Hình Chiến

Sáng sớm hôm sau, Tư Yến vẫn đưa Hình Chiến đi dạo phố.

"Hôm nay không cho phép xưng hô chủ tớ, chỉ được xưng ta ngươi, biết chưa?"

Trên đường đi, Tư Yến không quên nhắc lại lần nữa trong xe ngựa.

"Dạ."

Hình Chiến hiếm khi mặc váy, một cơn gió nhẹ thổi bay rèm cửa khi xe ngựa chạy, cũng cuốn theo làn váy trắng của nàng tung bay, mang lại chút nhẹ nhàng, ngay cả kiếm Vọng Giới đã uống máu vô số lần trong phút chốc cũng trở nên dịu dàng vô hại. Tư Yến mặc trường bào màu trắng, nhưng cho dù chỉ khoác lên mình bộ đồ hiệp khách cũng không thể che giấu khí chất tự phụ cao quý trời sinh.

Trang phục của hai người không quá giản dị, ngược lại khá tươi tắn, thời gian trên xe ngựa nhanh chóng trôi qua.

Phố xá náo nhiệt, họ đội mũ che mặt, cố gắng kín đáo nhất có thể.


"Không biết nàng thích cái gì nên đưa nàng đi chọn luôn. Nếu nàng nhìn trúng cái nào, sau này ta sẽ tìm thứ tốt nhất cho nàng." Tư Yến dắt tay nàng xuống xe ngựa.

"Chủ...... Ta không thích thứ gì cả." Hình Chiến không dễ chịu cụp mắt xuống.

"Con phố này thường có nhiều hiệp khách giang hồ lui tới, cho nên dọc đường có khá nhiều cửa hàng vũ khí và tiệm rèn, ở giữa còn có mấy cửa hàng bán mũi tên sát nhau, không phải là khu chợ tầm thường." Lần này Tư Yến phí rất nhiều tâm tư, hắn biết Hình Chiến không giống những người con gái khác, sau khi vắt óc suy nghĩ mới tìm ra một vài địa điểm mà nàng có thể hứng thú.

Hình Chiến chưa từng được trải nghiệm niềm vui khi dạo phố, nên khi vừa mới bắt đầu đi vào cửa hàng, nhìn vũ khí và áo giáp được bày đến hoa mắt cũng chỉ biết đứng nhìn từ xa, hoàn toàn không dám chạm vào.

Khi chủ quán đi tới tiếp đón, nàng lại lôi kéo ống tay áo rộng của Tư Yến, cảnh giác liên tiếp lùi mấy bước, gần như sắp đi ra khỏi cửa hàng.

Bởi vì nàng không thể hiểu, nàng chưa bao giờ tiếp xúc với những chuyện này.

Sau đó, Tư Yến cùng nàng đi dạo bên cạnh đình thủy tạ trong thành, kiên nhẫn giải thích cho nàng về thương nhân mua bán. Hắn hiểu tất cả những điều này đối với nàng đều là trải nghiệm mới mẻ, cần có thời gian để thích ứng.

Nhìn Hình Chiến cái gì cũng không biết, hắn không khỏi thương tiếc trong lòng, đồng thời cũng hoảng sợ đối với cách giáo dục của phái Bích Loan.

Giáo dục một đứa trẻ bằng xương bằng thịt thành thứ vũ khí vô tâm vô tình.

...... Những đứa trẻ ấy đã phải trải qua những gì? Bị người mua bán, hiến mệnh cho chủ, có lẽ suốt cuộc đời cũng chưa từng sống vì chính mình.

Nếu hắn không dành tình cảm cho Hình Chiến, chỉ coi nàng như hộ vệ ngay từ đầu, như vậy nàng sẽ tuân thủ hết tất cả lời dạy của phái Bích Loan, tiếp tục làm một cây kiếm lạnh băng.


"Chiến nhi, nàng từng ăn đường chưa?" Hắn nhìn người bán rong trên đường, bỗng nhiên mở miệng hỏi. Những chuyện nàng từng trải qua quá cực khổ, hắn muốn xua tan đi những kí ức đen tối đó hết mức có thể.

Câu trả lời của Hình Chiến dĩ nhiên là "Chưa từng". Chế độ ăn từ nhỏ của nàng đều phục vụ cho việc duy trì thân thủ mạnh mẽ cùng khả năng phản ứng, chưa từng ăn thức ăn không tốt cho cơ thể.

"Nàng đợi đó."

Không bao lâu, Tư Yến cầm một que kẹo đường đi về phía nàng.

Vỏ đường trong suốt như pha lê bao phủ lấy trái cây bên trong, hơi lấp lánh dưới bóng mát của đình thuỷ tạ. Nàng nhìn hắn đứng cách đó không xa, ngón tay thon dài trắng nõn xoay xoay xiên que, trái cây đỏ tươi cũng không khiến hắn hiện lên vẻ trẻ con và nữ tính, ngược lại làm ánh mắt người qua đường sáng lên, còn tưởng rằng vị công tử phú quý nhà nào cũng cuồng trường kiếm chấp hoa, nhìn rất lịch sự tao nhã.

*Trường kiếm chấp hoa: Những câu đối trong "Thiên quan tứ phúc" thể hiện bản chất con người, một tay cầm kiếm, một tay cầm hoa, mang ý nghĩa sâu sắc, bối cảnh tưởng chừng như bình thường nhưng thực ra lại ẩn chứa triết lý nhân sinh (Nguồn: Sohu) [Thật ra mình cũng không hiểu câu này lắm:)))]

Bàn tay sạch sẽ nâng một góc màn che mặt của nàng lên, Tư Yến đưa thanh đường tới gần môi nàng.


"Ngươi ăn trước......" Hình Chiến nắm nhẹ cổ tay hắn.

"Ta không thích ăn đường, cái này cho nàng." Tư Yến nói.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú! Xin Ký Đơn!
2. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
3. Tôi Và Năm Tôi 20 Tuổi
4. Chuyện Tình "Sầu Riêng"
=====================================

Nàng bị hắn dụ dỗ, ngoan ngoãn cắn viên kẹo đầu tiên. Mà người mới vừa rồi còn nói không thích ăn đường, sau khi thấy ánh mắt sáng ngời của nàng, không kìm lòng nổi cúi xuống cùng nàng chia sẻ vị ngọt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận