Hình Danh Sư Gia

Không ngờ Sài Mãnh lại lanh lẹ như vậy, dù gì thì y cũng không thể để Mạnh Thiên Sở tự mình vào chỗ hiểm, cho nên Mạnh Thiên Sở quyết định cho Sài Mãnh đi xem xét trước.

Chính vào lúc này, một tiếng nổ lớn phát ra, cửa sắt sơn trại đóng kín chợt mở ra, từ đó đi ra một lão phụ, đầu tóc bạc phơ nhưng nhìn rất quắc thước, sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt có thần, tay cầm một quài trượng đầu rồng, mặc đồ trắng, nhìn có vẻ không chân thật.
Lão phụ ấy đi bộ tới trước cầu, nhìn 300 người phía đối diện, sau đó từ tốn hỏi: "Kẻ đến có một vị tên là Mạnh Thiên Sở Mạnh sư gia không?" Thanh âm của lão phụ này rất có lực, vừa nghe là biết người này nội lực cực kỳ thâm hậu. Sau khi nói xong, tiếng vọng cứ vang mãi không dứt khắp núi đồi.

Mạnh Thiên Sở bước tới, lòng nghĩ hay là dùng tiên lễ hậu binh, kẻ trước mặt đây cũng coi như trưởng bối, dù sao cũng không thể nói lời ngông cuồng thiếu lễ số, như vậy không còn phong độ phiên phiên công tử gì của hắn nữa.

"Tại hạ chính là Mạnh Thiên Sở."

Lão phụ nhìn kỹ người đối diện, đó là một thanh niên mặt như ngọc, tác phong anh đĩnh, đứng như vóc hạc, tuy sắc mặt tiều tuỵ nhưng thái độ không suy. Bà ta không khỏi cười ha hả, nói: "Quả nhiên là phong lưu tuấn tài, nghi biểu đường đường a, lão thân chờ ngươi lâu lắm rồi, qua đây đi."

Mạnh Thiên Sở nghe thế chuyển thân nhìn Chu Hạo, mặt lộ vẻ khó xử, đến gần y nói nhỏ: "Trở về chuyện đầu tiên là phải dạy ta học cái môn khinh công quỷ này nha, nếu không dường như Mạnh Thiên Sở ta..."

Bên này Mạnh Thiên Sở chưa nói xong, lão phụ bên kia đã phóng người lên, mũi chân khẽ điểm lên cầu dây, sau đó bình ổn đáp xuống trước mặt hắn.

Mạnh Thiên Sở đột nhiên thấy trước mặt có thêm một người, trước hết ngẩn ra, còn chưa phản ứng gì thì cảm giác lão phụ đó dùng tay xốc nách hắn. Chu Hạo đưa tay ra kéo lại, bị lão phụ dùng quài trượng của mình hất ra. Chu Hạo cảm giác bản thân không thể chốc lại, chờ lão phụ thu tay, Chu Hạo định cướp người lại nữa thì Mạnh Thiên Sở đã theo lão phụ bay qua bên kia cầu rồi.

Chu Hạo vừa định đuổi theo, lão phụ đã đặt Mạnh Thiên Sở xuống đất, nói với Chu Hạo: "Các ngươi không được qua đây, đừng nói gì có nhiêu người đó, dù có nhiều hơn cũng không phải đối thủ của ta."

Một quan binh bụng to eo lớn ở kế bên nạt: "Điêu phụ to gan, mau bỏ Mạnh gia ra, nếu không chúng ta sẽ không khách khí với ngươi. Ngươi cũng đừng có lời ngông cuồng, một sơn trại nho nhỏ thế này chẳng lẽ chúng ta lại sợ ngươi?"

Lão phụ chỉ Mạnh Thiên Sở ở bên cạnh, cười nói: "Người ta đã mang qua rồi, các ngươi nếu tin thì chỉ cần trễ lắm là ba thời thần ta sẽ thả hắn, nhưng các ngươi nếu đánh càn, ta không đảm bảo Mạnh Thiên Sở có thể an toàn trở về. Các ngươi tự suy nghĩ lấy."

Người đó nói: "Các huynh đệ, chúng ta xông lên, ta không tin 300 cường tướng chúng ta lại nghe theo lời lão phụ, đừng để đám thổ phỉ này khinh nhờn chúng ta."

Mọi người nghe thế tình tự kích động, chuẩn bị xông lên, ra vẻ muốn liều mạng tới nơi.

Sài Mãnh quay lại nhìn binh sĩ lĩnh đầu đó, thấy người này cao lớn khôi ngô, mặt đầy râu, mắt to, hai hàng lông mày như hai con sâu róm bâu lại, vừa nhìn là cảm thấy y như một mãnh hán, nhưng người này không phải thuộc đông hán, mà là người của cẩm y vệ. Đông hán và cẩm y vệ trước giờ tránh phạm lẫn nhau, nên Sài Mãnh không tiện ngăn lại, chỉ nói: "Chúng ta hãy nghe Mạnh gia nói sao đã, muốn đánh cũng phải chờ, chúng ta không thể tự làm chủ, Mạnh gia chưa lên tiếng, chúng ta không thể tự tiện được."

Người ấy nghe thế cũng không tiện nói gì nữa. Mọi người nhìn Mạnh Thiên Sở, chờ hắn lên tiếng.

Mạnh Thiên SỞ suy nghĩ, vừa rồi Sài Mãnh đã nói Ân gia sơn trại này ngay cả hoàng thượng cũng biết là họ bị oan, cho nên mới mở một mắt nhắm một mắt. Hiện giờ tuy Ân gia va chạm với hắn trước, nhưng chưa làm bị thương ai, bản thân hắn nếu phất tay ra lên xông tới, lỡ khi xảy ra lớn chuyện thì sao?

Khi Mạnh Thiên Sở còn suy tính thiệt hơn thì lão phụ đã nói: "Mạnh Thiên Sở, mọi người đang chờ ngươi đưa ra chủ ý, là quyết một trận tử chiến hay chờ tin tức, ngươi tính sao?"

Mạnh Thiên Sở nhìn lão phụ, thấy bà ta đang mỉm cười nhìn mình, ánh mắt chẳng có chút gì là âm hiểm hay hiếp bách, hơn nữa hắn còn Ôn Nhu ở bên trong, là con tin tốt nhất của Ân gia.

"Các huynh đệ, nếu như lão phu nhân đã nói ba canh giờ sẽ để ta ra, nếu vậy sau ba canh giờ mà ta chưa ra thì các vị cứ theo kế hoạch mà thực hiện."

Sài Mãnh nói: "Mỗ mỗ, thỉnh nhất định thả Mạnh gia về, nếu như ngài ấy trước đây có gì không phải hay oán thù gì cũng đừng thương đến tính mệnh. Chúng tôi sở dĩ nghe lời bà và Mạnh gia ở đây chờ, là vì nghĩ đến tính mệnh của Mạnh gia và nhị phu nhân, hơn nữa là tin ở lòng thiện lương và giữ lời hứa cả đời của lão nhân gia bà."

Lão phụ hiếu kỳ nhìn người trẻ tuổi trong bộ áo giáp, không có ấn tượng gì, nhưng ở đây ngoài người của Ân gia ai lại dám gọi bà ta là mỗ mỗ chứ.

"Người trẻ tuổi, ngươi là ai?"

Sài Mãnh bước lên cung tay thưa: "Tại hạ Sài Mãnh, ba năm trước từng làm hộ viện ở nhà bà một đoạn thời gian."

Lão phụ gật đầu, cười cười nói: "Khó có khi ngươi nói được câu tin lời mỗ mỗ ta, được rồi, các ngươi cứ chờ ở đây đi."

Chu Hạo thấy Mạnh Thiên Sở đã nằm trong tay lão phụ, không dám làm bừa vì lo cho tính mệnh của Mạnh Thiên Sở. Lão phụ có nội lực hơn ông ta, tuy nói tuổi đời tương đương, nhưng bản lĩnh có vẻ hơn nhiều.

Lão phụ nhìn Mạnh Thiên Sở, vỗ vai hắn, hoà ái bảo: "Nếu như đến rồi thì đến nhà ngồi một chút, còn mấy trăm người này thì hoặc là chờ ngươi, hoặc cho về trước, sau đó ta sẽ cho người đưa ngươi về."

Chẳng lẽ bản thân mình còn khả năng trở ra? HƠn nữa đối phương còn khách khi muốn đưa hắn về? Chẳng lẽ nào?

Mạnh Thiên Sở vừa rồi nghe lão phụ nói rồi, cho dù 300 người hiện giờ bay tới như bầy ong, người ta cũng đã chuẩn bị trước. Huống chi hắn chỉ cách người ta trong gan tất, trong còn có Ôn Nhu, cho dù cao thủ cách mấy cũng không thể nắm chắc phần thắng.

"Được rồi, đi thôi." Lão phụ ngắt dòng tư tưởng của Mạnh Thiên Sở, bản thân đi trước dẫn đường. Mạnh Thiên Sở nói: "Có thể cho tuỳ tùng đi cùng tôi không, chỉ một người thôi."

Lão phụ không quay đầu, đáp: "Một người cũng không được, để bọn chúng chờ ở ngoài đi. Hơn nữa, dù có sự tình gì, lão đầu đó có thể cứu các ngươi được sao? Cần gì có thêm một người đút đầu vào chịu chết chứ?"

Mạnh Thiên SỞ nghe thế đành ráng làm gân đi theo. Hắn tự nhiên hiểu ý tứ của bà lão, xem biểu tình của bà ta thì biết bản thân không nên để 300 người kia coi khinh, phải làm gan thôi, đi thì đi, sợ gì chứ!

Sau khi lão phụ và Mạnh Thiên Sở tiến vào, cổng của Ân gia sơn trại lập tức đóng chặt, bọn Chu Hạo, Sài Mãnh chỉ còn biết trơ mắt nhìn. CHu Hạo nhìn Sài Mãnh, nghĩ một lúc hỏi: "Ngươi đi đường sau khi nào chưa?"

Sài Mãnh hiểu ý của Chu Hạo, lập tức gật đầu nói: "Đi thì có đi rồi, nhưng chúng ta không thể đường hoàng đi như lúc đó, ngài xem!" Sài Mãnh chỉ phía trước, thấy có bốn vọng gác, mỗi chốt có hai người tay cầm cung tên nhìn chầm chầm xuống dưới.

CHu Hạo hỏi: "Người trước đây có ở đây, nhất định biết được bên trong có bao nhiêu người chứ?"

Sài Mãnh đáp: "Không ít hơn 150 người."

Chu Hạo gật gù: "Người vừa rồi nói 300 người chúng ta vượt núi mất cả ngày, nếu như..."

Sài Mãnh đáp: "Tôi hiểu ý ngài, nếu như chỉ 1/10 số này, tốc độ sẽ đề cao, hơn nữa chúng ta ai cũng có công phu, đi sẽ nhanh hơn."
"Trong vòng ba canh giờ kịp không?"

Sài Mãnh ngẫm nghĩ, đáp: "Còn có đường tắt, nhưng con đường ấy rất nguy hiểm, căn bản không phải là đường, mà là ròng dây từ trên núi xuống, chỉ lỡ chút là tan xương nát thịt."

"Được, ngươi chọn 10 cao thủ, chúng ta chờ trời tối chút lập tức đi ngay." Vừa rồi người lĩnh đầu của cẩm y vệ cũng tự xung phong: "Để ta đi, lão tử không thể chờ rục ở đây được, nhiều lắm là chết chứ gì."

Sài Mãnh gật đầu, không thẹn là một hán tử, liền bước tới chấp tay hành lễ. Người đó vội hoàn lễ, hai bên tự giới thiệu nhau, thì ra vị cẩm y vệ này tên Lưu Trung, là một lực sĩ, cao hơn chức giáo uý đông hán của y, hèn gì phách khí như vậy.

Lưu Trung nói: "CHờ tới trời tối chẳng phải là biện pháp hay, vì còn ít nhất một thời thần nữa. Hơn nữa trời tối trên núi không thể đốt đuốc, chúng ta không quen địa đình, cho nên ý ta là đi ngay bây giờ."

Sài Mãnh hỏi: "Vậy bọn gác trên chốt đó thế nào?"

Lưu Trung cười lạnh, gọi một huynh đệ đến nói nhỏ vài câu, người đó gật đầu bỏ đi.

Lưu Trung nói: "Sài huynh chọn người đi, bên ta cho người đánh lạc hướng bọn gác, chúng ta nhân loạn mà đi."

Sài Mãnh gật gù, nói với CHu Hạo: "Ngài đừng đi, ở đây chờ tin chúng tôi, hơn mười người chúng tôi thám thính rồi thông báo sau..."
Sài Mãnh còn chưa nói dứt, Chu Hạo đã ngắt lời: "Ngươi phải đề ta theo, đó là chủ nhân của ta, mục đích của ta là bảo hộ ngài ấy, hôm nay mọi người đến giúp thế mà ta ngồi chờ, sao thê được..."

Lưu Trung nói: "Cứ để đại thúc đi, ta thấy đại thúc công phu không dưới hai ta, hơn nữa, đại thúc nói có lý, ta ghét nhất là người uý thủ uý vĩ, một điểm chẳng đáng nam nhân, nhìn mà sốt ruột."

Sài Mãnh cười nói: 'Chỉ sợ thân thể của ngài..." Sài Mãnh thấy CHu Hạo hơi lớn tuổi, sợ đi đường cực khổ chịu không nổi.

"Cái này ngươi không cần lo, nếu đi không được CHu Hạo ta không làm ảnh hưởng các ngươi đâu."

Sài Mãnh nhìn con khỉ trên vai CHu Hạo, chỉ chỉ, CHu Hạo dứt khoát: "Nó trọng yếu hơn ai hết, phải đưa nó theo."

Sài Mãnh tuy không biết con khỉ thông minh thế nào, nhưng thấy Chu Hạo nói thế cũng không tiện nói gì thêm.

Sài Mãnh bước vào đám huynh đệ, chọn hơn mười người trẻ tuổi thân thủ bất phàm. Mọi người hợp kế một lúc, các huynh đệ của Lưu Trung lạnh mắt quan sát, khi nhìn thấy thủ thế của Lưu Trung, lập tức đứng dậy, trước hết là tranh cải, sau đó mắng chửi tục tằn, cuối cùng đánh nhau. Chẳng mấy chốc người xem náo nhiệt, người đánh nhau loạn cả lên. Lưu Trung cùng mọi người lạnh lùng quan sát, phát hiện mấy người trên vọng gác cuối cùng không nhịn được hiếu kỳ đều quay xem, bọn họ lập tức nhanh chóng rời khỏi tầm mất bọn gác, lẩn mất vào đám người.

Về phía Mạnh Thiên Sở, lão phụ dẫn hắn vào trong nhà, thấy khi thế của khu nhà bàng bạc, tinh mỹ vô cùng, đâu đâu cũng hoa cỏ lầu các, giống như thế ngoại đào nguyên. Xem ra Ân gia sơn trại không nhỏ, chỉ nhìn sơ mà trong ba tầng ngoài ba tầng, nếu quan phủ đánh vào quả không dễ hạ, hơn nữa chỗ nào cũng có chốt gác, chưa kể bên núi còn có sơn động gì đó, càng nghĩ các thấy những nữ tử này không đơn giản.

Lão phụ dẫn Mạnh Thiên Sở đi qua một cầu nhỏ, thấy nước suối róc rách, thỉnh thoảng có mấy con cá nhảy giơn nước. Lão phụ bảo: "Nhìn thấy cá trong nước không? Nó gọi là khanh mặc, chỉ ăn hoa chứ không ăn cái khác, đẹp không?"

Mạnh Thiên Sở làm gì còn lòng nào xem cá, thấy lão phụ dường như rất cao hứng, giống như không phải đang đánh nhau hay bắt người, mà đang đi du lịch vậy.

"Lão nhân gia thỉnh Mạnh Thiên Sở tôi tới ắt không phải để tôi dạo vườn, xem cá ăn hoa bà nuôi chứ?"

Lão phụ đáp: "Quý khách, hãy để chúng ta vào nhà rồi hãy nói, ở đây không tiện."

Mạnh Thiên Sở phát rầu, cái gì mà quý khách, có lối đãi khách quý như các người vậy sao? Hơn nữa đây chẳng phải địa bàn của Ân gia rồi sao, còn chỗ nào không tiện nói chuyện chứ.

Lúc này, một trung niên nam tử xấu xí bước tới cung kính khom người. Lão phụ thấy vậy còn chưa chờ người này nói gì đã hỏi: "Chào quý khách chưa?"

Người đó lập tức cung kính chào Mạnh Thiên Sở: "Tiểu nhân Kiều Phong xin chào Mạnh sư gia."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui