Hình Danh Sư Gia

Mạnh Thiên Sở rót hai chén rượu, đưa một chén cho Trương Chấn Vũ, còn mình cầm một chén: “Vậy xin đa tạ, tại nơi thâm sơn cổ tự này, có thể cùng Trương huynh vụng trộm ăn thịt uống rượu, thật là kỳ thú, kính Trương huynh một ly.”

Trương Chấn Vũ khách sáo vài câu, hai người cùng nhau nâng chén. Họ vừa ăn uống, vừa cùng tán gẫu, vô cùng thoải mái, Mới nửa canh giờ, đã uống hết hai bình rượu.

Trương Chấn Vũ cười nói: “Tiểu đệ quá mót, xin phép đi vệ sinh.”

Mạnh Thiên Sở trêu hắn: “Trương công tử để ý nha, rừng cây phía sau nhà vệ sinh, có một nữ quỷ áo trắng ôm đứa trẻ con khóc, cẩn thận kẻo nàng bắt ngươi đi làm cha đứa bé thì khổ, ha ha.”

Trương Chấn Vũ cũng cười ha ha: “Được như vậy thì tốt, Trương mỗ vẫn chưa có vợ đây, ha ha!” Nói đoạn lắc lư mở cửa phòng rồi bước ra ngoài.

Mạnh Thiên Sở cũng theo ra cửa phòng, thấy Tần Dật Vân đang chậm rãi từ bên ngoài chùa đi vào sân, mặt tươi cười vui vẻ, vội thấp giọng gọi Trương Chấn Vũ lại: “Trương huynh, nếu gặp ông chủ Tần, hãy gọi hắn tới, ba người cùng uống, càng náo nhiệt, ông chủ Tần cũng rất tốt.”

Trương Chấn Vũ gật gật đầu, hắn đã uống nhiều, ra ngoài gặp gió lạnh thổi, không khỏi rùng mình. Hắn lấy tay che miệng, đứng sát bờ tường, nôn thốc nôn tháo.


Mạnh Thiên Sở thấy tình trạng Trương Chấn Vũ, đang định mời Tần Dật Vân vào cùng uống rượu, chợt nghe tiếng nữ tử hét kinh hoàng truyền đến từ phía nhà vệ sinh sau chùa: “A! Trời ơi! Thiếu phu nhân đã chết! Có ai không, tới mau!”

Mạnh Thiên Sở vừa nghe lời này, vô cùng sửng sốt. Thiếu phu nhân? Trong ngôi chùa này chỉ có hai thiếu phu nhân mà thôi, một là Tần phu nhân, hai chính là nương tử giả của mình Hạ Phượng Nghi. Vừa rồi nghe tiếng la thảm từ xa, hắn không phân biệt được là tiếng của Phi Yến hay Tễ Văn.

Mạnh Thiên Sở chưa kịp phản ứng, Tần Dật Vân đã nghe ra đó là tiếng của Tễ Văn, hắn kinh hô một tiếng: “Nương tử!” rồi xoay người chạy đi.

Trương Chấn Vũ nôn xong, đứng thẳng dậy, lau lau miệng, hoảng hốt: “Sao… có chuyện gì thế?”

Lúc này, Tễ Văn lại hô lớn: “Mau tới đi, phu nhân đã chết rồi!”

Lần này Mạnh Thiên Sở đã nghe rõ, thở phào nhẹ nhõm, cũng may không phải Hạ Phượng Nghi. Tuy rằng hai chủ tớ Hạ Phượng Nghi đối xử với mình thật không tốt, nhiều lần làm nhục mình, nhưng vì do hắn ở trong thân thể Mạnh thiếu gia, chứ cũng không phải là bản tính của hai nàng như vậy. Nhưng người chết là Tần phu nhân, hắn cũng cảm thấy lạnh người, tuy tính tình nàng phong lưu, nhưng đối xử với mình cũng không tồi, nhất là còn sẵn sàng bán quần áo cho mình lúc nguy khốn, ân tình này vẫn ghi tạc trong lòng.

Nghĩ đoạn, Mạnh Thiên Sở vội vàng chạy theo Tần Dật Vân đến nhà vệ sinh sau chùa.

Lão đầu cùng Hạ Vượng cũng nghe thấy tiếng hét, mặc vội xiêm áo, chạy ra hỏi chuyện Trương Chấn Vũ, hắn lắc lắc đầu không trả lời. Lúc này Tễ Văn lại la lớn lần nữa. Lão đầu cùng Hạ Vượng liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi cùng hướng về phía sau chùa mà chạy.

Mạnh Thiên Sở chạy nhanh nhất, đi sau mà đến trước, vượt qua Tần Dật Vân rất nhanh. Đến nơi, chỉ thấy nha hoàn Tễ Văn mặt cắt không được giọt máu, cả người run lẩy bẩy, đang đứng cạnh nhà vệ sinh.

Mạnh Thiên Sở hỏi gấp: “Sao lại thế này?”

“Vừa rồi ta đi vệ sinh, phát hiện thấy… phu nhân đã… đã treo cổ phía trên nhà vệ sinh.”


Mạnh Thiên Sở chạy vào, dựa vào ánh trăng mờ ảo chiếu từ bên ngoài vào, mông lung thấy một nữ tử, cổ treo lủng lẳng bằng một đoạn dây thừng, buộc trên xà ngang. Đầu nàng nghiêng nghiêng một bên, hai chân cách đất chừng một thước, quần bị tụt đến tận mắt cá chân, để lộ ra cái chân nhỏ trần trụi,hạ thân được cái áo dài che khuất.

Hắn vội vàng xông lên, ôm lấy thắt lưng nàng, nâng lên trên, hy vọng có thể giảm bớt áp lực lên cổ nàng, đồng thời ngửa đầu nàng ra nhìn, quả nhiên là Tần phu nhân.

Lúc này, Tần Dật Vân đã chạy tới, kêu lên một tiếng bi thương, rồi chạy tới ôm ngang Tần phu nhân, không ngừng gọi nương tử, lắc lắc.

Mạnh Thiên Sở cả giận nói: “Ngươi đừng có làm loạn, mau đi tìm một con dao nhỏ đến để cắt dây thừng, xem còn cứu được không?”

Tần Dật Vân lúc này mới loạng choạng chạy ra khỏi nhà vệ sinh, vừa lúc mọi người trong chùa cùng chạy đến.

Tiểu hòa thượng Hư Tùng vừa thấy Tần phu nhân treo cổ, sợ hãi thiếu chút nữa ngã ngồi ra đất, hoảng loạn kêu lên: “Quỷ! Là nữ quỷ kia… nữ quỷ kia đến!” Đúng lúc này, sau rừng cây chợt có tiếng trẻ con khóc mơ hồ, rất nhẹ, như có ẩn tình gì, lại như đang đắc ý cười.

Hạ Phượng Nghi và Phi Yến nhìn thấy Tần phu nhân treo cổ, đã vô cùng sợ hãi, lại nghe được tiếng khóc xa xa, chân tay liền bủn rủn không đứng nổi, ôm chặt lấy nhau mà run.

Phương trượng lại tuyên một tiếng phật hiệu, lúc này tiếng khóc kia mới ngưng.


Mọi người đang định tiến vào, Mạnh Thiên Sở vội vàng nói: “Đứng lại! Không được vào! Kẻo làm rồi loạn hiện trường!” Tất cả vội vàng lùi về sau.

Mạnh Thiên Sở hỏi: “Có ai có dao không?”

Hạ Phượng Nghi chần chờ một chút, rồi lấy ra trong người một cái kéo nhỏ đưa cho Mạnh Thiên Sở. Hắn rùng mình, tiểu nương tử mình giấu kéo vào người làm gì? Chắc chắn là để đề phòng mình, sợ mình cưỡng đoạt nàng. Ta thèm vào! Ngươi xem lão tử là người thế nào vậy.

Mạnh Thiên Sở hung hăng giật lấy kéo, trừng mắt nhìn Hạ Phượng Nghi.

Hạ Phượng Nghi mặt đỏ lên, nàng đương nhiên biết hắn trừng mắt nhìn nàng vì sao. Nàng bị ép gả cho Mạnh Thiên Sở, chẳng ưa gì hắn, nên từ đêm tân hôn đến giờ, luôn giấu cái kéo này trong người. Kỳ thật nàng không định dùng kéo để lấy mạng Mạnh Thiên Sở, chỉ là dùng để tự sát lúc bất đắc dĩ. Nếu lúc này không phải là tình huống cứu người khẩn cấp, nàng sẽ không để cho Mạnh Thiên Sở biết mình giấu kéo trong người.

Mạnh Thiên Sở dùng kéo cắt đứt dây thừng, đặt Tần phu nhân xuống mặt đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận