Hình Đồ

Sắc trời càng ngày càng muộn…

Lưu Khám cũng đã nghỉ ngơi,
đang mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng
huyên náo. Lưu Khám bỗng dưng mở to mắt, xoay người ngồi dậy.

Lữ Tu cũng tỉnh, vội vàng khoác áo lên.

- Sao lại ồn ào như vậy?

Lưu Khám chạy ra khỏi phòng ngủ, chỉ thấy trong đình viện, Vương Cơ
đang bị hai thân vệ ngăn đón, lớn tiếng gọi. Vừa thấy Lưu Khám đi ra,
Vương Cơ thét lớn:

- Nhị đệ, việc lớn không xong rồi… Ca ca đệ hiện tại vẫn chưa về, ta lo y ra khỏi thành đi tìm tên người Sở kia rồi!

- Hả?

Lưu Khám chấn động, phất tay ý bảo thân vệ buông Vương Cơ ra.

- Tẩu tẩu, tỷ đừng gấp, đại ca đi đâu? Đang yên lành y đi tìm người Sở làm gì?

Vương Cơ giải thích nói:

- Buổi tối lúc đại ca đệ trở về, liền nói với ta, nhìn dáng vẻ ngươi hình như bị thương, bảo ta ra ngoài nghe ngóng.

Ta ra ngoài tìm hiểu tình hình xong, nghe nói hôm nay đệ giao chiến, bị người Sở kia bắn lén bị thương. Sau khi trở về nói với đại ca đệ, y
liền vô cùng tức giận. Về sau y nói với ta muốn đi luyện võ, ta cũng
không để trong lòng. Nhưng lúc này đã đến giờ Tý rồi, đại ca đệ còn chưa quay về.

Ta tới võ đài nơi y vẫn luyện võ, nhưng không thấy y đâu.

Lúc trở về phòng lại phát hiện áo giáp y vẫn dùng không thấy… Nhị đệ,
đệ biết sau khi Cự khôi phục trí nhớ, vẫn muốn giúp đệ làm một số việc.
Nhưng y ngốc nghếch, không biết chữ, ngoại trừ đánh nhau, cái gì cũng
không biết. Ta lo lắng…

Sắc mặt Lưu Khám lập tức biến đổi, vội vàng hỏi lại:

- Tối nay ai gác cửa thành?

- Quân hầu, trên chủ thành lâu có Lý Tư Mã, cùng Đồ Đồ tướng quân tuần
thú, trong thành có Tào Thương lệnh và huyện trưởng Tương Cường tuần
thị.

Lưu Khám nhẹ nhàng thở ra:


- Tẩu tẩu đừng lo
lắng, Lý Tư Mã và Đồ Đồ tướng quân tuần thú cửa thành, không có quân
lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không thể xuất nhập. Nói không chừng
đại ca vẫn còn ở trong thành, chỉ có điều không tìm thấy đường về nhà
thôi… Tỷ về trước đi, ta đây đi tìm y.

Nói xong, Lưu Khám nhìn Lữ Tu một cái. Trong lòng Lữ Tu biết rõ, vội vàng nâng Vương Cơ vừa đi vừa trấn an.

- Chuẩn bị ngựa, theo ta đến cửa thành.

Tuy khuyên bảo Vương Cơ như vậy nhưng trong lòng hắn cũng thực không
chắc. Lưu Cự là loại người nào? Theo một câu tục ngữ nói, thì đó là một
tay có thể bắt ngựa phi, nắm đấm có thể đánh người. Một thân công phu
này, ngay cả Lưu Khám cũng thấy kinh sợ. Đừng nhìn thấy Lưu Cự chân
chất, nếu y thực sự muốn làm chuyện gì, ai cũng không ngăn được. Hơn nữa với thân thủ của Lưu Cự, nếu muốn đi ra ngoài, chắc chắn sẽ không để
cho đám người Lý Thành phát hiện. Dù sao, Lưu Cự cũng không phải là
người ngu, ở cùng Khám lão phu nhân lâu như vậy, cũng có chút tâm nhãn.

Nhanh như chớp hắn xông lên thành lâu, Lý Thành cùng Đồ Đồ đã sớm ở trên thành cung nghênh.

Trước khi Lưu Khám đến, đã phái người đưa tin đến trước, cho nên Lý
Thành cùng Đồ Đồ đã ở trên tường thành tuần thị một lần, kết quả…

- Quân hầu, chỉ sợ là đại gia đã đi ra khỏi thành từ nơi này.

Ở bên cạnh chủ thành và trắc bảo có một lỗ châu mai ở góc rẽ, trên đó
có một thanh khóa đồng đường kính khoảng ba công phân đã rũ ra ngoài
thành. Thiết chùy dài hai thước đang kẹt trên lỗ châu mai. Lưu Khám nhìn xuống dưới, khóa đồng ước chừng dài hai trượng, xoay mình thẳng với
vách tường, là hai mặt tường sườn dốc, bức tường loại này, đối với thủ
thành cực kỳ có lợi, đương nhiên nếu như hạ xuống, cũng tương đối đơn
giản.

Lưu Khám cau mày, trong lòng không khỏi cười khổ.

- Phát hiện khi nào?

- Ngay vừa rồi!

Lý Thành nói:

- Nói như vậy, mỗi nửa nén hương chúng ta sẽ một lần tuần tra. Nhưng
nơi này là phần giao với trắc bảo, địch nhân muốn đi lên từ dưới là căn
bản không có khả năng, cho nên việc tuần thị cũng ít đi một chút. Ta
đoán chừng, nếu Đại gia đi từ đây ra ngoài, hẳn là chỉ trong một canh

giờ. Bởi vì một canh giờ trước ta và Chung Ly tướng quân vẫn còn đứng
nói chuyện ở đây. Đại gia không thể giấu giếm chúng ta được.

Nếu vậy…

Lưu Khám nghĩ nghĩ:

- Lý Thành, truyền quân lệnh của ta, đem hai trăm kỵ quân trong phủ
toàn bộ điều tới đây, theo ta đi cứu huynh trưởng. Hai tướng quân Chung
Ly và Quý Bố từ bên cạnh Trắc bảo lặng lẽ xuất kích, mai phục tại bụi cỏ lau bên cạnh sườn núi. Sau khi ta mang huynh trưởng trở về, nếu người
Sở truy kích, để tiền quân đi qua liền phục kích chặn đường hai bên; nếu như quân Sở không truy kích, lập tức rút về thành.

Trong lòng Lý Thành không khỏi lộp bộp một chút, nói khẽ:

- Quân hầu, ngài lấy thân phạm hiểm như thế này, thật là quá nguy hiểm.

- Huynh trưởng ta có thể vì báo thù mà không để ý sinh tử, ta nếu ngồi
yên không để ý đến, vậy còn có mặt mũi nào sống trên thế gian.

Lưu Khám giận dữ lạnh lùng nói:

- Việc này không cần nói thêm, chỉ cần theo ta phân phó là được. Trong vòng một nén nhang nữa, ta muốn xuất kích quân Sở.

- Nhưng vết thương của ngài?

- Chỉ là vết thương ngoài da, không cần để ý.

Lưu Khám vừa nói, tay vừa vịn lên lỗ châu mai, đưa mắt nhìn ra quân Sở
xa xa. Chỉ thấy ánh đèn lóe lóe, loáng thoáng có thể nghe được tiếng
điêu đấu đặc hữu của quân Sở. Trừ đó ra, không còn động tĩnh nào khác.
Lưu Khám ra khỏi Lâu Thương, thừa dịp màn đêm, lặng yên đi tới doanh
trại quân Sở.

Ở ngoài doanh trại quân Sở, có đội tuần tra đi
tuần thị xung quanh, thủ vệ cực kỳ nghiêm mật. Lưu Cự tuy tính tình táo
bạo nhưng cũng không phải là người lỗ mãng. Gã biết rõ, nếu cứ như vậy
xông vào, chỉ sợ không kịp nhìn thấy chủ soái quân Sở, tánh mạng mình đã nguy hiểm. Cho nên, gã đi vòng quanh doanh trại quân Sở. Bên ngoài đại
doanh quân Sở, có một mảnh cỏ lau, Lưu Cự thân cao mã đại, lại vô cùng
nhanh nhẹn, đi bên trong bụi cỏ lau, không làm kinh động bất cứ kẻ nào.
Đi ước chừng được một nén hương thời gian, Lưu Cự phát hiện, bên trái
đại doanh quân Sở có một cái cửa nhỏ, chỉ có hai tên lính Sở trông coi.
Trước đó từng nghe nói, người Sở rất thích tranh đấu tàn nhẫn, nhưng

quân kỷ cũng không phải rất nghiêm, hơn nữa còn có chút tùy ý. Cho nên
khi hạ trại, thường xuyên sẽ để lại một cái cửa nhỏ, gọi là “Ngư môn”.

Khi tình hình không khẩn trương, sẽ có người từ “Ngư môn” này chuồn đi. Về sau, Ngô Khởi thay đổi luật pháp nước Sở, trong đó có chỉnh đốn quân kỷ nghiêm minh, đã khiến cho quân kỷ của người Sở tốt hơn rất nhiều.
Nhưng cái thói quen “Ngư môn” này vẫn giữ lại, chỉ là để làm nơi thông
hành đồ quân nhu.

Lúc này, làm gì có đồ quân nhu đến đây? Hai tên lính Sở dựa vào cửa, nhìn lên trên tựa hồ như đang ngủ gật.

Lưu Cự quan sát một lát, thấy xác thực không có nguy hiểm, từ bụi cỏ
lau như gió vọt ra, một tay kéo lang nha bổng, một tay vươn về sau bắt
lấy thiết chùy, lặng yên đập ra, thiết chùy kia hung hăng đập vào đầu
tên lính Sở. Thiết chùy thật ra cũng không nặng, ước chừng khoảng ba bốn mươi cân, nhưng từ bàn tay khổng lồ của Lưu Cự phát ra, đó thực là trí
mạng.

Phốc…

Óc tên lính sở kia vỡ toang, ngã xuống trong vũng máu.

Tên lính Sở kia cũng tỉnh táo lại, quơ lấy binh khí, vừa định lớn tiếng gọi, đã thấy đồng hóa trên thiết chùy của Lưu Cự rung lên, thiết chùy
giống như linh xà, từ trong vũng máu xông lên, quấn quanh cổ tên lính.
Sau đó Lưu Cự hung hăng kéo một phát. Tên lính Sở liều mạng giãy dụa,
nhưng không phát ra được một chút thanh âm. Lúc này Lưu Cự cũng đến
trước mặt gã, giơ lên lang nha bổng, tay nâng bổng đập xuống, đầu tên
lính dập nát.

Ngồi thụp xuống, quan sát tình hình bốn phía,
Lưu Cự lặng lẽ chui vào đại doanh quân Sở. Đây là doanhh trại đồ quân
nhu của quân Sở, trên đất trống bày các loại đồ quân nhu. Lưu Cự trốn
sau một đống lương thực, không biết nên làm thế nào để tìm được chủ soái của quân Sở, nhưng gã cũng có chủ ý.

Đã tìm không thấy ngươi, vậy dứt khoát để ngươi xuất hiện đi.

Nghĩ tới đây, Lưu Cự không nói hai lời, đem chậu than ở dưới chân đá vào đống lương thực.

Đống lương thực này vừa gặp lửa, thoáng cái liền bắt đầu nổi khói. Lưu Cự cúi đầu, liên tiếp đốt luôn mười đống lương thực.

- Cháy rồi, cháy rồi!

Gã ở trong doanh lớn tiếng kêu lên.

Trong chốc lát, trong doanh đồ quân nhu loạn tung cả lên. Quân Sở đang
trong giấc mộng, từ trong chướng bồng chen chúc mà ra. Đúng đầu mùa
xuân, trời khô hanh, toàn bộ doanh đồ quân biến thành một biển lửa, quân Sở toán loạn chạy khắp nơi, tìm cách dập lửa.

Lưu Cự ở trong đám người, huy động lang nha bổng, bất thình lình hạ xuống. Ở trong cục diện người ngựa hỗn loạn này, lại không ai phát hiện được dị trạng của
Lưu Cự. Chỉ trong chốc lát, chết dưới lang nha bổng của Lưu Cự đã có mấy quan quân. Cách đó không xa, có một đại trướng bồng, nhìn bề ngoài hình như là chỗ ở của đại nhân vật. Lưu Cự giật mình, ngừng giết người, trốn vào chỗ tối.

Một người trung niên, tuổi chừng bốn mươi, da mặt trắng, cánh tay trần trụi từ trong trướng bồng lao ra.

- Nhanh cứu hỏa, nhanh cứu hỏa…


Y lớn tiếng gọi, bên ngoài mấy tên thân vệ đều nhao nhao xuất động.
Đúng vào lúc này, Lưu Cự đột nhiên âm thầm thoát ra, từ phía sau lưng
nam tử kia đánh xuống chính xác một bổng. Sau khi đánh xong, lại nhanh
chóng lui trở về, thần không biết quỷ không hay.

- Mã tướng quân chết rồi…

Mã tướng quân bị người giết chết rồi!

Có người phát hiện ra thi thể của nam tử trung niên kia, lập tức thất
kinh, kêu ầm lên. Một câu kêu này, càng làm cho toàn bộ doanh đồ quân
nhu thêm hỗn loạn. Có người thanh tỉnh một chút, lập tức hô:

- Nhanh chóng bẩm báo Thiếu tướng quân!

Thiếu tướng quân?

Chẳng lẽ chính là cái tên chủ soái người Sở chết tiệt kia sao?

Lưu Cự trốn trong góc, lẳng lặng quan sát cục diện hỗn loạn trong
doanh. Nghe thấy có người hô to ba chữ “Thiếu tướng quân”, trong lòng
khẽ động. Thiếu tướng quân là nhân vật gì? Lưu Cự không biết, nhưng gã
cũng đã từng nghe người ta gọi Lý Tả Xa và Mông Tật là Thiếu quân hầu.

Còn có chất nhi Lưu Tần của gã, rất nhiều người gọi là tiểu công tử.

Thiếu tướng quân này, chỉ sợ cũng không kém bao nhiêu đâu… Cho dù không phải là chủ soái quân Sở, ít nhất cũng là đại nhân vật, có thể đánh
chết.

Nghĩ tới đây, Lưu Cự dán mình vào một bên doanh địa,
hướng cái cửa doanh đi bộ tới. Chỉ trong chốc lát, chợt nghe xa xa tiếng người hô ngựa hý không ngừng. Một đám người cưỡi ngựa, vây quanh một
thanh niên tướng mạo hùng vũ, chạy nhanh đến. Nhìn tuổi của thanh niên
kia, cũng không chênh lệch nhiều so với nhị đệ, cao khoảng tám thước,
đang cưỡi một con thần tuấn bảo mã.

Cả thành Lâu Thương, bảo mã của người nào tốt nhất?

Không thể nghi ngờ đó là Xích Thố của Lưu Khám. Lưu Cự không phân biệt
được xuất thân của đối phương, nhưng khí khái kia, lại còn bảo mã Ô Truy kia, làm cho Lưu Cự lập tức đưa ra phán đoán. Tên này nhất định là một
đại nhân vật, nếu như có thể giết người này, chủ soái của người Sở tất
nhiên sẽ lộ diện.

Thân thể Lưu Cự, cơ hồ tất cả đều giấu trong bóng tối ở cạnh cửa doanh.

Nhìn thấy người kia vừa cưỡi ngựa đi vào cửa doanh đồ quân nhu, ghìm
chặt chiến mã. Trong ánh mắt Lưu Cự hiện lên một vòng khát máu quang
mang, hai tay cầm thật chặt lang nha bổng, đột nhiên từ trong bóng tối
chui ra, lang nha bổng giơ cao, đúng lúc ánh lửa soi tới.

- Cẩu tặc, dám làm bị thương huynh đệ của ta, để mạng lại!

Lang nha bổng như gió, hướng về phía tướng lĩnh người Sở kia, hung ác đập xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận