Hình Danh Sư Gia

Mạnh Thiên Sở nghe Ôn Nhu nói vậy lập tức cười ha hả mấy tiếng.

ÔnNhu hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nhìn Ôn Nhu một cái, đáp: "Ngay cả một nữ nhân thanh lâu còn biết thế nào là hoàn lương, cô không ngờ lại buông lời tuyên bố chắc nịch, nói cái gì là không nguyện y giữ bổn phận đối với nam nhân của mình. Ta thật là không ngờ rằng, cô ngoại trừ điêu ngoa đanh đá ra, còn có bản chất lảng đãng còn hơn cả kỹ nữ, hèn gì đêm rồi lẳng đến như vậy.”

Ôn Nhu nghe Mạnh Thiên Sở nói thì lập tức phừng giận, xông lên trước định liều mạng với hắn, ai ngờ Mạnh Thiên Sở nhìn cô nàng mà cảm thấỵ ghớm ghiếc như nhìn con ruồi nhặng, không còn lòng nào quấn lấy với cô nàng nữa.

Lý Lâm Tĩnh cũng phóng người lên, nhảy ra sau lưng Ôn Nhu, nhanh chóng điểm vào một số huyệt vị của nàng ta. Ôn Nhu lập tức đứng yên tại chỗ, tay còn giữ tư thế công kích.

"Mạnh Thiên Sở! Ngươi giết ta phứt cho rồi." Ôn Nhu khàn giọng gào thét.

Mạnh Thiên Sở ái muội nhìn Ôn Nhu cười cười nói: "Chúng ta mới tôn hôn, ta làm sao ra tay làm nàng bị thương chứ. Chờ ngày nào ta thật tế không có chỗ nào để đi, ta tự nhiên sẽ đến tìm nàng. Nàng nhất định phải chờ ta đó nha. Ta thật là thích cái mùi vị phong tao lãng đãng của kỹ nữ trên người nàng lắm đó."

Ôn Nhu bị Mạnh Thiên Sở làm nhục như vậy, hận không biết ăn tươi nuốt sống hắn ngay cho được.

Mạnh Thiên Sở nói tiếp: "Nàng có thể lựa chọn việc chết đi, như vậy sẽ khiến nàng trở nên trung liệt hơn. Ta sẽ cho người dựng cho nàng miếu thờ trinh tiết, nói rằng nàng không chịu nổi tướng công lăng nhục mà chết, như vậy có ổn không? Dù gì thì nàng sống là người của Mạnh Thiên Sở ta, chết làm ma nhà họ Mạnh ta, la vĩnh viễn không muốn nàng thoát khỏi bàn tay của Mạnh Thiên Sở ta chút nào nữa."

Ôn Nhu nhìn Mạnh Thiên Sở với vẻ mặt đầy đắc ý như vậy, trong khi bản thân không thể động đầy, mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.

Mạnh Thiên Sở bước ra cửa, pbát hiện thi ra là bản thân lên trên cái lầu sau hậu hoa viên, nên quay người lại trầm tư một lúc, rồi cười đểu hai tiếng, bước đến cạnh Ôn Nhu, thân mật nói: "Ta cảm thấy chỗ này thích hợp nàng và ta, nàng cho dù có rên la cách mấy, cũng không có ai nghe rõ, nàng không phải là thích la thích rên như vậy sao? Ta sẽ cho nàng nhất mực ở trên cái lầu này, chờ ngày nào ta nhớ đến nàng ta sẽ đến sủng hạnh nàng, giống như hoàng đế sủng hạnh phi tử bị đày vào lãnh cung vậy, nàng hãy ngoan ngoãn ở đây chờ ta nha."

Nói xong, hắn cười lớn mấy tiếng đi thẳng ra cửa. Lý Lâm Tĩnh vừa định giải huyệt cho Ôn Nhu, bị Mạnh Thiên Sở ra lệnh: "Không được giải, cho ả đứng ở đó, suy nghĩ lại một lúc, bà đi theo ta."

Lý Lâm Tĩnh không còn cách nào, nhìn nhìn Ôn Nhu, rồi hành lễ với nàng, sau đó nói: "Lão thân vẫn khuyên phu nhân đừng chấp ảo với thiếu gia nữa, thiếu gia dù sao cũng là nam nhân của tiểu thư nữ nhân chúng ta, không thể không nghe lời trượng phu của mình a."

"Cút, lúc ta học đạo làm vợ thứ cẩu nô tài ngươi còn không biết ở địa phương nào, dám nói với ta cái giọng đó hả, ngươi tỉnh mắt lên đi.”

Mạnh Thiên Sở mặt sậm sì từ hậu hoa viên bước ra, vừa khéo gặp Hạ Phượng Nghi một mình đến. Nàng thấy sau hắn còn có Lý Lâm Tĩnh, một người trong vẻ mặt rất tức giận đi trước, còn người đi sau thì rất e de, liền hỏi: "Phu quân, có chuyện gì vậy? Mới sáng mà bực mình vói ai vậy?"

Mạnh Thiên Sở chỉ vào Lý Lâm Tĩnh, không nói không rằng đi về thư phòng của mình, sau đó đóng sầm cửa lại.

Qua một lúc, Hạ Phượng Nghi gõ nhẹ cửa, Mạnh Thiên Sở mở cửa ra, vẻ mặt vẫn còn có vẻ không cao hứng. Hạ Phượng Nghi cười cười tiến vào, sau đó đóng cửa lại: "Phu quân, còn chưa bao giờ thấy tân lang như chàng vậy, một giấc mộng đêm ngàn vàng như vậy mà chàng lại trải qua có vẻ mất hứng vô cùng?"

"Biết rồi còn cười ta sao? Nếu như ta biết đó là ả, ta thà chẳng thèm làm tân lang cái quái gì cả!"

"Hi hi hi, coi chàng kia, nếu như thiếp đi nói cho Giai Âm và Phi Yến biết, nhất định hai muội ấy sẽ cười chàng không biết hưởng diễm phúc vậy."

Mạnh Thiên Sở nhìn Hạ Phượng Nghi cười lũ cười rượi, bản thân không nhịn được cũng bật cười, bước đến cạnh Hạ Phượng Nghi nói: "Ta chịu khổ như vậy rồi mà nàng còn cao hứng nữa, thật không biết là tâm địa nàng thế nào mà không chịu hiểu cho nồi oan khuất khó chịu của ta.”

Hạ Phượng Nghi làm động tác trêu hắn không biết mắc cỡ, sau đó dùng tay mình điểm nhẹ vào mặt Mạnh Thiên Sở, nói: "Được rồi, được rồi, chiếm xong tiện nghi còn bày đặt bày điều, người ta dù sao cũng là một hoàng hoa khuê nữ, tuy nói là lấy chàng, nhưng chàng cũng không thể nói là chàng thua thiệt gì đâu đó nha."
Mạnh Thiên Sở ôm Hạ Phượng Nghi chặt vào người, nói: “Nếu mà ôn nhu tựa nước như nàng, ta cho dù có khổ cách mấy cũng không nói câu nào.”

"Đừng có mong là dùng lời ngon tiếng ngọt với thiếp, mới cùng một mỹ nhân vui bày hảo sự, hiện giờ lại nói cái gì mà khổ mà cực, coi chừng thiếp coi là truyện đùa đem kể cho các phu nhân khác nghe, chàng sẽ bị những trận nên thân đó."

Mạnh Thiên Sở cười hi hì vài tiếng, bị Hạ Phượng Nghi chọc một lúc, cảm thấy sự bực tức vừa rồi nguôi đi.

Hạ Phượng Nghi thấy Mạnh Thiên Sở nở nụ cười, liền thăm dò hỏi một câu: "Chàng thật nhốt Ôn Nhu ở hậu hoa viên sao?"

Mạnh Thiên Sở thở dài một tiếng, đáp: "Trong nhà bất hạnh, nếu như đã cưới về nhà họ Mạnh rồi, ta không thể nào bỏ mặc không quản nàng ta. Nhưng mà hiện giờ ta không sợ cô ta làm cái gì cả, chết cũng được, sống cũng xong, ta cứ coi như là nuôi con chó dữ trong nhà, hơn nữa lại là một con chó vĩnh viễn không có lòng trung."

Hạ Phượng Nghi sợ Mạnh Thiên Sở lại trở nên không vui, liền nói: "Thôi được rồi, cứ án theo ý tứ của chàng mà làm, chúng ta không thèm quản cô ta nữa. Đi thôi, thiếp là đến gọi chàng ăn sáng đó, sáng nay quản gia nói chúng ta mua được dương mai (khế) tươi ở trước cửa, thiếp cho người nấu cháo dương mai cho chàng ăn, đến tìm chàng đã lấy cái làn trúc treo ở giếng trời rồi, hiện giờ chắc là nguội, ăn đi cho ngon, đi nào."

Mạnh Thiên Sở vừa đi vừa khen nịnh: "Đúng là đại phu nhân của ta có lòng, biết thương
ta.”

Hai người rời khỏi thư phòng vầng thái dương lộ một góc ở đằng đông, một ngày mới lại bắt đầu.

Ăn sáng xong, Mạnh Thiên Sở chợt nhớ ra một việc, hỏi: "Các nàng ai biết Lâu Nguyệt cư sĩ?"

Tả Giai Âm ngẫm nghĩ, dùng nước trắng do nha hoàn bưng lên xúc xúc miệng, sau đó cẩn thận
dùng khăn tay lau khóe miệng, đáp: "Thiếp biết Thanh Liên cư sĩ, Dịch An cư sĩ, còn có cái gì mà Hậu sơn cư sĩ cái gì đó. Chàng nói vị Lâu Nguyêt cư sĩ đó là người nào a?"

Hạ Phượng Nghi cũng đáp: "Thiếp cũng không nghe nói qua, là ai vậy?"

Mạnh Thiên Sở gọi ba người họ đến thư phòng mình, sau đó đem bức họa treo lên tường cho họ xem.

Phi Yến than dài: "Oa, người ở đâu sao đẹp thế này!"

Hạ Phượng Nghi cũng tấm tắc khen: "Đúng a, phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập, nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc (một nụ cười làm người ta mất thành, cười nụ nữa làm người ta mất nước). Đây đúng là dạng nữ tử như vậy!"

Tả Giai Âm bước tới nhìn bức họa, hỏi: "Thiếu gia hỏi có phải là vị Thanh Đằng cư sĩ vẽ bức tranh này?"

Mạnh Thiên Sở gật đầu: "Đúng vậy!"

Tả Giai Âm quan sát một hồi, nói: "Xưa giờ trong họa gia đích xác có một vị gọi là Thanh Đằng cư sĩ, nếu nói người này không có danh thanh gì, như vậy từ bản thân bức họa, bút ý đi như một bài thơ, trong bóng dáng vẻ đẹp và cái mị được phô ra, tuy nói thủ bút của đại gia đều không lấy vẽ người làm chủ, nhưng với bức họa này mà nói, có thể thấy vị Thanh Đằng cư sĩ này tuyệt không phải là hạng thường. Nhưng mà sao thiếp không biết người này là ai nhỉ?"

Phi Yến nói: "Thiếu gia người hỏi thử cô nương trong bức họa chẳng phải là biết liền sao? Vừa nhìn là biết vị Thanh Đằng cư sĩ này chuyên được mời vẽ nêng cho nàng ta rồi."

Mạnh Thiên Sở cười đáp: "Nếu ta mà hỏi được cô ta, thì ta còn hỏi các nàng làm gì nữa?"

Tả Giai Âm chen vào hỏi: "Hay là nữ tử đươc chôn trong rừng trúc đó là Thủy Mộc Nhan?"

Mạnh Thiên Sở còn chưa lên tiếng, Phi Yến đã hoảng sợ lùi mấỹ bước, nói: "Thì ra là mỹ nhân đó chết rồi, đáng tiếc quá a!"

Mạnh Thiên Sở tiếp lời: "Không sai, quả là đáng tiếc, cô ta xác thật là nữ tử được chôn trong rừng trúc đó."

Tả Giai Âm nói: "Như vậy, vị Thanh Đằng cư sĩ kia đại khái là còn sống, hèn gì không nhất định phải nhiều người biết. Thiếp nghĩ ắt là cô ta thuê tới vẽ tranh, vậy là thiếp đã lầm rồi."

Mạnh Thiên Sở bảo: "Ta chuẩn bị đến chỗ thanh lâu trước đây cô ta được chuộc ra xem thử, nói không chừng sẽ biết."

Tả Giai Âm nói: "Hoặc là…”

Mạnh Thiên Sở thấỵ Tả Giai Âm muốn nói lại thôi, liền giục: "Hoặc là thế nào?"

Tả Giai Âm có vẻ khó xử, ngẫm nghĩ một hồi, nói: "Nghe nói Ôn Nhu ở kinh thành thường học tập hội họa, nói không chừng cô ta biết.”

Mạnh Thiên Sở nghe thế lập tức đáp: "Đừng có nhắc tới cô ta, ta tự đi tìm là được, dù gì thì người cũng còn sống, ta tự nhiên sẽ tìm được, hỏi cô ta làm cái gì?"

Mọi người nghe Mạnh Thiên Sở nhắc đến Ôn Nhu là đòi trở mặt, liền không dám nói gì nữa.

Ngày hôm sau, Mạnh Thiên Sở dẫn theo Chu Hạo đến Hàng châu lần nữa. Lần này hắn muốn đến Nhuyễn Hồng lâu xem thử coi có phát hiện được gì hay không.

Khi ra cửa, Hạ Phượng Nghi nói: "Nhà của Mộ Dung cô nương đã xây xong, hai ngày trước chàng đến Hàng châu trở về định báo cho chàng hay, không ngờ lại quên. Thiếp đã đến nói với Mộ Dung cô nương, muội ấy và cả nhà đã dọn về."

Mạnh Thiên Sở bảo: "Đưa tặng thêm đồ đạc cần và tiền bạc, ta gần đây không tiện đến gặp nàng ấy, qua một đoạn thời gian hẵng hay, thật cực cho nàng rồi."

Hạ Phượng Nghi cười cười đáp: “Đi sớm về sớm, ở nhà chàng không cần phải lo, thiếp sẽ lo liệu cho ổn hết."

Mạnh Thiên Sở gật gù, chợt nhớ đến con người khiến hắn phiền phức vô cùng đang bị giam lỏng ở hậu hoa viên, liền bảo: "Cái quả cầu gia đó các nàng đừng ai đến chọc, cũng đừng đến thăm. Tìm một nha hoàn hay người hầu cường tráng chút đến thủ, một ngày đưa ba bữa cơm rồi không cần quản nữa, đòi cái gì cũng không được cho, cái này ta không phải là thương lượng với ba nàng, mà là ta đang hạ mệnh lệnh. Khi trở về nếu phát hiện ra ai không nghe lời ta, thì tự ra khỏi nhà, coi như Mạnh Thịêh Sở ta không có phu nhân không biết nghe lời đó vậy."

Ba nàng nghe Mạnh Thiên Sợ nói một cách nghiêm trọng như vậy, đều vội gật đầu đáp ứng. Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới yên tâm lên xe, dẫn Chu Hạo đi.

Hàng châu từ cổ phồn hoa, văn nhân mặc khách xuất hiện không ngừng. Và những thư sinh tài tử thời cổ đại này thích vào ra thanh lâu nhất, trong khi đó thanh lâu nữ từ cũng phù dung phong nhã, lấy đó là cách để tự nâng cao giá trị bản thân. Cho nên, thanh lâu ở Hàng châu hầu hết đểu vì thi từ ca phú của các tú tài chua như giấm này mà dương danh bốn biển, ví dụ như bài thơ sau làm chứng:

"Thanh mâu chu thẩn bạch ngọc diện
Tước kiên tế yêu kim liên túc
Kim nhật khách yêu đình trung hí
Minh dạ dục cầu cộng chẩm miên"

(Tạm dịch:
Mắt xanh môi đỏ má trắng hồng
Vai thon eo nhỏ gót chân sen
Ban ngày khách mời vui sân trước
Tối lại mong cầu công gối chăn)

Trước đây Mạnh Thiên Sở khi còn học trung học, đối với cái gọi "văn nhân mặc khách" hay là "văn nhân tao khách" (ý nói người có học nhưng làm chuyện không đứng đắn, dâm) này chẳng xác định rõ có gì khác biệt, nhưng hiện giờ đã hiểu rồi: nguời trước thì hơi che giấu đi một chút, còn người sau cái gọi là tao khách đây chẳng phải là có tài văn xuất sắc gì, mà là lẳng lơ này nọ, lời lẽ hoa hòe, mấy câu thi từ gì đó đều được các vị công tử hiếu sắc học thuộc lòng để tiện việc gặp người mà trao lời ong bướm.

Nhung khi nhìn thấy Nhuyễn Hồng lâu được người Hàng châu xưng là "Thiên hạ đệ nhất thanh lâu này", hắn cảm thấy mang đầy vẻ khí phái, đó là chưa kể đến khí thế to lớn, ngay cửa có treo mấy cái đèn lồng lớn chuẩn bị đốt khi đêm về.

Cô nương ở đây và các cô nương ở thanh lâu khác không giống nhau. Bước ra chào mời toàn là nam nhân, còn cô nương thì ăn mặc lã lướt đứng trên lầu, nheo mày nhướn mắt, hoặc cười hoặc nhìn đắm đuối, có thề lấy toàn bộ mà hình dung thành câu "Thiên kiều bá mị."

Mạnh Thiên Sở đặc biệt thay đồ mặc như một vị phong lưu tài tử, cố làm cho mình trông vẻ đầu dầu da trơn nhìn vào mà ớn lạnh, dẫn theo hộ vệ Chu Hạo bước lên lầu, dĩ nhiên là mang theo một lượng lớn vàng bạc nghênh ngang tiến bước.

Vừa bước vào cửa, các người làm chuyên đón tiếp ở cửa đã nheo con mắt lửa ngươi vàng nhìn hắn chằm chằm, đoán biết ngay là một công tử có tiền, có hai người bước lên miệng như thoa mật khen Mạnh Thiên Sở như người trên trời rơi xuống. Tuy rõ ràng là vì túi tiền của hắn, nhưng Mạnh Thiên Sở cứ cảm giác như đi trên mây, vì thật ra ai mà không muốn nghe người ta khen mình tốt chứ?

Chu Hạo vẫn trong vóc dáng hộ vệ lặng lẽ theo hắn, từ cửa lên lẩu, từ lầu vào một căn phòng không gì thơm hơn, cửa có treo mộc bài, trái có khắc hai chữ: Đồng nhi.

Người hầu ân cần mời Mạnh Thiên Sở ngồi, sau đó có một nữ nhân trong bộ dạng tú bà tiến vào, đại khái khoảng 30 tuổi thân hình mập mạp, sắc vóc không tệ, phấn son trên mặt không giống với tú bà nơi khác, chỉ thoa một lóp nhẹ nhìn tự nhiên hơn nhiều. Chỉ có điều dáng đi của tú bà không thể khen, vì nó lắc quá trớn, mặt Mạnh Thiên Sở tuy mím cười, nhưng lòng thì lo chưa đi tới trước mặt mà mông đã đụng vào hắn. Khiến hắn tự mừng cho nữ nhân Minh triều, vì nếu mà mang guốc cao gót như thời hiện đại, nếu mà lắc như thế ắt là trẹo hông đến tám đời rồi.

Nữ nhân đó bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở, dùng gò ngực úp úp mở mở tựa mạnh vào vai Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở khẽ phẩy cái quạt giấy trong tay, không động lòng. Nữ nhân thấy hắn như vậy, biết là người thường đi thanh lâu, nên không làm bộ làm tịch nữa, ngồi ngay xuống cạnh hắn. Mạnh Thiên Sở phát hiện hưong vị trên người của tú bà này hơi đậm, khiến hắn suýt nhảy mũi.

"Công tử dường như lần đầu đến Nhuyễn Hồng lâu của chúng tôi, tôi dường như chưa hề gặp qua công tử?"

Mạnh Thiên Sở tủm tim cười, lộ ra cái mặt cười chiêu bài khiến nhiều nữ nhân mê mệt của mình. Tú bà thấy hắn không đáp, liền nói: “Nhuyễn Hồng lâu chúng tôi cô nương dạng nào cũng có, chỉ cần công tử nghĩ ra, Nhuyễn Hồng lâu chúng tôi đều có."

Mạnh Thiên Sở nhớ tới câu quảng cáo: "Chỉ có điều bạn chưa nghĩ ra, chứ không có chuyện chúng tôi làm không đưowjc.” Quả nhiên đúng là Nhuyễn Hồng lâu, mở miệng ra là dùng khâu ngữ quảng cáo cho cô nương của mình rồi, ừ, có đầu óc kinh tế!

"Vậy à? Ta nghe nói Nhuyễn Hồng lâu các ngươi có hoa khôi tên là Thủy Mộc Nhan, nên Mộ danh mà đến, không biết có thể gặp được không, tiền bạc không thành vấn đề."

Tú bà nghe thể mặt lộ vẻ khó xử. Mạnh Thiên Sở tự nhiên biết tú bà không thể giao ra Thủy Mộc Nhan, vì người đã chết rồi, bà ta tìm ở đâu ra được. Chỉ có điều, cái câu "Tiền không là vấn đề" của hắn quá dụ hoặc, nên tú bà không tiện trực tiếp nói là không có người, ắt là đang tìm biện pháp.

Tú bà thăm dò: "Công tử từ chỗ nào mà biết hoa khôi của Nhuyễn Hồng lâu chúng tôi là Thủy cô nương?"

"Từ chỗ nào không trọng yếu, quan trọng là ta hôm nay muốn gặp cô nương đó, à không, bạc trong túi ta muốn gặp cô ta, ha ha."

Tú bà cười ruồi hai tiếng, nói: "Không giấu gì công tử, vị Thủy cô nương này từ một năm trước đã được một người có tiền chuộc ra rồi."

Mạnh Thiên Sở ra vẻ rất thất vọng, đứng dậy làm vẻ muốn đi.

Tú bà sao có thể thả con cá to như vậy xổng đi chứ, nên vội ngăn hắn lại, cười mơn nói: "Công tử nếu như đã đến, vì sao không gặp các cô nương trong lầu khác của chúng tôi? Nhiều cô nương còn đẹp hơn cả Thủy Mộc Nhan nữa."

Mạnh Thiên Sở bào: "Được thôi, nếu như có cô nương nào thắng mỹ nhân trong bức họa của bổn công tử, bổn công tử hôm nay quyết định dùng nghìn vàng lấy cho được." Nói xong ra hiệu cho Chu Hạo mở bức họa ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui