Hình Danh Sư Gia

Xong việc, Phi Yến đã đến gọi ăn cơm mấy lần, Mạnh Thiên Sở mới chịu vào ăn.

Hạ Phượng Nghi cùng mọi người thấy hắn vào nhà, vội đứng dậy nghênh đón. Mạnh Thiên Sở cố làm vẻ thoải mái đến ngồi cạnh Hạ Phượng Nghi, nhìn nhìn Tả Giai Âm và Phi Yến, sau đó nhìn đồ ăn trên bàn, nói: "Sao thịnh soạn vậy? Có chuyện gì vui vậy?"

Phi Yến nói: "Thiếu gia thích thì được, nếu còn khuyết cái gì đó em gọi nhà bếp dọn thêm." Dừng lại một chút, cười hì hì nói: "Thiếu gia có muốn uống vài ly không?"

Mạnh Thiên Sở nói: "Đồ ăn thì không cần, nói tới rượu thì là chọc con sâu rượu trong bụng ta rồi. Ngoại trừ Giai Âm, các nàng phải uống cùng ta, rồi gọi Chu Hạo và Lý Lâm Tĩnh vào đây, chúng ta cùng ăn, như vậy mới náo nhiệt."

Phi Yến nghe thế, vội cho người đi gọi Chu Hạo và Lý Lâm Tĩnh, sau đó cho nha hoàn đi làm thêm mấy món xào. Hiếm khi Mạnh Thiên Sở ở nhà ăn cơm, mọi người đều rất cao hứng.

Tả Giai Âm nói: "Sớm nay từ nhà Mộ Dung cô noơng về, có thương lượng với đại phu nhân rồi. Chúng thiếp chuẩn bị sửa sang nhà của họ lại một chút, trời sắp vào mùa mưa dầm rồi. Thiếp thấy hiện giờ mới đầu mùa mưa mà nhà đã dột trước dột sau, cứ như thế trước sau gì cũng xảy ra chuyện. Thiếp bảo người mang thịt và gạo tới, nhà của muội ấy thật là khổ."

Hạ Phượng Nghi nói với Mạnh Thiên Sở: "Thiếp cũng thấy đề nghị của Giai Âm không tệ, bình thường Mộ Dung cô nương giúp chàng rất nhiều, vốn định cấp chút tiền, nhưng Giai Âm nói làm vậy sợ Mộ Dung cô nương nghĩ này nọ, cho nên mới quyết định sửa nhà cho gia đình muội ấy."

Mạnh Thiên Sở không hề ngờ là Tả Giai Âm lại nghĩ tới chuyện như vậy, lại còn tử tế và hiểu tâm ý của hắn. Hắn cầm tay của Tả Giai Âm và Hạ Phượng Nghi cùng kéo vào người, thâm tình nói: "Mọi người đều nói Mạnh Thiên Sở ta có phúc khí, hiện giờ ta rốt cuộc đã biết phúc khí ở chỗ nào rồi. Có ba phu nhân hiểu lòng hiểu dạ như vậy, thiện lương như vậy, lại còn xinh đẹp nữa, khẳng định là kiếp trước ta xây bảy tám chục ngôi chùa mới tu ra được như thế!"

Ba nữ nhân đều cười.

Đông Hán có tai mắt khắp thiên hạ, cộng thêm Minh triều áp dụng chế độ quản lý hộ tịch nghiêm cách, cho nên bọn họ muốn tìm người cơ bản không phí mấy công phu. Mấy ngày sau, bọn lính chạy phiên của Đông hán đã đưa đại đồ đệ Lâm Tri Bình của cha Tử Lâm trực tiếp đến nha môn cho Mạnh Thiên Sở.

Mạnh Thiên Sở đang vùi đầu xem xét gì đó, Chu Hạo và Vương Dịch đang ở sát bên cạnh, đột nhiên nghe có người được đưa đến, đều ngẩng đầu nhìn. Đó là một nam tử cao bằng Mạnh Thiên Sở, bị lính phiên bắt đứng trước mặt hắn, xem ra thì không giống người có luyện võ nghệ, chẳng có vẻ cường tráng tí nào, thậm chí còn có cảm giác ốm o, dù người trông vẫn tuấn tú. Xem ra người của Đông hán không làm khó kẻ này, vì từ tư thế đứng và y phục mà xét, thì Đông Hán thậm chí còn chưa đụng tới ngón tay y.

Mạnh Thiên Sở đứng dậy bước đến cạnh nam tử, tử tế quan sát đối phương. Nam tử bị hắn nhìn đến bức rức cả người, nên cúi đầu xuống. Hắn ngửi được trên người y một mùi không dễ chịu chút nào, đại khái là đã mấy ngày không tắm rồi.

"Ngươi là Lâm Tri Bình?"

Đối phương đáp: "Đúng vậy."

Giọng nói của y hùng hồn, không thẹn là xuất thân từ nghề hát xướng, xem ra ngoài công phu võ nghe, chuyện luyện âm luyện giọng cũng không bỏ ít công phu.

"Sư phụ ngươi đang tìm, ngươi có biết hay không?"

Lâm Tri Bình nhất mực cúi đầu, Mạnh Thiên Sở nhìn không rõ biểu tình của y.

"Không.... không biết."

"Ngẩng đầu lên. Khi ta hỏi ngươi, ngươi không được cúi đầu."

Lâm Tri Bình ngẩng đầu, phẫn uất nói: "CHo dù sư phụ đang tìm tôi, tôi cũng đâu phải là người phạm pháp. Các người bằng vào cái gì mà đối đãi với tôi như phạm nhân, vì sao lại bắt tôi?"

Mạnh Thiên Sở phất tay cho lính phiên thả y ra, sau đó bước tới gần nhìn lên nhìn xuống, chợt phát hiện ở đầu vai trai của y có một lổ rách nhỏ trên y phục, nhưng mà màu của y phục giống với mảnh vải bố mà hắn phát hiện trong ngôi nhà ma trước đó.

Mạnh Thiên Sở nói: "Ngươi cửi áo này xuống cho ta coi."

Lâm Tri Bình phát hiện Mạnh Thiên Sở quan sát y phục của mình, mặt lộ chút sợ hãi, nói: "Các người làm vậy là ý gì, nếu như sư phụ ta tìm ta, gọi sư phụ ta ra là được, vì sao lại bắt ta cỡi y phục."

"Ta bảo ngươi cỡi thì ngươi cứ cỡi."

Lâm Tri Bình ngoảnh đầu qua một bên không thèm để ý.

Chu Hạo chen lời: "Bảo ngươi cỡi thì ngươi cứ cỡi, nói nhiều làm cái quái gì?"

Lâm Tri Bình nhìn xéo lão đầu ốm o này, miệng hừ một tiếng, không thèm để ý.

Chu Hạo đưa tay áp lên vai Lâm Tri Bình. Lâm Tri Bình tưởng lão đầu này định khuyên mình, liền dùng vai hất, nhưng tay của Chu Hạo lại không rơi khỏi vai y, ngược lại vai y còn như bị gãy rụm vậy, đau đớn khôn tả. Y gào thảm một tiếng, ngồi sụp xuống đất.

Chu Hạo mỉm cười buông tay, Lâm Tri Bình đột nhiên phóng một cước đá thẳng vào bọng đái của Chu Hạo!

Chu Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phẫy nhẹ, Lâm Tri Bình bị bay ra ngoài cửa, rơi phình phịch xuống bậc đá, tạo thành một loạt tiếng gào thảm.

Mạnh Thiên Sở cười nói: "Lão Chu, sau này đối với loại người múa may võ vẽ thế này hạ thủ nhẹ chút nha, ông coi người ta đáng thương chưa kìa."

Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh Lâm Tri Bình, tên này định nhỏm dậy, Vương Dịch ở sau đã nói: "Ngươi mà có ý muốn động tay chân gì đó, sư gia chúng ta không cần động thủ cũng đủ thu thập ngươi, công phu của ngươi đại khái chỉ sử dụng được trên sân khấu thôi."

Lâm Tri Bình nghe thế liền như xì hơi, ngồi phệch dưới đất thở khì khì.

Mạnh Thiên Sở nói: 'Được rồi, hiện giờ ngươi có thể cỡi y phục ngoài được rồi."

Lâm Tri Bình biết đánh không lại mà chạy cũng không xong, chỉ đành đứng lên từ từ cỡi áo ngoài, bên trong quả nhiên là một cái áo màu xám, trên vai quả nhiên có chỗ rách!

Mạnh Thiên Sở bước tới quan sát kỹ, vào lúc này tay phải của Lâm Tri Bình chợt lắc tay một cái, xung quanh chợt trắng xóa một màu, thì ra là bột vôi!

Thân thủ của Mạnh Thiên Sở không tệ, đã sớm lắc mình tránh đi. Vương Dịch đánh mạnh một quyền vào sau Lâm Tri Bình, trúng thắt lưng y, Lâm Tri Bình rú một tiếng té ra đất, chẳng động đậy gì được nữa.

Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nói: "Quả nhiên âm hiểm! Nhìn không ra ha, sư phụ người nhất mực cho ngươi là kẻ thật thà, ngươi cũng biết giả vờ quá chứ. Thứ quẳng bột vôi vào mặt hạ lưu như vậy mà ngươi cũng làm được. Xem ra sư phụ ngươi nhìn lầm đại đồ đệ ngươi rồi."

Lâm Tri Bình hừ một tiếng, không nói gì.

Mạnh Thiên SỞ hỏi: "Cái lổ trên y phục vì sao mà rách?"

"Ta sao mà biết được, hơn nữa, trên y phục nào mà chẳng có mấy chỗ rách."

Mạnh Thiên Sở lấy cái kéo cắt một góc trên y phục của Lâm Tri Bình, tên này rống lên: "Ngươi làm gì đó, ngươi cắt áo ta làm gì?"

Lời vừa dứt, Mạnh Thiên SỞ đã giương tay tát y một cái. Cái tát này rất nặng, khiến Lâm Tri Bình lăn lộn mấy vòng, miệng ứa máu tươi.

Mạnh Thiên Sở móc khăn tay ra, đưa tới lau máu trên miệng y, sau đó lạnh lùng nói: "Cái tát này có rất nhiều ý nghĩa. Thứ nhất, đừng đặt câu hỏi với ta. Ngươi đến đây thì chỉ có ta hỏi ngươi, còn chưa tới lượt ngươi hỏi ta đâu. Thứ hai, là muốn ngươi nhớ dai một chút, đừng có dùng chiêu hiểm. Những chiêu hạ lưu thô thiển đó ắt sẽ dẫn tới kết quả tay ngươi bị dần nát vụn. Còn về thứ ba, xác thật là ta cần chút huyết của người để dùng vào một việc. Còn dùng vào việc gì thì ngươi đừng có hỏi, coi chừng ta đánh ngươi tiếp."

Lâm Tri Bình chẳng nói được câu nào.

Mạnh Thiên Sở bảo Vương Dịch: "Ta đi chốc quay lại, giao hắn lại chưa ngươi. Ngươi cần chú ý, coi chừng trong miệng hắn còn phun ra cái phi tiêu gì nữa đó."

Vương Dịch cười: "Sư gia yên tâm đi."

Mạnh Thiên Sở dẫn CHu Hạo trở về trạch viện, hắn đi thẳng vào phòng làm việc của mình, CHu Hạo thủ ở bên ngoài.

Hắn sở dĩ cần có chút y phục của Lâm Tri Bình, chính là muốn so sánh với chút y phục lấy mẫu được ở căn phòng ma trước đó. Một khi là phù hợp, như vậy có thể nói Lâm Tri Bình đã từng xuất hiện ở ngôi nhà ma đó. Còn về cái tát tai, dĩ nhiên là có mục đích lấy máu xác định nhóm máu, nhằm so sánh mẫu máu lấy được ở cây đinh trên căn phòng xảy ra án mạng.

Khi Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo trở lại trước mặt Lâm Tri Bình, hắn không khỏi bật cười: "Vương bộ đầu, ngươi lại diễn ra cái trò gì đó, chẳng lẽ trong miệng của hắn có ám khí thật?"

Thì ra Lâm Tri Binh đã bị Vương Dịch trói lên ghế, miệng còn nhét một miếng giẻ lớn.

Vương Dịch trả lời: "Ngài tưởng tôi muốn lắm sao, nhưng tiểu tử này cái miệng cứ bù lu bà la, sư gia cũng biết tôi đánh nhau thì được, mắng người thì thua. Hắn cứ nói mãi, tôi phiền quá, liền trói hắn lên ghế, nhét miệng, và thế là yên tĩnh hẳn."

Mạnh Thiên Sở cười bước đến trước mặt Lâm Tri Bình, lấy miếng giẻ ra, hỏi: "Nghe sư phụ ngươi nói, ngươi đến huyện Nhân Hòa này là tìm tiểu sư muội?"

Sắc mặt Lâm Tri Bình hơi biến đổi một chút, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, đáp: "Không có a, tôi chỉ muốn đi ra ngoài đó đây thế thôi."

"Nghe nói ngươi và tiểu sư muội của ngươi là thanh mai trúc mã, cô ta đến huyện Nhân Hòa này tìm nam nhân, không ngờ ngươi lại có lòng dạo chơi."

Lâm Tri Bình nói: "Nàng ấy tìm ai tôi không biết, nhưng tôi đích xác là ra ngoài đi đây đó cho khuây khỏa."

Mạnh Thiên Sở bước đến trước ghế ngồi xuống, tiếp tục nói: "Vậy ngươi đúng là rất biết dạo chơi a, không ngờ lại đi dạo tới chỗ của tiểu sư muội ngươi ở."

Lâm Tri Bình nghe thế, lập tức lớn tiếng nói: "Ngươi đừng có nói bậy nói bạ, ta không có gặp nàng ta, cũng không đến chỗ của nàng ấy ở. Nàng ấy chết chẳng liên quan gì đến ta!"

Mạnh Thiên Sở cười ha hả, hỏi: "À? Sao ngươi lại biết cô ta chết chứ hả?"

Lâm Tri Bình ngẩn ra, rồi phản ứng rất nhanh, nói: "Ta đoán vậy!"

"Ha ha, đoán quá chuẩn à nghe, vậy sao ta chẳng thấy ngươi đau lòng chút nào vậy hả? Ta nghe nói hai ngươi lớn lên cùng nhau đó."

Lâm Tri Bình lập tức chớp chớp mắt, lệ ứa ra ngay, miệng còn lớn tiếng gọi tên Nguyễn Tử Lâm, dáng vẻ bi thương cùng cực.
Mạnh Thiên Sở lớn tiếng quát: "Đủ rồi! Đừng có ở đó giả vờ nữa, ngươi thật là biết diễn tuồng, nước mắt muốn nhỏ ra là nhỏ, nhưng mà y phục của ngươi không biết nói dối, nhân vì ngươi khi chảy khỏi trạch viện đó đã chạy quá gấp, nên y phục bị móc rách, còn lưu lại mảnh bố từ y phục của y rách ra!"

Lâm Tri Bình bị Mạnh Thiến Sở quát cho im hẳn miệng, chỉ dùng con mắt tặc lắm lét nhìn hắn, sau đó nói: "Ta vừa nói rồi, chúng tôi đều là người qua lại trên giang hồ, không cẩn thận vô tình nằm té ở đâu đó là chuyện bình thường."

Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh y, dùng sức xé y phục bên trái của y, lập tức hiện ra vết thương không lớn trên tay trái, nhân vì không sâu nên đã gần liền miệng.

Mạnh Thiên Sở lạnh lùng hỏi: "Vết thương này ngươi giải thích sao đây?"

Lâm Tri Bình ấp úng nói: "Vết thương này..." COn mắt xoay chuyển mấy vòng nhưng y nhất thời không bịa ra được câu nào hay.

"Được rồi," Mạnh Thiên Sở cắt ngang lời của Lâm Tri Bình, nói: "Chúng ta ở chỗ Nguyễn Tử Lâm ở đã phát hiện miếng bố trên y phục của ngươi, trên cây đinh còn vương dấu máu, hơn nữa miếng bố này phù hợp với vải trên vai ngươi, và dưới vai ngươi vừa khéo có vết thương. Ngươi còn muốn giảo biện hay sao? Chẳng lẽ phải bức ta dùng đến đại hình?"

Lâm Tri Bình lập tức khụy người xuống, nhưng vẫn còn ráng cãi: "Tôi không giết nàng ấy, ngươi lừa ta, ngươi bằng cái gì mà dùng một miếng vải rách cộng thêm chút máu mà nói ta vào cái nhà đó giết chết Tử Lâm chứ, ta không có."

Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nói: "Ngươi có nghĩ qua là chúng ta vì sao biết ngươi giết chết cô ấy hay không?"

Vừa nghe lời này, Lâm Tri Bình cả kinh, buột miệng hỏi: "Nàng ấy không chết?"

"CÔ ta chết rồi, chỉ có điều trước khi chết cô ta còn làm được một chuyện." Mạnh Thiên Sở mơ màng nói.

Sắc mặt của Lâm Tri Bình biến hẳn, nói năng chẳng mạch lạc gì: "Không đâu, rõ ràng là hết hơi rồi... sao có thể chứ?"
Mạnh Thiên Sở cười: "Ha ha, nếu không phải cô ta, chúng ta còn chưa biết là ngươi làm đó!"

Lâm Tri Bình nghe lời này, triệt để tuyệt vọng, hỏi với giọng cà lăm: "Là nàng ấy nói? Hay là còn lưu lại mảnh giấy nào?"
Mạnh Thiên Sở cười thầm trong bụng, trịnh trọng hỏi: "Ngươi cảm thấy sao?"

"Tôi biết rồi, nhất định là trước khi nàng ấy chết đã đem tên tôi viết xuống đất hay chỗ nào đó, các người mới tìm đến tôi. Tôi vốn cho là nàng ấy chết rồi, thì ra là chưa."

Mạnh Thiên Sở cười thầm, xem ra người này diễn tuồng đóng kịch nhập tâm luôn rồi, không ngờ lại nghĩ đến chuyện người ta lại viết tên y vào chỗ nào đó.

Hắn bảo: "Vậy ngươi đem quá trình giết chết tiểu sư muội của ngươi kể ra hết coi."

Trán Lâm Tri Bình đã chảy đầy mồ hôi, y cúi đầu, bộ dạng vô cùng ũ rũ: "Tôi không muốn giết Tử Lâm thật, lúc đó chỉ vì tức quá, nhất thời lỡ tay..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui