Hình Đồ

Nàng và Nhạc
thúc an ủi những tiểu hài tử kia, đợi tới khi bọn nhỏ đều ổn định tâm
tình, liền nhao nhao lên ngựa, trở về doanh địa.

Lúc này, trong này trong đại doanh gà bay chó chạy, vô cùng hỗn loạn.

Lưu Khám mang theo Lưu Tần đã bất tỉnh trở về doanh trướng, khiến rất
nhiều người sợ hãi. Nửa người Lưu Tần đều là máu tươi, Lưu Khám cũng máu me đầm đìa, đặc biệt là sắc mặt, giống như dã thú muốn ăn thịt người.
Lữ Tu và Khám phu nhân đã bị kinh động, ngay cả Công Thúc Liêu đang nằm
trên giường bệnh cũng bị kinh động. . . Rất nhiều người liền tụ tập bên
ngoài đại trướng, cả đám châu đầu ghé tai lắng nghe.

An Kỳ và Lưu Khám đang trong đại trướng trị thương cho Lưu Tần.

- Quân Hầu, tính mạng của tiểu công tử không đáng ngại, chỉ là. . .

- An Kỳ tiên sinh, tiên sinh nói đi!

- Tiểu công tử bị chặt đúng gân tay, chỉ sợ cái cánh tay này, sau này sẽ bị liệt.

Sắc mặt Lưu Khám xám xanh, uhm một tiếng. Hắn ngồi bên cạnh Lưu Tần,
vươn tay ra khẽ vuốt vuốt gò má Lưu Tần, trong ánh mắt toát ra vẻ đau
xót.

- An Kỳ, đi nói cho mọi người biết, Tần Nhi không việc gì, đứng quá lo
lắng. . . Mặt khác, lệnh cho đám người Lý Thành, Giả Thiệu đến đây, và
cả đám người Thích Chi, Quý Bố, Chung Ly Muội. . . . nữa.

An Kỳ đáp ứng, đi ra ngoài đại trướng.

Một đám người lập tức xông tới, nhao nhao hỏi thăm.

An Kỳ nói:

- Tần công tử không đáng ngại, Quân Hầu mời Lý Tư Mã, Giả Tư Mã, và các vị tướng quân đi vào bàn bạc.

Lão phu nhân, người đừng vội, Quân Hầu nói, lát nữa sẽ dẫn Tần công tử
tới gặp người. Phu nhân, đừng để lão phu nhân thêm lo lắng.

Cháu của Khám lão phu nhân, cũng là con của Lữ Tu. Thế nhưng, nghe nói
như thế, mọi người không có ai phản bác, được Bạc nữ, Lưu Nguyên đỡ lấy
rời đi.

Công Thúc Liêu vào lúc này đột nhiên cười cười, khẽ gật đầu một cái, để Thích Cơ nâng đỡ, đi về phía trướng bồng của mình.

Thích Cơ trước kia vốn phụ trách chăm sóc Khám lão phu nhân, nhưng sau
khi đại quân rời khỏi Lâu Thương, Khám lão phu nhân sai Thích Cơ chuyên
môn phụ trách chăm sóc Công Thúc Liêu. Dù sao Công Thúc Liêu cũng đã lớn tuổi.

Mặt khác, giữa Thích Cơ và Tư Mã Hỉ, trên cơ bản đã có tình cảm. Tư Mã

Hỉ theo mức độ nào đó mà nói, xem như là bán đệ tử của Công Thúc Liêu.
Về phương diện khác, Thích Cơ đã trưởng thành, dáng vẻ càng toát lên vẻ
xinh đẹp đẫy đà, thân thể thướt tha, eo nhỏ mềm mại như lá liễu, da thịt trắng nõn, ánh mắt câu hồn đoạt phách. . . Lữ Tu cảm thấy, giữ lại
Thích Cơ bên người cũng không phải chuyện tốt.

- Công công, Tần nhi bị thương, ngài cười cái gì?

Trên đường trở về, Thích Cơ không kiềm chế được, nhẹ giọng hỏi Công Thúc Liêu.

Công Thúc Liêu mỉm cười nói:

- Ta cười, nếu như Quân Hầu chuyện gì cũng quyết đoán như thế này thì tốt.

- Công công, ngài nói vậy là có ý gì?

Công Thúc Liêu trở lại trướng bồng, rồi nằm xuống. Lúc này Thích Cơ hâm nóng một bầu rượu cho ông, rồi rót một ly.

- Muốn thành đại sự, cần phải quyết đoán.

Lưu Quân Hầu tâm địa tốt, cũng thông minh, biết lắng nghe người khác
khuyên nhủ, hơn nữa trí tuệ không tồi, có thể chiêu hiền đãi sĩ. . .
Nhưng hắn có một vấn đề, từ trước tới nay, vấn đề vẫn luôn luôn tồn tại, và vô cùng nghiêm trọng.

Hắn đôi khi, không đủ quyết đoán.

Có thể lắng nghe ý kiến của người khác. . . Uhm, đối với chuyện hắn tiếp thu ý kiến của mọi người, vốn là chuyện tốt. Nhưng nếu như việc gì cũng phải nghĩ đi nghĩ lại, tiếp thu ý kiến của đám đông, sẽ mất đi tính
quyết đoán. Đây không phải chuyện tốt, đại trượng phu muốn làm thì phải
làm!

Thích Cơ gật gật đầu:

- Công công, ngài vừa nói Quân Hầu đã quyết làm chuyện gì?

- Ha ha, nếu như ta đoán không nhầm, e là Quân Hầu chuẩn bị muốn dụng
binh rồi. Ít ngày nữa, Cửu Nguyên chắc chắn phát sinh chuyện lớn.

- Thế nhưng. . .

- Thích Cơ, ngươi muốn nói chính là, Quân Hầu bỗng nhiên thay đổi kế hoạch, có thể xảy ra vấn đề, đúng không?

Thích Cơ nhẹ nhàng gật đầu:

- Chẳng qua ta cảm thấy có chút vội vàng, không thỏa đáng cho lắm.

- Muốn nói ổn thỏa, Quân Hầu trước kia lên kế hoạch rất ổn thỏa, nhưng
đã trì hoãn thời gian dài. . . Có một số việc mới đầu thỏa đáng, nhưng
trì hoãn thời gian dài ngược lại có thể trở nên không thỏa đáng. Ta thực ra cảm thấy, tuy cấp bách một chút, nhưng chưa hẳn là chuyện xấu.

Thích Cơ sau khi nghe xong, liền rơi vào trầm tư.


- Ta muốn khởi binh, các ngươi có gì muốn nói?

Lưu Khám ôm Lưu Tần đang hôn mê trong ngực, ngưng mắt nhìn mọi người nói:

- Ta không muốn đợi nữa, ta muốn quận Cửu Nguyên, hơn nữa muốn ngay lúc này!

Kỳ thực, trước khi Lưu Khám triệu tập mọi người đến, mọi người đã phần nào đoán ra manh mối.

Lữ Thích Chi đứng dậy hô lớn:

- Quân Hầu, Tần nhi là cháu ngoại của ta, Ô Thị bảo ngông cuồng như thế
khiến người ta khó có thể chịu đựng. Ta xin một quân lệnh, nguyện thống
lĩnh một phần trọng binh, suốt đêm đi tới Ô Thị bảo. Không giết sạch Ô
Thị bảo, khó giải trừ mối hận trong lòng Lữ mỗ ta.

- Tiểu Trư, nếu bôn ba ngàn dặm, Binh xa của ngươi sao có thể sánh bằng Hắc Kỳ Quân của ta?

Quán Anh nghe vậy, lập tức không tán thành.

Nhạc Thúc đã điều tra rõ lai lịch của gã thanh niên có ý định cướp ngựa Xích Thố.

Gã tên là Ô Đình Uy, là cháu trai duy nhất của Ô Thị Khỏa. Chỉ có điều, Ô Đình Uy cũng không ở Ô Thị bảo, mà phần lớn thời gian, đều ở lại Cù
Diễn. Lần này, gã phụng mệnh Ô Ứng Nguyên, chuẩn bị trở về mừng lễ năm
mới, thuận tiện chuẩn bị thượng thọ Ô Thị Khỏa.

Nếu như chúc thọ, dĩ nhiên cần lẫn vật. Ô Đình Uy đang đau đầu vì chuyện này, không ngờ vừa vặn thấy Lưu Tần cưỡi ngựa Xích Thố, gã liền nảy
lòng cướp đoạt.

Lưu Khám vốn không muốn trở mặt với Ô Thị vào lúc này. . . Nhưng nếu như đã trở mặt, vậy cần phải dứt khoát. Ô Thị bảo có thực lực không nhỏ tại quận Cửu Nguyên. Nghe nói trong vòng hai năm, Ô Thị Khỏa đã chiêu mộ
hơn một nghìn Vong đồ, trong đó có không ít tù phạm bị lưu đày tới bắc
cương, còn có đảo binh chạy từ quân đội ra. . . Thậm chí, y thậm chí
thông qua Trương Tái, mua chuộc tướng lính trong quân.

Có một số quan quân vi phạm quân kỷ, theo luật đáng chém, Ô Thị Khỏa đều bỏ tiền ra mua. Trương Tái cầm tiền, trên danh sách người kia cho dù
phải chết, cũng biến thành thành viên trong Ô Thị bảo.

Mà hết thảy các chuyện này đều làm sau lưng Vương Ly. Vương Ly chỉ lo
luyện binh chiến tranh, những chuyện thế này xem như không quá rõ ràng.
Trương Tái cũng bí mật thu mua một ít tướng lĩnh, trên dưới liên thủ,
khiến Vương Ly càng không thể biết rõ. Đại quân Bắc cương, lại biến
thành thị trường thịt người của Ô Thị Lô.

Lữ Thích Chi và Quán Anh tranh chấp, khiến những người khác đứng ngồi
không yên. Nhâm Ngao và Lữ Thích Chi đều xuất thân từ huyện Bái, xem như người một nhà, cho nên đứng cùng một chỗ; Quán Anh, Lý Tất, Lạc Giáp
đều là kỵ quân, đương nhiên cũng kết đồng minh. Quý Bố yên lặng một bên, còn Chung Ly Muội mặt lạnh như tờ, nắm chặt bảo kiếm trong tay, nhưng
không lên tiếng.


Về phần Lý Thành, Đồ Đồ, công thêm đám người Lý Dĩnh, nhìn thấy song
phương cứng cổ cãi lộn, cũng không biết khuyên giải thế nào cho phải.

- Ô Thị bảo chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, dù có vạn người, cũng có gì đáng sợ?

Lưu Khám ngẩng đầu, lạnh lùng nói:

- Ô Thị bảo là của ta, ai cũng không tranh được. Năm đó, ta để Ô Thị
Khỏa đến Cửu Nguyên, phải do một tay ta giải quyết. Chỉ là, khai chiến
với Ô Thị bảo, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới quận Cửu Nguyên. Cho nên việc
cấp bách chính là, nhất định phải chiếm được Thần Mộc Quan, thành Cửu
Nguyên, Bắc Quảng Võ, mà thành Cù Diễn ngay trước mắt.

Tiểu Trư, ta cho ngươi một quân lệnh, cùng hợp binh với Nhâm Ngao, lập
tức lên đường công kích thành Bắc Quảng Võ, trong ba ngày phải chiếm
được thành. Đó là đất phong của ta, không biết ngươi có bản lãnh này hay không?

Lữ Thích Chi nghe vậy, cùng Nhâm Ngao bốn mắt nhìn nhau, đồng loạt tiến lên một bước, chắp tay nói:

- Nếu trong vòng ba ngày không chiếm được Bắc Quảng Võ, nguyện xin dâng đầu tới gặp chúa công.

- Quán Anh, Lý Tất, Lạc Giáp, ba người các ngươi thống lĩnh Hắc Kỳ Quân
xuất kích, cướp lấy Thần Mộc Quan, khống chế quan ải mà thần không biết
quỷ không hay. Không có mệnh lệnh của ta, không được phép ra vào. Nhớ
kỹ, phải hành động thần không biết quỷ không hay. . . Chuyện này, đối
với ba người các ngươi, quả thực không phải vấn đề quá khó.

- Quân Hầu yên tâm, chúng ta nhất định có thể cướp Thần Mộc Quan thần không biết quỷ không hay.

- Quý Bố!

- Có mạt tướng.

- Ngươi đốc quân mang xe ngựa, dê bò đi về phía bắc. . . Chờ tới khi ta
lấy được Ô Thị bảo, ta muốn ngươi lập tức dùng xe ngựa, không chế Độ
Khẩu Lâm Hà.

- Mạt tướng, tuân mệnh!

- Chung Ly!

- Có mạt tướng.

- Ngươi dẫn theo ba nghìn nhân mã, mang theo giáp nhẹ xuất kích. Trong vòng mười ngày, phải chiếm được thành Cửu Nguyên.

Hiện tại Phùng Đường đang trong thành Cửu Nguyên, ngươi có thể liên hệ
với y trước. Nếu như không cần đụng binh đổ máu, đương nhiên tốt hơn
rồi. . . Sau khi chiếm được Cửu Nguyên, lập tức tiếp cận Vân Trung.

Giả Thiệu, ngươi phái người đến Nguyên Võ trước, lệnh cho Mông Khắc
chiếm lấy Vân Trung. . . Trước khi Vương Ly nhận được tin, phải khống
chế Độ Khẩu Hoàng Hà, chiếm lĩnh núi Câu Chú. Lệnh Mông Khắc ở lại núi
Câu Chú, xây dựng quan ải. Nếu như Vương Ly dẫn binh trở về, cần phải
ngăn chặn y lại.

Núi Câu Chú chính là nơi thành lập Nhạn Môn Quan ở hậu thế.


Bắt đầu từ thời Triệu Vũ Linh Vương, núi Câu Chú đã trở thành khu vực
chiến lược quan trọng. Nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân, cho nên núi Câu
Chú không xây dựng quan ải, đương nhiên cũng không có Nhạn Môn Quan. Lưu Khám đóng quân trên núi Câu Chú, khiến Nhạn Môn Quan xuất hiện sớm bảy
trăm năm. Nơi đây hiểm yếu, vì thế có thể nói: Một người trấn giữ quan
ải, vạn người không thể đi qua.

- Mặt khác, nghĩ cách liên hệ với Khoái Triệt, nói cho y biết tình hình
có biến, để y mau chóng trở về. Mang binh mã trở về hay không, không
quan trọng, quan trọng chính là cần y trở về. . . Thực sự không được,
dùng vũ lực trói về cho ta. Tần Đồng, ngươi xử lý việc này.

Lưu Khám liên tiếp phát hành mệnh lệnh, tất cả mọi người đều nhao nhao đứng dậy, chắp tay tuân mệnh.

- Khởi bẩm Quân Hầu!

Ngoài trướng đột nhiên có một tiểu giáo tiến đến bẩm báo:

- Cù Diễn Trưởng mang người tới, đang đứng ngoài doanh trại cầu kiến.

Cù Diễn Trưởng?

Lý Thành cười nói:

- Xem ra, muốn đến cầu tình đây!

- Lão tử không gặp, sai người chém đầu tên tiểu tử Ô Gia kia, đưa cho y là được. . .

- Khoan đã!

Nhạc Thúc ngoài cửa đại trướng, một mực im lặng, đột nhiên đứng lên lớn tiếng ngăn cản:

- Quân Hầu, đừng vội giết tiểu tử Ô gia, Nhạc Thúc có một kế, giúp Quân Hầu dễ dàng thâu tóm Cù Diễn.

Từ khi Nhạc thúc quy phục Lưu Khám, một mực làm tùy tùng bảo vệ Lưu
Khám, rất ít khi bày mưu hiến kế, hôm nay đột nhiên đứng ra, thực ra
khiến Lưu Khám có phần kinh sợ.

- Tiểu Nhạc, ngươi muốn làm gì?

Xa Ninh sợ Lưu Khám phẫn nộ, vội vàng đứng ra.

Nhạc Thúc ưỡn ngực, đứng trước mặt Lưu Khám. . .

Lưu Khám cười cười:

- Ta không quá hứng thú mời gã Cù Diễn Trưởng kia đến, chỉ là ngươi đã
có lời, ta sẽ phong ngươi làm Trưởng Sử, thâu tóm Cù Diễn cho ta.

Đám người Lý Thành, ai lấy cũng kinh ngạc nhìn Lưu Khám.

Chuyện này, không khỏi có phần quá qua loa. . .

Thế nhưng Nhạc Thúc lại cười vui vẻ, chắp tay nói:

- Quân Hầu không cần ra mặt, chậm nhất sáng mai, Nhạc Thúc sẽ khiến thành Cù Diễn mở rộng cửa, hoan nghênh Quân Hầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận