi, cậu có thể tới đón tôi không?”


Đối diện nhanh chóng truyền đến một tiếng “Được”.

Lý Dật Sơ lái xe đến địa chỉ Lương Huyên đưa, giờ khắc này mới nhớ ra ngoài đường đầy taxi, dù sao anh cũng sẽ không đứng ở nơi đầu đường xó chợ.

Lương Huyên đứng bên vệ đường, vai rộng chân dài bị ánh đèn đêm bao phủ, giống như người chết anh tuấn thần bí trong đêm.

Lý Dật Sơ dừng xe lại vẫy vẫy tay với anh, Lương Huyên nhanh chóng bước vài bước mở cửa xe ngồi vào.

Cậu lái nhanh như chớp về đến tiểu khu của anh. Lương Huyên cảm ơn một tiếng chuẩn bị xuống xe, sờ túi rồi lại nói, “Chìa khóa quên trên xe.”

Lý Dật Sơ, “…”

Lương Huyên, “Cậu về đi, tôi tìm khách sạn nào gần đây ở một đêm.”

“Anh cố ý.” Lý Dật Sơ nghiến răng nghiến lợi khởi động xe, chở anh về nhà mình.

Lương Huyên dựa lưng vào ghế, lạnh nhạt nói, “Đúng, tôi cố ý.”

Đây là lần đầu tiên Lương Huyên tới nhà Lý Dật Sơ, có chút bất ngờ vì phòng lại nhỏ vậy, vật dụng trong nhà cũng toàn kiểu dáng lâu đời, ưu điểm duy nhất chính là sạch sẽ. Có lẽ do tiết kiệm quen rồi, không muốn tỏ ra giàu có.

Lý Dật Sơ tìm một bộ đồ ngủ của bản thân cho anh, “Trước tiên anh đi rửa ráy đi.”

Phòng khách và phòng ngủ nối liền nhau, ở giữa chỉ đặt một chiếc kệ sách trống phân nửa có điêu khắc hoa văn xem như vách ngăn. Sau khi Lương Huyên tắm ra, Lý Dật Sơ đã bày sẵn ghế sopha, một chữ cũng quý như vàng, “Anh ngủ sopha.”

Ghế sopha rất nhỏ, Lương Huyên ngồi xuống thôi đã thấy chật rồi, lúc nằm thì chân chỉ có thể gác lên tay vịn.

Lý Dật Sơ tắm xong liền bò lên giường, tắt đèn ngủ.

Lương Huyên hắng giọng, “Sao cậu lại về nước? Ông cậu của cậu đâu?”

Anh vốn nghĩ rằng Lý Dật Sơ sẽ giả bộ ngủ không trả lời, lát sau lại nghe được câu trả lời từ trong chăn truyền ra, “Chết rồi.”

Lương Huyên thở dài, “Hôm trước lời tôi nói có hơi khó nghe, cậu đừng để trong lòng.”

Lý Dật Sơ tự giễu, “Khó nghe hơn cũng đã nghe qua, không có gì.”

Ban đêm là lúc khiến con người cảm thấy thả lỏng và cô đơn nhất. Cả hai cứ tôi một câu anh một câu, Lý Dật Sơ dường như đã quên mất mấy lời ác độc giữa bọn họ vài ngày trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận