Đường Phú Quý
Chuyển ngữ: Hoon
Chỉnh sửa: Diên
Đường Ngật nhặt được Đường Phú Quý trong một ngày mưa.
Mưa đã kéo dài mấy ngày rồi.
Ban đêm có thể nghe được cả tiếng mưa đập vào kính nhưng ban ngày chỉ nghe được tiếng tí tách nhỏ thẳng vào lòng người, khiến cả thành phố chìm trong biển sương mù mênh mông.
Chiếc balo phi hành gia pokemon màu đỏ trắng bên cạnh bồn hoa bên dưới chung cư bắt mắt lạ thường trong làn mưa.
Đường Ngật bung dù đứng tại chỗ hơn hai mươi phút, giữ nguyên tư thế cúi đầu nhìn balo không đổi suốt hai mươi phút ấy, cảm tưởng như sắp biến thành bức tượng trong mưa lạnh.
Cậu vừa mới đi làm về, trời vẫn chưa tối hẳn.
Cơn mưa bây giờ cũng giống như mấy ngày trước, đủ khiến mặt dù ướt đẫm nhưng vẫn mỏng manh giữa những cơn gió.
Chiếc dù miễn cưỡng che kín Đường Ngật và cái balo phi hành gia pokemon ướt sũng nhưng cũng không có tác dụng mấy, mưa phùn dưới gió lớn tung hoành ngang ngược tạt tới từ bốn phương tám hướng.
Gò má ẩm ướt dưới ô, nước mưa đọng lại trên mặt dù thành từng giọt lăn xuống vành dù treo lửng lơ, gió vừa thổi qua lập tức không chút ngại ngùng hạ cánh xuống balo.
“Rắc” một tiếng, phảng phất như bức tượng người bị phong ấn đã vỡ ra, cuối cùng Đường Ngật cũng cử động.
Cậu lắc lắc cổ đã bắt đầu cứng lại, mím môi cúi người xách balo mèo lên mang tới lối vào chung cư.
Chỗ đó có mái hiên dài chừng nửa mét, sẽ không bị nước mưa tạt trúng.
Mèo con trong túi không phát ra bất kì tiếng động nào, do trời tối nên nhìn qua ô tròn trong suốt cũng không thấy rõ lắm nhưng Đường Ngật biết con mèo trong balo trông như thế nào.
Là một em mèo tam thể khoảng ba bốn tháng tuổi.
Cậu cũng biết cái balo này là của ai.
Là của một đôi tình nhân nhỏ sống cùng khu với cậu, thỉnh thoảng cậu gặp họ trong thang máy.
Cậu đứng trong góc thang máy, khi hai người nọ đi vào rồi quay người lại thì mèo con trong balo mang sau lưng cũng vừa vặn đối diện với cậu, nhìn chằm chằm cậu qua cửa sổ tròn trong suốt.
Thỉnh thoảng nó cũng không ở trong balo, lúc bị người khác xách gáy sẽ cuộn tròn lại thành một cục — nghe người khác nói khi mèo lớn rồi sẽ không xài được chiêu này nữa, cơ mà Đường Ngật chưa nuôi bao giờ nên không rõ lắm.
Đây cũng chả phải lần đầu tiên Đường Ngật thấy cái balo này kế bên bồn hoa.
Cứ mỗi lần cãi vã là chàng trai kia sẽ ném cả con mèo lẫn cái balo ra ngoài này.
Đôi khi một hai tiếng sau, cô gái sẽ xuất hiện ôm cả balo lẫn mèo về, có khi nửa ngày mới thấy bóng dáng.
Nhưng bất kể thời gian dài hay ngắn, Đường Ngật cũng chỉ thấy mỗi cô gái nhặt nó về.
Có lẽ bọn họ vẫn còn vài mâu thuẫn nhỏ chưa đạt được nhận thức chung.
Đường Ngật không thân quen gì với hai người họ nên không có cách nào đoán được người ta nghĩ cái gì trong đầu.
Con mèo này là vật sở hữu của hai người bọn họ, trâu bò húc nhau lúc nào ruồi muỗi chẳng chết, giờ phút này con mèo tam thể trong balo kia chính là vật hy sinh.
Cậu không biết nên giải quyết cái balo mèo này thế nào, nói sao thì nó cũng là đồ của người khác.
Balo ướt sũng vì bị để ngoài trời mưa khá lâu, nước mưa thấm hết vào trong, xách balo lên là nước thi nhau nhỏ giọt xuống đất.
Người dầm mưa sẽ cảm, mèo chắc cũng thế nhỉ?
Có lẽ chốc nữa thôi cô bé kia sẽ xuống mang mèo về, dẫu sao chuyện này cũng xảy ra nhiều lần rồi.
Chuyện Đường Ngật có thể làm chỉ là dời balo vào nơi có thể tránh mưa.
Cất balo mèo xong, Đường Ngật im lặng nhìn hồi lâu, mèo con trong balo cũng im lặng, cậu gập dù lên lầu.
Khu này đa số là kiểu nhà cho một người ở, Đường Ngật thuê một căn ở tầng mười hai, diện tích khoảng ba mươi mét vuông, sống một mình rất rộng rãi.
Nhà cách âm rất tốt, chỉ cần cậu không nói gì, không mở nhạc hay video thì trong nhà sẽ lặng im như tờ.
Dù vậy, cậu cũng chưa từng suy nghĩ đến việc nuôi thú cưng.
Không liên quan gì đến sở thích, chỉ là ý tưởng ‘nuôi con gì đó’ vẫn chưa xuất hiện, cho đến tối hôm nay.
Màn đêm tối đen đủ để che phủ phần lớn thế giới, nhìn ra ngoài khung cửa sổ chỉ thấy được một vài ánh đèn le lói, còn lại đều là một màu đen tĩnh mịch.
Ngay cả mưa cũng ỷ vào chuyện mình được bóng tối che dấu, quật mạnh vào cửa kính thủy tinh.
Đường Ngật nằm dài trên giường đắp chăn nghiêng người nhắm mắt, tư thế chuẩn như trong sách giáo khoa.
Một lát sau, Đường Ngật vén chăn đứng dậy xuống giường, khoác thêm áo khoác bên ngoài đồ ngủ, nắm chặt điện thoại di động rời khỏi nhà.
Ra khỏi thang máy, Đường Ngật lập tức nhìn về phía lối vào, balo mèo không còn ở đó nữa.
Gió đêm vừa lạnh vừa ẩm, nhiệt độ còn thấp hơn ban ngày mấy độ, không biết là được chủ nhân mang về hay sao.
Đường Ngật không yên tâm, bật đèn pin điện thoại lên rồi đi dọc theo bồn hoa tìm thì trông thấy balo mèo không biết đã bị bỏ lại chỗ cũ từ khi nào, bên cạnh còn có một túi thức ăn cho mèo bóc dở.
Nó bị chủ bỏ rồi.
Tiếng meo meo yếu ớt vang lên, Đường Ngật không do dự nữa, ôm balo và túi đồ ăn lên rồi đội mưa đi về, cậu đi đến đâu nước nhỏ tí tách đến đấy.
Về đến nhà, Đường Ngật mở balo ôm mèo ra, đầu ngón tay chỉ cảm nhận được đám lông ướt sũng.
Bộ lông ướt nước dính sát vào người khiến mèo con nhỏ còn một nắm tay, chạm vào gần như có thể đếm được cả xương sườn của nó.
Đường Ngật lấy khăn bông mới phủ lên người mèo con rồi bắt đầu lau lông cho nó, xong lại không biết nên làm gì tiếp.
Đúng rồi, đồ ăn cho mèo.
Đường Ngật đi tìm một chiếc đĩa nhỏ, đổ chút thức ăn ra đặt trước mặt mèo con.
Mèo nhỏ run rẩy trong khăn, ngó lơ đồ ăn cho mèo, lúc này nó không còn kêu đươc nữa.
Đường Ngật mở điện thoại lên, tìm cuộc gọi mới nhất trong nhật ký, bấm gọi.
“Ơi đây, Tiểu Đường à, sao thế?” Giọng nói ngập tràn sức sống của một cô gái vang lên trong đêm.
“Vũ Vi, tớ nhặt được một con mèo.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một chốc, giọng Diệp Vũ Vi hơi thay đổi, cười lớn: “Nhặt được ở đâu thế? Mèo hoang bên ngoài chưa chắc đã thích ở trong nhà đâu, bây giờ trời đang mưa to thì cứ cho nó trú tạm đi, nào mưa tạnh nhớ thả nó ra.”
Giọng của cô nghe như đang dỗ con nít nhưng thật ra Diệp Vũ Vi chỉ lớn hơn Đường Ngật đúng một tuổi.
Là chị gái bảo vệ Đường Ngật từ bé đến lớn, Diệp Vũ Vi tự giác xếp mình vào hàng ngũ phụ huynh của cậu.
Cô cảm thấy Đường Ngật không thể tự chăm sóc một con mèo được.
Việc cậu sống ở ngoài một mình, tự chăm sóc bản thân thôi đã đủ khiến mọi người lo sốt vó – mọi người đã phải tự thuyết phục bản thân mãi Đường Ngật mới có được cơ hội tự lập.
Đường Ngật cúi đầu nhìn mèo còn ngoan ngoãn trong khăn: “Nó bị người ta bỏ rơi bên ngoài.”
“Cái gì?” Diệp Vũ Vi lập tức đổi giọng: “Ai thất đức vậy!”
“Nó mắc mưa, tớ không biết nên làm gì.” Đường Ngật một tay cầm điện thoại, một tay tiếp tục xoa xoa mèo nhỏ, muốn lông của nó nhanh khô một chút: “Nó không ăn uống gì hết, đồ ăn cho mèo cũng không chịu ăn.”
Nghe cậu nói mèo bị người ta bỏ rơi là Diệp Vũ Vi đã giận lắm rồi, nhưng giờ đã muộn mà còn mưa to, có ra ngoài cũng khó mà tìm được bệnh viện thú y, vả lại Đường Ngật cũng phải đi ngủ nữa.
Ngẫm nghĩ một lát, cô nói: “Thôi thì cậu cứ đi ngủ trước đã, tìm cái hộp cacton cho mèo nhỏ nghỉ ngơi rồi mai mang nó đến bệnh viện thú y, bác sĩ nhất định có thể giúp cậu.”
Đường Ngật vâng vâng dạ dạ mấy tiếng, cúp điện thoại, ngáp một cái rồi đổi góc khăn khác lau tiếp cho mèo con.
Áng chừng cũng khô đại khái rồi cậu mới dừng tay, cậu ngồi xổm nhìn nó thêm một lát, thấy thân thể nhỏ bé ấy không run nữa, hô hấp bình thường thì mới yên tâm về lại giường.
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức vừa kêu là Đường Ngật đã nhận được liên tiếp mấy tin nhắn mà Vũ Vi gửi đến.
Vũ Vi: Tớ lên mạng tìm thử thì thấy có một bệnh viện thú y cách chỗ cậu không xa, ở khu gần đại học, đánh giá khá ổn, phí khám cũng vừa túi.
Vũ Vi: Để tớ gửi địa chỉ cho cậu, có vấn đề gì thì gọi cho tớ liền nhé.
Vũ Vi: Chụp cho tớ hai tấm của mèo con xem nào, có đáng yêu không?
Vũ Vi: Nếu kiểm tra xong nó không sao thì tớ sẽ tìm người nuôi nó cho cậu.
Đường Ngật nhắn cảm ơn, nghiêm túc chụp hai tấm gửi sang.
Nhận được tin nhắn, Diệp Vũ Vi mở ra xem, nhìn hai tấm hình chụp gáy mèo với hai góc độ khác nhau, khóe miệng giật giật.
Đờ mờ.
Bệnh viện thú y Yêu Pet là bệnh viện thú y duy nhất gần đại học X, quy mô không lớn không nhỏ.
Bệnh viện có hai tầng, tầng dưới dùng để chẩn đoán, khám bệnh, phẫu thuật, tầng hai là khu nội trú.
Chín giờ sáng mới vừa mở cửa đã có không ít khách hàng mang thú cưng nhà mình đến.
Hình như thứ bảy thì càng nhiều người đến hơn ngày thường.
Đường Ngật đứng trước cửa bệnh viện, điều chỉnh nhịp thở, cố gắng dìm sự lo lắng của mình xuống rồi nhấc chân đi vào trong.
“Chào mừng quý khách.”
Âm thanh điện tử vừa lớn vừa vang, y tá mặc đồng phục màu hồng đi ra chào: “Xin chào, không biết có thể giúp được gì cho anh không ạ?”
Đường Ngật vượt qua chướng ngại tâm lý, chậm rãi nhấc balo mèo trong tay lên: “Con mèo này cần được khám bệnh.”
Y tá dẫn Đường Ngật đến một chiếc bàn dài được chia thành nhiều ô nhỏ bởi mấy tấm nhựa, giúp cậu bỏ balo mèo vào trong một ô.
Đường Ngật kéo khóa, đưa tay muốn bế mèo ra thì bị y tá cản lại: “Đừng mang mèo ra vội.”
Cô vừa dứt lời, lập tức vang lên mấy tiếng chó sủa không biết truyền từ đâu truyền đến.
Cô gái cười áy náy: “Bây giờ trong bệnh viện có chó, mọi người nên trông chừng cục cưng của mình nha.”
Đường Ngật gật đầu, kéo khóa lại.
Khi nãy y tá có nhìn được chú mèo bên trong là mèo tam thể, khá nhỏ.
Chủ nhân của nó cũng rất trẻ, chắc chỉ mới hai mươi, nom gọn gàng sạch sẽ, là một em trai nhỏ tuấn tú.
Có lẽ bởi vì không hiểu nên khi cô vừa nói thì cậu đã nghiêm túc nhìn, cẩn thận nghe từng câu từng chữ như thể cô nói cái gì cậu cũng sẽ nghe.
Y tá cười tươi rói: “Mời sang bên này ngồi, bây giờ bác sĩ đang bận, chúng ta đăng ký hồ sơ trước nhé.
Mèo của anh tên gì?”
Cô cầm bệnh án của thú cưng ra, chỉ cậu viết thông tin cơ bản: “Chỗ này điền tên họ và số điện thoại liên lạc của anh.
Nhân tiện thêm bạn tốt với wechat của bệnh viện nhé, nếu có việc bận không tới được thì có thể liên lạc bất cứ lúc nào.”
Đường Ngật nhận bút, điền tên mình vào, nhưng tên của mèo… Cậu cầm điện thoại lên, bắt đầu hỏi Diệp Vũ Vi.
Một viên Đường: Bệnh viện thú y hỏi tên của mèo, tớ không biết, làm sao giờ?
Vũ Vi: Chủ nhân trước của nó vứt nó đi rồi, kệ cái tên trước kia đi, cậu cứ đặt cho nó cái mới.
Vũ Vi: Thôi để tớ đặt cho.
Mèo chiêu tài là mèo tam thể nhỉ, thế gọi Phú Quý đi, phù hộ Tiểu Đường nhà chúng ta đại phú đại quý
Một viên Đường: Cảm ơn.
Vũ Vi: Không có gì!
Không thể không nói Diệp Vũ Vi hiểu rất rõ Đường Ngật, bảo cậu tự nghĩ tên thì có mà nghĩ đến khi bệnh viện đóng cửa cũng chưa chắc nghĩ ra.
Viết ba chữ Đường Phú Quý vào dòng tên thú cưng, Đường Ngật trả tờ đơn lại cho y tá.
Đường Phú Quý à… Y tá cười khẽ.
Ở bệnh viện cứ mỗi tháng sẽ gặp được hai bé Mập Mạp, ba bé Bánh Bao, còn Phú Quý thì một năm gặp được hai ba lần là đã nhiều rồi.
Đường Ngật hơi ngại nhưng vẫn nghiêm túc giải thích: “Mèo chiêu tài cũng là mèo tam thể.”
Y tá lại cười mấy tiếng, thấy có khách mới vào, bèn nói Đường Ngật chờ một lát, khi nào đến lượt cậu sẽ lại thông báo cho cậu, giờ cô phải đi tiếp khách khác.
Đường Ngật ngẩn người một chốc, sau lại âm thầm quan sát mấy vị khách khác trong sảnh.
Ngoại hình thú cưng của bọn họ rất đa dạng, mặc dù đều là chó với mèo nhưng có mấy con cậu không biết là giống gì.
So với tụi nó thì em mèo trong balo của cậu không mấy bắt mắt.
Một lát sau bệnh viện bớt được ba vị khách, y tá theo thứ tự đi tới dẫn Đường Ngật đến gặp bác sĩ.
Bọn họ đến trước cửa phòng khám bệnh, y tá gõ cửa hai cái rồi mới đẩy cửa vào: “Bác sĩ La, chủ nhân của Phú Quý đây ạ.”
La Chú cầm bình nước khử khuẩn xịt vài cái lên bàn rồi lấy khăn giấy lau hết mặt bàn, khử khuẩn sơ qua xong xuôi mới ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Y tá nói với Đường Ngật đang hơi luống cuống: “Vào đi, nói với bác sĩ tình trạng mèo của anh.”
Đường Ngật nhìn người đàn ông khoác áo blouse trắng trong phòng khám, khuôn mặt bị khẩu trang che hết phân nửa, lông mày sắc bén, khá ưa nhìn, mái tóc không dài không ngắn được cắt gọn gàng.
Cậu tránh khỏi tầm mắt đối phương nhưng vẫn rất căng thẳng.
Cậu có nỗi sợ trời sinh với bác sĩ, cho dù bệnh nhân lần này không phải cậu.
Đường Ngật ôm balo mèo pokemon, thấp thỏm đi đến trước mặt La Chú, đầu óc trống rỗng không biết nên nói gì.
Cố gắng nhớ lại những gì y tá nói, Đường Ngật nhỏ giọng: “Bác sĩ, mèo của anh thế nào?”
La Chú hơi bất ngờ: “… Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?”
Lưng Đường Ngật cứng đờ, càng thêm căng thẳng..