Hình Chiến

Hình Chiến có thói quen phòng bị xung quanh, nhưng đối với Tư Yến thì chưa bao giờ. Chính vì quá mức gần gũi và tin tưởng như vậy nên nàng hoàn toàn không nhận ra hơi thở của hắn.

Mãi cho đến khi Tư Ẩn di chuyển bước chân, nàng mới ngước mắt nhìn về phía con đường mòn gần đó.

Tư Nhậm Hành bất giác nhìn theo, chỉ thấy Tư Yến bỏ lại hoàng đế ở phía sau, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía bọn họ.

"Chủ nhân." Hình Chiến nhìn ra bão tố trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, vội vàng cúi đầu hành lễ.

Tư Yến liếc nhìn nàng một cái, không nói lời nào đi về phía trước.

Hình Chiến lập tức đuổi theo.

Trong đình chỉ còn lại đôi cha con nhìn nhau chằm chằm.


"Phụ hoàng thấy chưa? Hoàng thúc đúng là oai phong." Tư Nhậm Hành cười mỉa.

Tư Ẩn không giải thích, chỉ thành khẩn nói: "Đừng chọc tức hoàng thúc của con, hắn đã rất khoan dung đối với con rồi."

Tư Nhậm Hành không nói gì.

*

Hình Chiến đi theo sau Tư Yến, trong chớp mắt hai người đã rời khỏi Ngự Hoa Viên. Thấy Tư Yến đi vào địa phận của lãnh cung, nàng đành phải tiếng nhắc nhở: "Chủ nhân, phía trước ─"

Còn chưa nói xong, nàng bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, đảo mắt đã bị Tư Yến đè trên tường.

"Thích Thái Tử điện hạ trẻ tuổi như vậy à?" Mắt hắn sáng như đuốc nhìn chằm chằm nàng, còn nhấn mạnh vào hai chữ "trẻ tuổi".

Thích? Hình Chiến khó hiểu ngẩng đầu lên, khi bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng cũng thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới bọng mắt. Nàng hơi nhíu mày, nghĩ: Tinh thần của chủ nhân có vẻ không tốt, không biết tối qua là ai đã bảo vệ cho chủ nhân an toàn ──

Không, đừng nghĩ, mau vứt bỏ những mối quan tâm dư thừa đi, chỉ cần làm tốt những gì chủ nhân yêu cầu là được.

...... Chỉ cần không nhìn thì sẽ không để ý nữa.

"Thuộc hạ không có." Nàng nhìn đi chỗ khác, kính cẩn cúi đầu nghe theo.


Nhìn thấy ánh mắt tránh né của nàng, Tư Yến tức giận bật cười.

"Rốt cuộc ngươi thích nó ở điểm nào? Tính cách, bề ngoài, hay là địa vị?" Những thứ này hắn nào có kém Tư Nhậm Hành? Chẳng lẽ bởi vì Tư Nhậm Hành còn trẻ?

"Thuộc hạ không có ý gì với Thái Tử điện hạ thưa chủ nhân." Hình Chiến vẫn cung kính trả lời.

Không có ý gì? Nếu như không thích Tư Nhậm Hành thì vì sao lại để nó ôm eo trong khi tránh cái đụng chạm của hắn? Vì sao lại che giấu bí mật ở trên xe ngựa? Vì sao không phản đối khi biết phải ở lại Đông Cung? Vì sao không e dè mà để nó thấy khuôn mặt?

Tổng hợp tất cả những nguyên nhân trên, Tư Yến không tin.

Hắn vươn tay nắm lấy eo nàng, một tay kia nâng cằm nàng lên để nàng không thể không nhìn thẳng vào hắn: "Chờ ngươi về vương phủ, có gì ngươi phải tự chịu."

Nhiệt độ cơ thể của Tư Yến đi qua lòng bàn tay truyền đến sau lưng nàng, khiến bàn tay đang đặt bên hông của Hình Chiến hơi nắm chặt.

Hắn thật ấm áp, chỉ mới tiếp xúc như vậy thôi cũng đủ khiến cho cảm giác không vui tối qua Hình Giới mang lại thoáng chốc tan thành mây khói.


"Chủ nhân, ngày kia thuộc hạ có thể về vương phủ rồi." Nàng muốn trở lại bên cạnh hắn, đến lúc đó cho dù hắn muốn thế nào nàng cũng sẽ nghe theo.

"Ngày kia?" Tư Yến hừ lạnh: "Không ở đủ một tuần, ngươi nỡ sao?"

"Thái Tử điện hạ nói để ngài ấy nhìn một cái là có thể về phủ trước ba ngày." Cổ họng nàng khẽ nhúc nhích, giấu chuyện nàng đã nghe thấy nhược điểm của Tư Yến.

Nghe vậy, cơn tức giận của Tư Yến đột nhiên biến mất hơn nửa: "Vừa rồi ngươi làm vậy là vì muốn mau chóng về bên cạnh bổn vương?"

"Dạ." Hình Chiến nhạy bén nhận ra cảm xúc của hắn thay đổi, cái ôm của hắn cũng vô thức buông lỏng.

Khóe miệng Tư Yến khẽ nhếch lên, sau đó lại hạ xuống. Hắn buông nàng ra rồi quay trở về: "Mới vừa rồi Hoàng thượng bị ngươi và Thái Tử phá hứng ngắm hoa, ngươi nhớ chú ý duy trì khoảng cách với Thái Tử, ít nói ít tiếp xúc lại, đừng để người khác có cớ nói người của phủ Nhiếp Chính Vương không hiểu quy củ."

"Thuộc hạ tuân mệnh." Hình Chiến trả lời, sau khi đuổi kịp bước chân của hắn, ánh mắt bất giác di chuyển đến nốt ruồi nhỏ sau tai hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận