Hình Danh Sư Gia

Hải Đại Sơn thở dài, quay đầu nhìn Lâm Nhược Phàm ở linh đường, ánh mắt đầy vẻ xót thương: "Nếu sớm biết như vậy, năm xưa tôi không nên đáp ứng để hài tử Nhược Phàm này lấy Trụ Tử. Sai lầm có một chút mà suýt hại chết nó. Ai!"

Mạnh Thiên Sở không tiếp lời, tĩnh lặng chờ Hải Đại Sơn nói tiếp.

Dừng lại một lúc, Hải Đại Sơn mới từ từ nói: "Nhược Phàm quá môn rồi, mới đầu Trụ Tử còn đối với nó không tệ, nhưng từ khi nó mê đánh bài cửu trở đi, ba bốn ngày không về nhà, hễ về nha là đòi lấy tiền. Số tiền tích súc trong nhà đều bị nó đem nướng sạch. Sau đó còn bắt đầu bán đồ đạc có giá trị trong nhà. Tôi nói nó, nó không nghe, còn...., ai! Đúng là nghiệt chướng!"

Mạnh Thiên Sở quay đầu nhìn Hải lý chánh, nhớ lại khi ông ta nói về Hải Trụ Tử cũng với vẻ rất phẫn hận, không khỏi buột miệng hỏi: "Sao hả? Hắn ngay cả phụ thân còn dám ra tay đánh hay sao?"

Hải Đại Sơn không nói gì, chỉ thở dài lắc đầu, mặt lộ vẻ thất vọng. Khi nói đến chuyện này, Hải lý chánh căm phẫn: "Chẳng phải có vậy thôi đâu! Trụ Tử chết rồi, vốn chuyện này tôi không muốn nói, nếu như hiện giờ sư gia tra án cần biết, nói ra cũng không sao. Trụ tử không biết bị cái gì ám, không những đánh vợ, mà còn đánh cha. Xóm giềng chung quanh thấy không được, đến khuyên ngăn, nó cũng đánh luôn. Tôi vốn muốn cho dân tráng trói lại đưa lên nha môn trị tội ngỗ nghịch, nhưng Hải đại thúc sao cũng không cho..."

Mạnh Thiên Sở gật đầu: "Có câu hổ dữ không ăn thịt con. Nhưng mà, đại thúc làm như vậy e rằng tiến thêm một bước dung túng cho Hải Trụ Tử bất hiếu."

Hải lý chánh vỗ đùi: "Đúng như vậy đó, Hải Trụ Tử bán phần lớn gạo thóc trong nhà hết, phần còn lại tự nó ăn, để cha già và vợ ăn cám. Tôi thật là coi không được, cho Hải đại thúc chút gạo, nhưng không ngờ lại bị thằng con ngỗ nghịch này lấy đi bán đánh bài cửu luôn."

Hải Đại Sơn nói: "Cái đó cũng không tính làm gì, tôi chỉ muốn Trụ Tử có một ngày nào đó hiểu ra. Tôi vốn cho là hắn trúng tà, sau mới biết, cái tà này chính là bọn Hoàng Sư Hổ! Mấy ngày trước, Trụ Tử trở về nhà, vào trong phòng nói với vợ gì đó, sau đó bắt đầu đánh vợ, đánh hung lắm, tôi thấy không được, liền tiến vào hỏi cớ sự, mới biết tên nghịch tử này đem vợ nó bán cho bọn Hoàng Sư Hổ! Vợ Trụ tử sống chết không chịu, nói nếu ép quá, nó đập đầu chết. Trụ Tử không còn cách nào, bấy giờ mới mắng nhiếc bỏ đi. Không ngờ là tối đến xảy ra chuyện."

Mạnh Thiên Sở nhìn chong vào Hải Đại Sơn: "Đại thúc, con trai ông rốt cuộc vì sao mà chết?"

Hải Đại Sơn ngẩn ra: "Sư gia, ngài không phải là nói uống rượu say đi qua ao té chết ngộp hay sao?"

Mạnh Thiên Sở không hồi đáp, nhân vì hắn cảm giác ánh mắt của Lâm Nhược Phàm trước linh đường đang len lén nhìn mình, liền từ từ nói: "Đại thúc, hiện giờ ta hoài nghi con trai ông chết là có vấn đề, ta cần tiến hành giải phẩu thi thể, tra rõ nguyên nhân tử vong, ý ông thế nào?"

Đột nhiên nghe câu này, Hải Đại Sơn hiển nhiên không chuẩn bị về tư tưởng, ánh mắt hơi hoảng loạn: "Sư gia... cái này...., khuyển tử ngày mai là được đưa lên núi hạ táng rồi..., ngày này đã chọn kỹ rồi, e rằng..."

"Nhiều lắm là hai thời thần, không ảnh hưởng gì việc chôn cất đâu!"

"Nhưng mà...., khuyển tử tuy nhiên bất hiếu, nhưng dù sao người cũng chết rồi, nếu phải bị tổn hủy thi thể nữa, e rằng..."
"Đại thúc ngăn đi cản lại, có phải con trai ông chết thật có ẩn tình gì đó hay không?" Mục quang Mạnh Thiên Sở lấp lánh, lời đã có chút băng lạnh, "Chẳng lẽ ông trong lúc tức giận con trai ngỗ nghịch, đánh chết hắn, quẳng xuống ao làng?"

Mạnh Thiên Sở nói lời này chẳng qua là cố ý đả kích ông ta, bỡi vì trước đây khi kiểm thây, hắn đã xác nhận rõ ràng là Hải trụ tử bị chết ngộp, chứ không chết rồi quẳng xuống ao. Điểm này không cần giải phẩu hắn cũng có thể khẳng định.

Câu này quả nhiên hữu hiệu, Hải Đại Sơn hoảng loạn xua tay lia lịa: "Không không, Lý chánh muốn đưa con trai tôi lên nha môn hỏi tội tôi còn không chịu, sao lại tự thân giết chết con trai của mình chứ?"

"Đại thúc nếu như không để bỉ nhân giải phẩu tra rõ nguyên nhân tử vong chân chính của lệnh lang, chỉ có thể khiến bỉ nhân hoài nghi trong đó có trò mèo gì đó mà thôi. Nếu như đại thúc cố chấp không chịu, bỉ nhân chỉ có thể lập tức bẩm báo tri huyện đại nhân, đem án mạng này lập án tra xét, đến lúc đó cho dù lệnh lang đã hạ táng, cũng phải khai quan nghiệm thây thôi. Sự tình làm lớn lên, e rằng càng không hay đâu."

Mạnh Thiên Sở đem tri huyện ra, Hải Đại Sơn quả nhiên hoảng sợ, lâu mồ hôi khẽ đáp: "Nếu như là thế...., vậy...., sư gia cứ giải phẩu đi..."

Mạnh Thiên Sở cho Hải Đại SƠn dùng vải bố trống ngăn cách cả linh đường. Như vậy, những người di động bên ngoài sẽ không nhìn thấy được. Sau đó hắn lệnh cho Lý chánh phân hai dân tráng khiêng thi thể của Hải trụ tử vào phòng cách vách, chỉ lưu lại Mộ Dung Huýnh Tuyết phụ trách ghi chép, đóng cửa lại, bắt đầu giải phẩu.

Mạnh Thiên Sở kiểm tra cơ quan nội tạng xong, ngoại trừ đặc điểm chết ngộp ra, không phát hiện có gì dị dạng.

Tiếp đó giải phẩu phần đầu, mở da đầu lộ xương sọ của người chết ra, phát hiện sọ bên trái có vết rạn nứt tuyến tính, hơn nữa có tới hai vết rạn, một vết dọc xuống bị đường nút thứ hai cắt ngang, điều này cho thấy hai vết rạn xương sọ hình thành trước sau, chứ không phải cùng lúc.

Phát hiện này khiến lòng Mạnh Thiên Sở trầm hẳn lại, điều đó thuyết minh phần đầu của nạn nhân Hải Trụ Tự bị đánh tới hai lần, tạo thành vết nứt tuyết tính, lực độ rất mạnh - Hải Trụ Tử chết về một vụ mưu sát!

Không biết vì sao, ánh mắt u buồn của Lâm Nhược Phàm cứ hiện về trước mắt Mạnh Thiên Sở. Hắn có một loại cảm giác, nếu như Hải Trụ Tử chết vì mưu sát, thì Lâm Nhược Phàm này có động cơ sát nhân nhất. Chẳng lẽ đây là một vụ vợ chống cự chồng bạo hành gây cái chết ngoài ý muốn?

Mạnh Thiên Sở lắc đầu, nỗ lực cố gạt đi những uu tư trong lòng. Hắn không hi vọng vào kết quả này, và lúc này không phải là lúc suy nghị nguyên nhân phát sinh mưu sát, nhân vì giải phẩu chưa hoàn thành, và còn rất nhiều biến số cần phải làm rõ.

Nếu như Hải Trụ Tử mất mạng sau hai lần bị đánh gây tổn thương sọ não, thì vì sao lại xuất hiện đặc điểm chết vì bị ngộp nước? Không những phần đầu có đặc điểm ngộp thở vì nước mà tử vong, mà ngay cả việc giải phẩu ngực bụng vừa rồi cũng chứng minh nhận định này. Nội tạng của người chết đầy đặc điểm chết vì ngộp nước, phổi và đường hô hấp cũng như tiêu hóa đều chứng minh, như vậy rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Suy nghĩ mãi cũng không ra, hắn tiếp tục giải phẩu, mở hộp sọ, phát hiện khu vực tương ứng với vết nứt sọ đó có một lượng xuất huyết nội não nhỏ. Điểm xuất huyết này không đủ để tạo thành tử vong.

Kinh qua kiểm tra, phát hiện phần ống thoát nước trong não và vách não thất thứ tư có hiện tượng xuất huyết điểm cộng tổng thương chất trắng não, là đặc điểm của não bị chấn động gây ra tổn thương!

Như vậy là rõ ràng rồi, nạn nhân sau khi phần đầu bị đánh mạnh chấn động hai lần, tạo ra chấn động nội não, lập tức hôn mê, rồi rơi xuống nước gây chết ngộp! Từ đó, tổng thương sọ não tuy nhiên nghiêm trọng, nhưng không kịp xuất huyết một lượng lớn thì bị chết ngộp. Sau khi người chết, huyết dịch đình chỉ lưu động, do đó không thể xuất huyết nữa, do đó là nguyên nhân vì sao kiểm tra bề ngoài không phát hiện hai chỗ bị thương này: hung khí là vật tày, tạo thành chấn thương hộp sọ, rạn nứt sọ nhưng không tạo thành vết thương ngoài da. Trong khi đó sau khi não bị chấn thương hôn mê rơi vào nước bị chết ngộp, da đầu dưới vết thương không kịp xuất huyết tạo thành chỗ đọng máu bầm.

Nếu như không giải phẩu, chỉ bằng kiểm tra ngoài da, thì không thể nào tra rõ nguyên nhân tử vong chân chính của Hải Trụ Tử.
Mộ Dung Huýnh Tuyết ghi chép biên bản rõ ràng, biết Hải Trụ Tử có ngoại thương ở phần đầu. Nàng đương nhiên không biết quá trình suy nghĩ trong đầu Mạnh Thiên Sở, còn cho rằng Hải Trụ Tử bị người nào đó đánh vào đầu hai lần dẫn tới cái chết, nhịn không được hỏi: "Sư gia, Hải Trụ Tử là bị người đánh chết hả?"

"Ừ!" Mạnh Thiên Sở gật đầu, "Chuẩn xác mà nói, hắn bị người đánh mạnh vào đầu xong, té xuống nước bị chết ngộp."

"Vậy à, có khi nào là do phụ thân hắn làm không? Hải Trụ Tử này ngỗ nghịch bất hiếu, không ngờ lại ẩu đả phụ thân, còn để phụ thân ăn cám, hắn thì ăn cơm trắng, rõ ràng là đáng chết!" Mộ Dung Huýnh Tuyết vừa rồi nghe Hải lý chánh kể về chuyện ác của Hải Trụ Tử, lòng quả thật phẫn phẫn bất bình.

"Có khả năng này. Phụ thân hắn và vợ Lâm Nhược Phàm của hắn đều là đối tượng hiềm nghi!"

Mộ Dung Huýnh Tuyết hiển nhiên có ấn tượng không tệ với Lâm Nhược Phàm, nghe hắn nói vậy, bờ mi thoáng chút ưu tư: "Theo tôi thấy, Lâm Nhược Phàm dường như không phải là người biết hành hung giết người, nàng ta yếu đuối như vậy, sao lại giết người được?"

"Cô chắc chưa nghe lời Hải lý chánh đã nói qua, khi xưa Lâm Nhược Phàm ở trong chùa khi lưu manh quấy nhiễu, đã từng đâm bị thương một tên. Nữ nhân trong cơn tức giận hoặc tuyệt vọng cực độ, lực lượng bạo phát ra những người thường rất khó lý giải."

Loại kết quả này thật ra không phải là thứ Mạnh Thiên Sở kỳ vòng, vì khi nghĩ đến Lâm Nhược Phàm có khả nang là hiềm nghị phạm giết chết Hải Trụ Tử, lòng hắn nặng nề vô cùng. Hắn hi vọng suy đoán của mình là sai, nên hắn quyết định bắt đầu điều tra từ Hải Đại Sơn. Dù gì Hải Đại Sơn cũng có đầy đủ lý do để đại nghĩa diệt thân, giết đứa con ngỗ nghịch của mình này.

Mạnh Thiên Sở may khép thi thể lại, cho dân tráng khiêng thi thể vào linh đường, còn bản thân thì mang Mộ Dung Huýnh Tuyết đến căn phòng vừa ăn lúc nãy.

Hải Đại Sơn, Hải lý chánh đang chờ ở đó. Lâm Nhược Phàm toàn thân đồ trắng đang ngồi phệch trước linh đài, chậm rãi đốt tiền giấy. Chỉ có điều, tâm tư của nàng ta hiển nhiên không ở chuyện đốt tiền giấy. Khi nhìn thấy Mạnh Thiên Sở đi ra, thần tình của nàng ta có phần hoảng loạn.

Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh Lâm Nhược Phàm, nỗ lực giữ cho bản thân bình tĩnh, không động sắc mặt nhìn nàng, phát hiện trong ánh mắt ưu thương của nàng có vài phần hoảng loạn. Lòng Mạnh Thiên Sở càng lúc càng trầm hơn, chẳng lẽ suy đoán của hắn là đúng rồi? Lần này, hắn lại tự hận cho sự tinh minh của mình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui