Hình Như Mèo Của Cậu Bị Ngốc FULL


Anh Dư
Chuyển ngữ: Whi
Chỉnh sửa: Diên
Hải Sâm không hề sợ người, nhưng kiểu không sợ của nó khác với kiểu của Than đại ca.

Than đại ca thì dũng mãnh vô địch không kiêng nể ai, Hải Sâm lại mang dáng vẻ các người làm gì thì làm, ta vẫn cứ bình thản không quan tâm.

Tầng hai là khu nội trú cho bệnh nhân, cách âm khá tốt, hiếm lắm mới có mấy tiếng chó sủa vang xuống.

Mèo con ít ra ngoài, cũng chưa từng tiếp xúc gần với con vật nào, để tránh nó bị mấy con chó dọa sợ, Đường Ngật quyết định cho Phú Quý nằm đợi trong balo mèo.

Anh Dư đặt Hải Sâm lên bàn, nghe tiếng chó sủa trên lầu mà Hải Sâm vẫn không có phản ứng gì.

Nó nhàn nhã nhìn bốn phía, cái đuôi đung đưa nhẹ nhàng.

Con mèo Dragon Li mập mạp có cặp má phúng phính, cả khuôn mặt tròn xoe đầy đặn.

Thường chỉ có mèo đực lúc dậy thì mới có cặp má dày thịt như vậy, sau khi trưởng thành ít khi có nữa.

Nhìn từ một góc độ khác, thịt má có thể coi như là một loại đặc trưng giới tính.

Sau khi Hải Sâm được đặt xuống, Đường Ngật mới thấy một mảng lông lớn trên lưng nó đã bị cạo sạch, để lộ vùng da thật.

Có vẻ con mèo này ăn uống rất đầy đủ, nó mập thật chứ không phải do lông dày.


Tiểu Cảo đưa bệnh án của Hải Sâm cho La Chú: “Bác sĩ La, đây ạ.”
Hải Sâm là bệnh nhân của La Chú, hôm nay chủ nó đưa nó tới lấy thuốc, sẵn tiện cho bác sĩ La xem tình hình hồi phục của nó.

Đường Phú Quý may mắn chỉ có triệu chứng rất nhẹ, nháy mắt đã tự khỏi bệnh, nhưng Hải Sâm không được may mắn như vậy.

Nó xui xẻo bị nấm mèo, lúc chủ nhân chải lông cho nó mới phát hiện ra.

Khi ấy vết nấm chỉ mới lớn chừng một hạt gạo nhưng chủ nó bận rộn không có thời gian đưa nó đến bệnh viện khám nên tự ý tìm mua thuốc trên mạng.

Không rõ là mua phải thuốc giả hay làm sai ở bước nào mà nó dùng thuốc kia một thời gian, không những không khỏi bệnh mà triệu chứng còn nặng thêm, cuối cùng thành tình trạng như bây giờ.

Trên lưng Hải Sâm có ba vệt nấm lớn cỡ móng tay, vì vậy nên mới phải cạo sạch hết lông trên lưng.

Lần trước họ tới khám có thuốc hết hàng nên hôm nay phải đến lần nữa.

Anh Dư bất đắc dĩ nói: “Nếu sớm biết thế này thì dù lúc đầu bận tới chết, tôi cũng phải dành thời gian dẫn nó đi khám.”
La Chú lại nghĩ chủ của Hải Sâm đã làm rất tốt, ít nhất anh ta không bỏ mặc nó vì ngại phiền phức.

Anh Dư lại ôm lấy Hải Sâm theo La Chú vào phòng khám, Đường Ngật e dè hỏi: “Tôi cũng vào xem một chút được không?”
Cậu nhớ nấm mèo là bệnh có thể tái phát.

Lần này Phú Quý may mắn, nhưng nếu sau này lại mắc phải thì cậu muốn xem một chút để chuẩn bị tâm lý.

“Người ngoài không được xem quá trình khám chữa bệnh.” La Chú ra vẻ nghiêm túc, “Chúng tôi phải vệ sự riêng tư của vật nuôi.”
Anh Dư xua tay: “Không sao đâu, cậu muốn xem thì xem, không sờ tay vào là được.”
Anh ta vén tay áo lên, đốm đỏ hình tròn trên cánh tay hiện ra: “Thấy không, đây là cái giá phải trả đấy.”
Đường Ngật vội vàng lùi một bước: “Tôi chỉ, tôi chỉ nhìn từ xa thôi.”
Anh Dư cười nhạt hai tiếng, thả tay áo xuống rồi theo La Chú vào phòng khám.

lc mở một lọ thuốc mỡ mới tinh rồi bảo anh Dư bước lên giữ Hải Sâm, sau đó hắn nặn ít thuốc ra đầu ngón tay bôi lên lưng nó.

“Nấm sống rất dai, trị nấm cho mèo là quá trình lâu dài, có thể đến hai ba tháng cũng chưa khá hơn.

Đây là thuốc Itraconazole, có tác dụng trị nấm tốt nhất, là thuốc kháng nấm phổ rộng.

Thuốc nào cũng ít nhiều có hại đến gan thận, cần phải kiểm soát chặt chẽ lượng thuốc sử dụng, liều lượng tối thiểu là 5mg trên mỗi kilogram thể trọng, chủ nhân phải cẩn thận.

Nếu thấy Hải Sâm ăn uống không ngon miệng thì có thể tạm ngưng thuốc, nếu anh lo lắng thì hai ngày dùng thuốc một lần.”
Bôi thuốc xong, La Chú lấy bút viết liều dùng lên hộp đựng thuốc rồi đưa cho chủ nuôi xem.

Anh Dư gật đầu: “Còn cần chú ý cái gì nữa không?”
“Lần trước tôi kê Griseofulvin, dùng 30mg trên mỗi kilogram thể trọng.” La Chú nói, “Nếu anh có thời gian thì cho nó dùng sữa tắm trị nấm, tốt nhất là Malaseb, tắm thử một lần xem hiệu quả thế nào.”
Đường Ngật ngoan ngoãn đứng nghe bên cạnh, tuy không nói gì nhưng trong lòng rất thắc mắc, Malaseb và món Malatang có liên quan gì đến nhau không?

Trong lúc dặn dò, cứ nói hai câu là bác sĩ La lại nhìn chủ nhân của con vật một lần để chắc chắn đối phương đang tập trung lắng nghe.

Đôi mắt kia nghiêm túc đầy trách nhiệm như vậy, hẳn là anh yêu công việc này lắm.

Đường Ngật thầm nghĩ, bất giác sự chú ý của cậu chuyển từ con mèo bệnh sang La Chú.

La Chú cúi đầu viết lên bệnh án: “Lúc cho nó ăn vitamin B thì anh cũng nên ăn cùng nó một chút, nhớ sớm chuẩn bị loa chống liếm nữa.”
“Có có có, nhà tôi có.” Anh Dư không ngừng gật đầu.

Xem bác sĩ khám xong, Đường Ngật theo bọn họ ra khỏi phòng khám.

Báo Biển vẫn còn tắm ở bên kia, chắc chắn cả người đầy bùn đất của nó phải tốn ít nhất hai giờ mới giải quyết được.

Sau khi quay lại, Đường Ngật lại rảnh rỗi không có gì làm.

Tiểu Cảo xung phong dẫn cậu lên tầng hai xem mấy bé thú cưng đang nằm viện, cô còn thả Đào ra cho nó chơi với cậu.

Đường Ngật không nỡ chơi với con mèo khác trước mặt Phú Quý nên cậu thả Phú Quý ra luôn.

Đào có vẻ rất thích Phú Quý, không ngừng liếm lông nó.

Nhìn hai con mèo chơi đùa hăng say, cậu cũng bớt chột dạ.

Mỗi khi chơi cùng thú cưng, thời gian đều trôi thật nhanh.

Tầng dưới có khách đến, Tiểu Cảo đi xuống đón khách.

Đường Ngật tiếc nuối cho Đào vào lồng rồi ôm Phú Quý xuống theo.

Báo Biển cũng đã tắm xong chuẩn bị về cùng chủ nhân.


Anh Dư nhỏ giọng cằn nhằn dắt lấy con chó, quay đầu chào mọi người rồi rời khỏi bệnh viện.

“Ấy, Anh Dư ơi, thuốc của anh này!” Tiểu Cảo thấy thuốc của Hải Sâm còn để trên bàn lễ tân, vội vàng la lên nhưng người đã đi xa rồi.

Thấy Tiểu Cảo còn đang bận dắt mấy con chó lớn của khách không dứt ra được, Đường Ngật bước lên: “Để em đưa cho anh ấy.”
Đuổi kịp anh Dư, Đường Ngật nói: “Dư tiên sinh, anh quên thuốc này.”
Đường Ngật thấy anh Dư nhìn mình bằng ánh mắt kì quặc, cứ như đang kìm nén sự khó chịu, đến khi sợi dây xích chó trong tay giật giật, anh ta mới lúng túng phun ra một câu: “Tôi không phải họ Dư.”
Anh ta nhận lấy cái túi trong tay Đường Ngật, nói tiếng cảm ơn rồi xoay người đi, nhanh chân đuổi theo Báo Biển.

Đường Ngật khó hiểu quay lại bệnh viện, vẻ mặt mờ mịt luống cuống: “Rõ ràng tôi nghe mọi người gọi anh ấy là anh Dư mà, sao tôi gọi là Dư tiên sinh thì anh ấy lại đáp mình không phải họ Dư?”
Vương Băng Ngu lập tức cười như điên, vừa cười vừa đập bàn, suýt thì lăn từ trên ghế xuống sàn.

Hiếm khi thấy La Chú giấu không nổi cảm xúc, hắn cố nhịn cười, tốt bụng giải thích cho Đường Ngật: “Anh ta thật sự không phải họ Dư, là họ Trương.”
Vương Băng Ngu cười càng lớn hơn, tiếng chó sủa trên tầng hai vừa mới lặng bớt lại bắt đầu vang lên.

Mãi đến khi anh ta cười đến đau sốc hông thì mới dừng lại.

Đọc ba chữ Trương Dư Qua trên hồ sơ mà La Chú đưa, Đường Ngật suy nghĩ mấy giây, chợt cười ra tiếng.

Một con mèo Dragon Li tên Hải Sâm, một con Samoyed tên Báo Biển.

Chủ nhân của chúng, tên là Trương Dư Qua.
(*) Trương Dư Qua 张余戈, 余戈 đọc là yú gē, gần giống với 余哥 yú gē nghĩa là anh Dư, vì thế nên Đường Ngật mới tưởng anh này họ Dư và chào Dư tiên sinh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận