Hình Danh Sư Gia

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi làm sao biết sư phụ của ngươi ngụ ở Vãn Hà thôn, ngươi theo dõi à?"

Lâm Tri Bình lắc đầu, đáp: "Lúc Tử Lâm rời khỏi tôi không hề biết, sau đó nghe người trong đoàn kịch bàn tán, tôi mới đuổi theo tìm, biết muội ấy đi theo nam nhân ở huyện
Nhân Hòa, nên tôi liền theo tới đây."

"Vậy ngươi sao biết chỗ cô ấy ngụ?"

"Kỳ thật đó chỉ là tình cờ, nhân vì trên người tôi không mang theo đủ tiền, tôi không dám ở khách sạn, chỉ đành tùy tiện tìm chỗ nào đó ngủ qua đem. Đến Nhân Hòa huyện được hai ngày, nhân vì tôi không biết Gia Cát Hâm ngụ ở đâu, liền ở bên Thập Tự nhai chờ, hi vọng là Tử Lâm có thể ra đường. Không ngờ là gặp Tử Lâm thật."

"Kể tiếp đi."

Lâm Tri Bình dừng lại một chút, nói: "Có thể cho tôi uống chút nước không?"

Vương Dịch bước tới đưa ly nước kề miệng y, y uống một hơi hết sạch.

"Kỳ thật lúc đó tôi còn chưa dám bước tới, nhân vì hai ngày trước chúng tôi vừa cãi nhau một trận, tôi sợ muội ấy không thèm để ý đến tôi, đang lúc do dự thì muội ấy nhìn thấy tôi."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Sau đó ngươi và cô ta cùng trở về trạch viện ở thôn Vãn Hà đó hả?"
Lâm Tri Bình gật đầu, đáp: "Đúng vậy, muội ấy gặp tôi liền rất vui. Tôi thấy muội ấy quên chuyện cãi nhau trước đó, nên thở phào, sau đó tôi cùng đến chỗ đó với muội ấy."

"Các ngươi đại khái trở về thôn Vãn Hà là khi nào?"

"Khoảng hoàng hôn."

"Lúc đó trời còn có mưa hay không?"

"Còn chưa, một lát sau mới mưa."

Mạnh Thiên Sở gật gù, chả trách trong trạch viện không có dấu giày của y, đại khái là khi lên lầu rồi nhất mực không xuống vườn, do đó giày rất sạch.

"Ngươi sát hại Tử Lâm khi nào?"

Nói đến vấn đề này, thân thể Lâm Tri Bình rõ ràng là rúng động một chút, rất may ghế có tay vịn, nên y ổn định thân hình, kể tiếp: "Ăn cơm tối xong, chúng tôi ở phòng muội ấy nói chuyện, trước đó tôi sợ muội ấy tức giận đôổi tôi đi, do đó tôi nhất mực không đề cập đến chuyện bảo muội ấy cùng về đoàn hát với tôi. Sau đó trời mưa rồi, tôi nghĩ dù sao muội ấy cũng không đuổi tôi đi vào lúc đó, cho nên tôi mới bảo muội ấy cùng tôi trở về."

"Ngươi biết chuyện Tử Lâm đi lại với Gia Cát Lâm, sao ngươi còn bảo cô ta cùng ngươi trở về?"

"Không phải đâu! Chuyện không phải như vậy, lão Gia Cát Lâm còn già hơn sư phụ của tôi, Tử Lâm sao lại thích ông ta được! Nhất định là lão cưỡng bách Tử Lâm!" Lâm Tri Bình tựa hồ vô cùng tức giận, mãnh liệt lắc lư thân thể, dường như muốn bức đứt dây trói trên người. Y đỏ mặt tía tay, trán nổi đầy gân xanh, lớn tiếng quát tháo.

"Nhưng mà ông ta rời khỏi đó trước, Tử Lâm sau đó mới đuổi theo, vậy sao có thể gọi là cưỡng bách được?"

"Lão chơi qua đường Tử Lâm xong rồi muốn quất ngựa truy phong, do đó Tử Lâm mới đuổi theo."

"Được rồi, không nói chuyện đó, chung ta trở về đề tài chính, tiếp tục chuyện ngươi vừa kể."

Lâm Tri Bình nuốt nước bọt, nói: "Nàng ấy nghe tôi nói vậy lập tức phát hỏa, nói cái gì là tôi chẳng có chút bản lãnh gì, theo tôi chỉ có nước khổ, còn đem trang sức và y phục của lão nam nhân đó cho tôi xem, tôi lúc đó tức quá liền cãi nhau với muội ấy. Muội ấy mở cửa ra bảo tôi cút. Thật đó, tôi cái gì cũng không hiểu, chúng tôi lớn lên với nhau mười mấy năm, chúng tôi rất tốt với nhau, nam nhân đó mới quen muội ấy vài ngày, muội ấy không ngờ vì nhà cửa, trang sức, y phục là những vật ngoại thân liền trở mặt với tôi. Bên ngoài lúc đó trời mưa rất to, muội ấy chẳng quản tôi đi rồi còn có chỗ nào đi hay không, thế mà muội ấy đành lòng đuổi tôi đi!..." Nói đến đây, lời của y có vẻ nghẹn ngào.

Mạnh Thiên Sở than dài trong lòng: chẳng phải mỗi cá nhân đều coi tiền tài như phân như đất, đặc biệt là nữ nhân, e rằng rất nhiều nữ nhân còn hiện thực hơn nam nhân nhiều. Hắn lấy cái hộp dầu trang điểm ra, bước đến cạnh Lâm Tri Bình, hỏi: "Lúc ngươi đi có phải không cẩn thận làm rớt cái này hay không?"

Sắc mặt của Lâm Tri Bình càng tái hơn, mối mấp máy, nước mắt trào ra, sụt sùi nói: "Không... không phải là tôi quẳng đi, là muội... là muội ấy không cần nữa... quẳng đi đó..."

"Là cô ta không cần?"

Lâm Tri Bình đau khổ gật đầu, đáp: "Đây là vật tôi tặng muội ấy khi chúng tôi lần đầu tiên ân ái với nhau, muội ấy nhất mực mang theo người, cứ không đành lòng dùng. Đêm hôm đó, muội ấy đuổi tôi đi, tôi liền lấy cái hộp đó ra cho muội ấy coi, hi vọng muội ấy vì chuyện chúng tôi đã từng có nhiều kỹ niệm đẹp với nhau mà đừng tuyệt tình như vậy. Nhưng mà... nhưng mà... muội ấy không ngờ, không ngờ lại giật lấy thuận tay ném ra vườn dưới lầu...."

Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm, thì ra là hắn cho rằng Lâm Tri Bình trèo tường xuống không cẩn thận rớt ra vật này, ai ngờ lại là thứ bị Tử Lâm quẳng đi, đại khái là cú quăng này đã chọc cho Lâm Tri Bình nổi điên lên.

Quả nhiên, Lâm Tri Bình nói: "Lúc đó tôi tức điên lên, tát cho muội ấy một cái, muội ấy liền dùng chân đá tôi. Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, không biết vì sao cứ bóp cổ muội ấy, bóp chết muội ấy, mãi cho đến khi muội ấy không động đậy nữa, giống như trước đây ngoan ngoãn nằm trong lòng tôi vậy, đến lúc đó tôi mới thanh tỉnh trở lại."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó thì tôi bắt đầu sợ, không dám lưu lại đó nữa, và thế là chảy ra khỏi cửa. Ở cửa tôi bị đinh móc vào, y phục bị rách, còn bị chảy máu nữa. Lúc đó tôi không còn biết gì, chỉ biết nhanh chóng rơi khỏi chỗ đó."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi lúc đó bỏ đi bằng cách nào?"

"Tôi sợ có người phát hiện ra tôi, nên từ hành lang trực tiếp nhảy xuống, dọc theo tường vây của nhà đó mà đi. Chỗ đó bùn đất ít, hơn nữa chỗ đó cao, xung quanh thấp, nên sau cơn mưa tôi chắc là nước mưa sẽ rửa trôi mọi dấu vết. Hơn nữa, sẽ không ai chú ý đến vách tường xung quanh. Cho nên, sau đó tôi vượt tường ra ngoài."

Xem ra tên này quả là thông minh, trong tình huống hoảng hốt như vậy mà vẫn biết dùng cách đó để che tai mắt mọi người, chả trách trong vườn đầy bùn đất như vậy mà không phát hiện dấu chân y.

Mạnh Thiên Sở thở dài: "Ngươi ở chỗ sư phụ nhất mực là người yên phận, ta nghĩ ông ta chẳng thể nào ngờ ngươi giết chết con gái duy nhất của ông ta." DỪng lại một chút, hắn hỏi tiếp: "Sau khi ngươi giết cô ta, khi rời khỏi phòng thì làm cách nào đóng cửa lại?"
Lâm Tri Bình ngẩn ra: 'Đóng cửa? Tôi không hề đóng cửa a?"

Lòng Mạnh Thiên Sở trầm xuống.

"Tôi không biết, lúc đó tôi rất sợ, chạy ra khỏi phòng, nhảy xuống lầu, sau đó vượt tường chạy thế thôi."

Vương Dịch đứng ở sau đánh vào đầu Lâm Tri Bình: "Ngươi ngay cả giết người đã thừa nhận rồi, vì sao không thừa nhận đóng cửa? Đóng cửa đâu có làm tội ngươi nặng hơn đâu."

"Đúng mà, tôi không đóng thật mà, nếu không tôi nhất định sẽ nhận."

Vương Dịch nói với Mạnh Thiên Sở: "Tên tiểu tử này không thành thật, sư gia, hay là dùng hình đi!"

Lâm Tri Bình vội kêu lên: "Thật là tôi không đóng mà, tôi nói đây là thật, các người nếu bắt tôi thừa nhận thì tôi nhận vậy, nhưng tôi không đóng thật."

Mạnh Thiên Sở xua tay: "Được rồi, đem hắn giam vào đại lao."

Khi Lâm Tri Bình bị Vương Dịch áp giải đi mấy bước thì dừng chân lại, nhưng không quay đầu, hỏi: "Ngài có thể nói cho tôi biết, lúc Tử Lâm chết rốt cuộc đã để lại manh mối gì khiến các người tìm đến tôi?"

Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nói: "Đừng gấp, chờ ngươi lên đoạn đầu đài, đến âm gian tự gặp hỏi cô ta thì rõ chứ gì."

Giải Lâm Tri Bình đi xong, Mạnh Thiên Sở cứ nhất mực nhíu mày, xem ra Lâm Tri Bình không nói dối, vậy rốt cuộc sau khi Lâm Tri Bình chạy đi, ai là người đóng cửa khóa lại? Vì sao lại muốn đóng cửa phòng?

Chẳng lẽ án này còn chưa phá hoàn toàn? Ngoài ra còn có người tiềm phục ở một bên? Người này đóng cửa để làm gì? Có phải chỉ chế tạo ra câu chuyện ngôi nhà ma hay không?

Mạnh Thiên Sở suy nghĩ chẳng ra, lắc lắc đầu, lười nghĩ nữa, vì dù gì thì Lâm Tri Bình đã nhận tôi, án này đã phá rồi.

Hắn trở về nhà, thấy Phi Yến ngồi một mình trong vườn thêu hoa, liền bước tới hỏi:
"Tiểu yến tử, nàng sao ngồi một mình ở đây?"

Phi Yến ngẩn lên nhìn hắn, nhoẽn miệng cười, hỏi lại: "Thiếu gia về rồi, hôm nay sao về sớm vậy?"

Mạnh Thiên Sở ngồi xuống cạnh Phi Yến, cầm món nàng đang thêu, có vẻ như mới bắt đầu, chưa nhận ra là thứ gì.

Phi Yến vội giải thích: "Em đang thêu cái yếm cho hài tử nhị phu nhân sắp sinh, thiếu gia biết em không giỏi về thêu, nên đại phu nhân dạy em đó, chờ em thêu xong cho chàng xem."

Mạnh Thiên Sở yêu thương sờ đầu Phi Yến, cười nói: "Hiếm ai có lòng như em, cho dù thêu ra thứ giống như phù chú yếm quỷ, chúng ta cũng vẫn thích."

"Hi hi, thiếu gia, tay nghề của Phi Yến em đâu có tệ vậy chứ? Hơn nữa chàng chẳng phải là chê luôn đại phu nhân vào đây hay sao? Đúng rồi, chờ em bé sanh rồi, không biết có ngủ với em được không, em mong ngày ngày nhìn nó lớn lên, cái miệng xinh xắn cứ gọi tam nương, ha ha, nghĩ tới thật là đẹp."

Mạnh Thiên Sở nhìn vẻ mơ màng sung sướng của nàng, phì cười nói: "Nếu như thích em bé như vậy, thì tự em sinh một đứa đi."

Phi Yến đỏ mặt nói: "Nghe người ta nói sinh em bé rất là đau."

Mạnh Thiên Sở bảo: "Không đâu, chờ lúc em sanh ta ở bên cạnh tiếp hơi cho em, kể chuyện cười cho em nghe thì hết đau ngay."

"Phi Yến nào dám, các bà vú sẽ không cho phép đâu." Phi Yến đỏ mặt nói: "Từ xưa đến giờ làm gì có chuyện nữ nhân sinh con chồng ở cạnh xem đâu, một là lây khí xui, hai là sẽ cười nói chúng em không biết yêu thương thiếu gia."

Mạnh Thiên Sở cười cười, người thời cổ quả nhiên hay kiêng cữ đủ thứ, nên hắn không ép nữa, nhìn xung quanh hỏi: "Những người khác đâu?"

"Đại phu nhân và nhị phu nhân đến nhà Mộ Dung cô nương rồi, chẳng phải là nói phải sửa nhà hay sao?"

"Bắt đầu sớm vậy à?"

Phi Yến gật đầu, đáp: 'Đúng a, đại phu nhân nói, nhân mấy ngày này thời tiết tốt, nhanh chóng cho người làm ngay, nếu để mưa tới thì nguy."

Mạnh Thiên Sở gật gù kéo Phi Yến đứng dậy, nói: 'Đi, chúng ta cũng đi xem."

Phi Yến hỏi: 'Em đi rồi ai coi nhà?"

Mạnh Thiên Sở làm động tác ngất: "Bà cô thứ ba của ta à, ở nhà nhiều người như vậy, bà cô còn sợ không có người trông nhà?"

"Nhưng mà....?"

Mạnh Thiên Sở thấy Phi Yến vừa muốn đi vừa do dự, hỏi: Sao hả? Không đi à, vậy ta đi đó nghe."

"Không phải, không phải là không muốn đi, mà đại phu nhân bảo em ở nhà trông nhà, em sợ em đi rồi..."

Mạnh Thiên Sở lấy đồ trong tay nàng đặt xuống ghế, bảo: 'Được rồi, trong nhà có một lô một lốc nha hoàn người hầu, còn chạy đi đâu được? Cứ nói là ta bảo nàng đi, nàng ấy tự nhiên sẽ không trách ta, đi thôi."

Phi Yến cao hứng bám vào tay Mạnh Thiên Sở ra cửa. Hai người ngồi xe ngựa đến nhà Mộ Dung Huýnh Tuyết. Khi vén rèm xe, hắn thấy nơi này quả là náo nhiệt, trong vườn rất nhiều người, xem ra tốc độ của hai vị phu nhân quả là nhanh. Tả Giai Âm đang dùng tay chỉ bảo ra dấu cho các công nhân, miệng giảng giải. Trong vườn không có Hạ Phượng Nghi, xem ra là đã vào ở trong nhà.

Phi Yến đến cạnh Tả Giai Âm, gọi: "Mợ hai!"

Tả Giai A^m quay đầu lại nhìn, thấy hai người, nhoẽn miệng cười hỏi: "Hai người sao lại đến đây?"

"Thiếu gia nói nhớ mợ, chúng tôi liền đến thăm." Phi Yến cười đùa.

Tả Giai Âm nhìn Mạnh Thiên Sở, có vẻ không tin.

Mạnh Thiên Sở vội nói: "Đúng đúng, ta là nhớ nàng, nên đến đây xem."

Tả Giai Âm cười chuyển thân bảo các nhân công: "Cụ thể thế nào ta đã nói cho các ngươi rồi, mau làm đi."

Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh nàng, ôm vai nàng nói: "Ta phát hiện Giai Âm của ta là người toàn năng, cái gì cũng biết. Thật là khiến kẻ làm tướng công như ta hổ thẹn a."

"Nói cái gì thế, lại nữa rồi, chúng ta mau vào nhà đi, đại phu nhân đang ở trong nói chuyện với Mộ Dung cô nương."

"Hiện giờ thi công ở đây, người nhà của Huýnh Tuyết thế nào?"

"Thiếp nghĩ đưa mọi người về ở tạm nhà ta vài ngày, dù gì thì phòng ốc cũng nhiều, nhưng Mộ Dung cô nương khách khí quá trời, nói sao cũng không chịu, tối hôm qua đã đưa tới nhà người thân trong thành ở tạm rồi."

Mạnh Thiên Sở đưa Tả Giai Âm vào nhà, Phi Yến cũng theo sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui