“Vậy thì chỉ còn khả năng, khi nghe Tễ Văn hét to, mọi người chạy ào về phía nhà vệ sinh, hung thủ đã lợi dụng lúc hỗn loạn này, đem vòng cổ nhét vào trong hành lý của Hạ Vượng. Vì hung thủ phải đợi ông chủ Hạ và lão đầu chạy ra khỏi cửa mới lẻn vào được, cho nên hắn sẽ là người sau cùng đến hiện trường! Hắc hắc, mọi người hãy nói thời gian mình chạy đến hiện trường lúc đó xem nào. Ta nói trước, người tới đầu tiên là ta, tất nhiên ngoại trừ Tễ Văn cô nương là người phát hiện ra thi thể.” Tuy rằng đã nói Tễ Văn phạm tội, nhưng Mạnh Thiên Sở vẫn tỏ ra khách khí với nàng.
Huyền Âm phương trượng gật đầu nói: “Đúng vậy, bần tăng cùng tiểu đồ Hư Tùng cùng nhau chạy tới, lúc đó đã có Mạnh thí chủ và Tễ Văn cô nương ở đó. Bần tăng còn nhớ rõ, người tới sau là Mạnh phu nhân và nha hoàn Phi Yến cô nương, ta còn chiếu đèn cho họ, sau đó thì…”
“Tới sau là ta! Ta cùng lão đầu cùng nhau tới nhà vệ sinh!” Hạ Vượng tỏ ra đắc ý “Lúc đó ta nằm trên giường, vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng la vội vàng bật dậy, cùng lão đầu lao ra khỏi phòng. Đúng rồi…” Hạ Vượng chỉ tay vào Trương Chấn Vũ “Khi ta ra cửa, thấy hắn đứng ở sân, ta còn hỏi một tiếng: làm sao vậy, xảy ra chuyện gì? Hắn chỉ đứng lắc đầu không nói lời nào. Sau đó ta vội đuổi theo lão đầu tới nhà vệ sinh.”
Mạnh Thiên Sở nói: “Tốt lắm, xem ra sự việc đã rõ ràng, Trương công tử, ngươi đứng đó làm gì nhỉ?”
Trương Chấn Vũ không trả lời, sắc mặt tái nhợt liếc nhìn Tễ Văn, rồi lập tức cúi đầu, cau mày không biết nghĩ gì.
Mạnh Thiên Sở lại nói tiếp: “Qua phân tích vừa rồi, ai cũng có thể hiểu được, trừ ngươi ra, không ai có cơ hội đem vòng cổ nhét vào hành lý của ông chủ Hạ, nếu ngươi còn nghi ngờ kết quả kiểm nghiệm vân tay của ta, thì ngươi định giải thích điều đó thế nào đây?”
“Biết đâu cái vòng cổ đó do lão đầu giấu vào thì sao!”
Hạ Vượng xua tay: “Không thể nào, hành lý ta để đầu giường, sau khi ăn cơm chiều xong trở lại phòng, ta không hề rời đi. Lão đầu về một lúc là ngủ liền, sau đó chúng ta lại cùng nhau ra khỏi phòng, trước sau gì lão cũng không chạm vào hành lý của ta!”
“Vậy… vậy thì chính ngươi để vào đó!” Trương Chấn Vũ vẫn cố gân cổ lên cãi.
“Ngươi nói láo!” Hạ Vượng quát.
Mạnh Thiên Sở nói: “Sau khi ông chủ Hạ cùng lão đầu rời khỏi phòng, ngươi lẻn vào phòng họ, sau đó mới đến nhà vệ sinh. Mãi cho đến lúc chúng ta cùng vào phòng Hạ Vượng khám xét, hắn không có cơ hội chạm vào hành lý của mình, và tất nhiên cũng không chạm vào cái vòng cổ kia. Ta đã kiểm tra kỹ dấu vân tay trên vòng cổ, chỉ có đúng hai dấu vân tay, một của Tần phu nhân đã chết, hai là của Trương Chấn Vũ ngươi, không có dấu tay của Hạ Vượng. Nếu Hạ Vượng không chạm tay vào chiếc vòng đó, làm sao hắn có thể tự giấu nó vào hành lý được chứ?”
Trương Chấn Vũ đã cứng họng, nhưng vẫn lẩm bẩm: “Dù sao… dù sao thì ta cũng không làm…”
Phân tích một hồi đã có thể kết luận, có điều Trương Chấn Vũ đến chết vẫn không chịu nhận tội, trong khi đó cả người Tễ Văn đã run lẩy bẩy, cúi đầu vẻ nhận tội.
Tần Dật Vân quát lớn: “Chứng cớ đã rõ ràng, ngươi còn chối sao, thì ra chính là các ngươi đã ra tay hạ sát nương tử ta!” Hắn tát Tễ Văn một cái làm nàng ngã lăn ra đất, rồi lại đá bồi một cước: “Con tiện nhân này, nói, có phải các ngươi giết nương tử ta không?”
Tễ Văn cuộn mình trên mặt đất, ôm mặt khóc: “Ta… lão gia… ta…”
Hạ Vượng giậm chân chửi mắng: “Hóa ra là tên khốn này đã giết chết Tần phu nhân, lại còn vu oan hãm hại lão tử, hại lão tử bị trói cả đêm!”
Tần Dật Vân quay người, nhảy vọt tới nắm cổ áo Trương Chấn Vũ, nắm chặt tay đánh hắn. Trương Chấn Vũ vừa chống cự vừa nói: “Ta… ta không giết nương tử ngươi, những điều hắn nói đều là nói bậy….”
Mạnh Thiên Sở kéo Tần Dật Vân lại, chậm rãi nói: “Bình tĩnh đã nào, cái chết của Hư Tùng còn chưa rõ ràng, chờ một lát rồi chúng ta cùng tính sổ hắn!”
Huyền Âm niệm một tiếng phật hiệu: “Mạnh công tử nói đúng, trước hết hãy làm rõ cái chết của tiểu đồ trước đã, sau đó sẽ báo quan xử theo pháp luật.”
Lúc này Trương Chấn Vũ đã bị Tần Dật Vân đánh cho một trận xây xẩm mặt mày, mồm miệng đều chảy máu, sau khi Tần Dật Vân buông tay ra, mới khổ sở kêu lên: “Oan uổng a… ta bị oan…”
Mạnh Thiên Sở cười lạnh: “Oan uổng? Được lắm, chúng ta sẽ nói tiếp tới vụ án của Hư Tùng, chờ khi vụ này rõ chân tướng, xem khi đó ngươi kêu oan thế nào!” Nói đoạn xoay người hỏi Huyền Âm phương trượng: “Phương trượng đại sư, bình thường ngủ trong phòng có đóng cửa sổ hay không?”
Huyền Âm chắp tay trả lời: “Ở đây buổi tối thường xuyên nghe tiếng trẻ con khóc, Hư Tùng rất sợ tiếng khóc đó, cho nên từ trước tới nay đều đóng chặt cửa sổ mà ngủ, mùa hè hay mùa đông cũng vậy.”
“Vậy đúng rồi, hôm qua khi ta vạch trần việc Hư Tùng nói dối, cũng đã xem qua phòng của hắn, cửa sổ sau đúng là đóng chặt. Xin hỏi đại sư, người vào phòng Hư Tùng bằng lối nào?”
“Từ sau cửa sổ, lúc đó bần tăng mở cửa không được, vòng ra phía sau thì phát hiện ra cửa sổ chỉ khép hờ, đẩy cửa ra thì phát hiện Hư Tùng đã treo cổ. Sau đó ta trèo qua cửa sổ vào phòng xem xét, rồi lập tức mở cửa phòng.”
“Nói như vậy, cửa sổ phía sau phòng Hư Tùng không phải là do đại sư mở ra?”
“Không phải, lúc đó cửa chỉ khép hờ!”
Mạnh Thiên Sở gật đầu: “Hư Tùng sợ quỷ, chắc chắn sẽ không tự mình mở ra, hẳn là có kẻ thừa lúc mọi người không để ý, lẻn vào phòng của Hư Tùng mở sẵn toan cửa. Vậy người đó là ai?”