Chỉ mời mỗi cậu thôi
Chuyển ngữ: Diên
Có một chuyện Diệp Vũ Vi đã nhịn trong lòng mấy ngày rồi, cô vẫn muốn hỏi Đường Ngật cho rõ nhưng chưa biết nên mở miệng thế nào.
Sau cùng thời gian đã giúp cô quyết định, vốn cô cũng không phải người có thể giấu chuyện trong lòng, một khi đã nhịn không nổi nữa thì cứ vậy thừa thế xông lên gọi điện thoại cho Đường Ngật, chẳng cần vòng vo mở màn mà đi thẳng trực tiếp vào vấn đề.
Diệp Vũ Vi giọng nghiêm túc: “Tiểu Đường, cậu đi xem phim với cái anh bác sĩ La kia à?”
Đường Ngật nghe điện thoại hơi run, không trả lời ngay.
Dưới cái nhìn của cậu thì đi xem phim là một chuyện rất bình thường nhưng ngữ khí của Diệp Vũ Vi cứ như đang nói cậu không nên làm thế.
Vũ Vi là bạn thân tốt nhất của cậu, như chị gái vậy.
Cậu sẽ để ý đến cảm xúc của Vũ Vi, cố gắng không làm chuyện khiến cô không vui.
Tuy nhiên điều ấy không có nghĩa là Đường Ngật làm gì cũng chịu ảnh hưởng từ thái độ của người khác, cậu có thể nhận biết rõ ràng những việc cậu làm có liên quan tới những ai.
Ví dụ như bây giờ, chuyện cậu đi xem phim với La Chú chỉ liên quan đến cậu và La Chú, không gây ra ảnh hưởng gì đến Diệp Vũ Vi.
Vì thế nên Đường Ngật thành thật trả lời: “Đúng, tớ đi xem phim với bác sĩ La.”
“Anh ấy còn mua bỏng ngô và kẹo bông cho tớ, chỉ là ghế trong rạp rung lắc dữ quá làm tớ chẳng ăn được bao nhiêu.
Nhưng mà tớ rất vui.”
Cậu nhẹ giọng chia sẻ chuyện đó với Diệp Vũ Vi, cẩn thận che giấu nội tâm thấp thỏm.
Diệp Vũ Vi hỏi: “Thế là cậu thấy vui vì xem phim hay là vì đi chơi với bác sĩ La?”
Hai chuyện này khác nhau ư? Đường Ngật chưa bao giờ nghĩ kĩ vấn đề này, mãi đến Diệp Vũ Vi hỏi ra thì cậu mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Nghĩ không ra.
Đường Ngật không hiểu, máy xử lí trong đầu cậu không tài nào phân rõ ra được.
Trong nhận thức của Đường Ngật, đi xem phim và đi chơi với bác sĩ La vốn là một chuyện.
Mục đích của Diệp Vũ Vi căn bản không phải muốn biết Đường Ngật nghĩ thế nào, cô chỉ muốn nói một câu với Đường Ngật: “Tốt nhất là cậu không nên tiếp xúc gần quá với La Chú, không chừng hắn tiếp cận cậu vì mục đích không trong sạch nào đấy.”
Diệp Vũ Vi có một người bạn làm việc ở rạp chiếu phim, là người đó nói cho Diệp Vũ Vi biết Đường Ngật đi xem phim với La Chú.
Thành phố không lớn không nhỏ, vòng xã giao có chung đụng không có gì lạ, trọng điểm không phải là người bạn kia biết cả hai người mà là con đường hắn biết La Chú không được bình thường.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2.
Tôi Là Ma Vương, Tôi Rất Sầu Vì Anh Hùng Quá Yếu
3.
Hình Như Mèo Của Cậu Bị Ngốc
4.
Trúc Mã Chọc Ghẹo Thanh Mai
=====================================
Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, đây là quy luật tự nhiên.
Trong số người quen của hắn có một người là bot, trước đây thường gửi ảnh chụp trộm La Chú cho hắn xem, nói hết họ tên tuổi tác công việc, cũng chắc như ăn bắp rằng bọn họ là người chung thế giới.
Tuy rằng mấy tháng gần đây không nhắn tin nhưng trí nhớ phi phàm của hắn vẫn giúp hắn vừa nhìn đã nhận ra La Chú ngay.
Bên người La Chú là em trai vàng bạc của Diệp Vũ Vi.
Có lẽ hắn đã hiểu vì sao cậu bot kia dạo này không có tin tức gì.
Hắn hỏa tốc chia sẻ tin tức mới phát hiện cho Diệp Vũ Vi, lại không ngờ chút chuyện hóng hớt nho nhỏ này của hắn đã gây ra sóng to gió lớn trong lòng Diệp Vũ Vi.
Cô biết rõ mình có thân với Đường Ngật đến mấy cũng không có lập trường can thiệp quá nhiều vào việc này, huống chi La Chú còn chưa chính thức ra tay.
Cô chỉ có thể nhắc nhở Đường Ngật, La Chú đối tốt với cậu không chỉ đơn giản như mặt ngoài.
Đường Ngật vẫn không hiểu: “Hiếm khi La Chú mới nghỉ phép, tớ đi chơi với anh ấy thôi, không phải bạn bè với nhau đều làm thế hả?”
“Hắn không có bạn bè hay sao? Bác sĩ Nhan, thậm chí cả cái người họ Vương kia nữa, bọn họ chả thân nhau hơn cậu à?” Diệp Vũ Vi hỏi ngược lại.
Hình như cô nói cũng đúng.
Đường Ngật rơi vào trầm tư, suy nghĩ tính khả thi của những người kia.
Nếu La Chú không mời cậu mà mời người khác… La Chú chắc chắn có rất nhiều bạn, Đường Ngật cảm thấy hình như mình cũng không giúp được gì.
Chỉ là bây giờ nghĩ như thế thì có hơi buồn.
Hồi lâu sau, cậu nói: “Nhưng mà bác sĩ La tìm tớ đi cùng thì tớ rất vui.”
Đầu bên kia điện thoại rơi vào im lặng, Đường Ngật tưởng là bị ngắt máy rồi cơ.
Cậu lật điện thoại ra xem thì thấy màn hình hiển thị còn đang tính thời gian nhưng lại không có âm thanh nào đáp lại.
“Vũ Vi?” Đường Ngật khẽ gọi.
Bấy giờ bên kia mới có tiếng trả lời.
“Cậu thấy vui là được rồi.” Diệp Vũ Vi nói.
Trong lòng cô rất mâu thuẫn, bên thì thấy chuyện chẳng có gì, do mình quá lo sợ làm chuyện dư thừa, bên lại sợ Đường Ngật bị người ta lừa, lỡ xảy ra chuyện gì thì không thể nào bù đắp được.
Ngón tay Đường Ngật vô thức phủi phủi mặt bàn, thấp giọng nói: “Vũ Vi, tớ biết cậu đang lo cho tớ.
Tớ cũng muốn cậu hãy tin tưởng tớ, bác sĩ La thật sự là một người tốt.”
Diệp Vũ Vi sững sờ, cô không tín nhiệm Đường Ngật đến thế ư?
Mong muốn bảo vệ quá mức che đi hai mắt cô, rõ ràng đã tự nhủ vô số lần rồi mà vẫn mắc phải sai lầm tương tự.
Người khác còn chưa gây ra thương tổn gì cho cậu mà chính cô đã lại làm cho cậu cảm thấy mình không được tin tưởng.
Khí thế hưng sư vấn tội hoàn toàn bị ép đi, Diệp Vũ Vi bắt đầu tự trách mình lỗ mãng: “Tớ xin lỗi, Tiểu Đường, tớ không có ý đó.
Tớ biết bác sĩ La là một bác sĩ nghiêm túc có trách nhiệm.
Chỉ là tớ… tớ không biết hắn có phải chỉ muốn làm bạn đơn thuần với cậu hay không.”
“Không làm bạn bè thì còn có thể làm gì?” Đường Ngật nghi hoặc hỏi.
“…” Diệp Vũ Vi muốn đập nát điện thoại, sao cô lại lấy đá đập chân mình chứ?!
Cô từ chối trả lời vấn đề này!
Con chó chuẩn bị thi đại học nọ không ở lại bệnh viện quá hai ngày.
Có lẽ là bởi vì không có chủ nhân bên cạnh nên khi y tá tới chăm sóc nó đã làm loạn lên.
Có một số thú cưng thấy chủ thì sẽ hưng phấn dị thường, bác sĩ thú y thăm khám sẽ bảo chủ nhân tránh đi.
Cũng có một số con có chủ bên người sẽ thấy an toàn, tính phục tùng mạnh hơn thì bác sĩ thú y sẽ cho chủ nhân ở bên cạnh hỗ trợ.
Cả hai trường hợp trên đều đại biểu cho sự tín nhiệm 100% và tình yêu của thú cưng dành cho chủ nhân.
Trong thế giới của chúng nó, có chủ nhân là đủ sức mạnh cho chúng nó vượt qua nỗi sợ kim tiêm.
Ông cụ ngày nào cũng đến bệnh viện thăm nom, chỉ thấy chó nhà mình nằm nhoài trên thảm, bao tủi thân, còn không ngừng kêu ư ư, thật là đau lòng chết mất.
Từ lúc nó một tháng tuổi được ôm về nhà tới giờ, hai bên chưa từng xa nhau quá một buổi tối.
Đây là lần đầu tiên nó phải ở lại một nơi xa lạ một mình mấy ngày liền.
Ông cụ thương quá bèn đi hỏi bác sĩ xem có mang về nhà tự chăm được không.
Này đương nhiên không thành vấn đề, La Chú bảo y tá đưa thuốc và băng gạc khử trùng, bông tai tiêu độc gói lại cẩn thận kèm theo hướng dẫn sử dụng đưa cho cụ.
Cụ tự mình lái xe ba gác tới đón chó về nhà, nó nằm trong chiếc ổ được sắp xếp tỉ mỉ trên buồng xe, kiêu ngạo ngẩng đầu lên nheo mắt đắc ý.
Ngày đó vừa khéo là ngày Diệp Vũ Vi tới đón Trà Chanh, đi xe BMW, xách theo lồng hàng không mới mua màu kaki.
Gần đây cô không thường xuyên tới thăm mèo cam nhưng tựa hồ mèo cam đã nhận mặt cô.
Mỗi lần cô tới là nó rất hưng phấn, thò vuốt lay cửa lồng, tạo ra tiếng vang cực kì lớn.
Riêng Than Đại Ca vẫn cứ bình tĩnh nằm trên bàn, mắt không lọt nổi chúng sinh.
Toàn bộ quá trình Diệp Vũ Vi không để ý tới La Chú, cũng không nhắc tới chuyện gì không liên quan, vẫn nói chuyện như chưa có gì xảy ra, không có xa cách gì với Đường Ngật cả.
Đường Ngật giúp cô mang lồng ra xe, còn bưng giúp một tá thứ từ cửa hàng thú cưng bên canh.
Tất cả đều là kiệt tác của bà hoàng mua sắm Diệp Vũ Vi.
Mặc dù trong nhà đã chuẩn bị xong nhu phẩm cần thiết rồi nhưng chuyến này vẫn nhịn không được mà vào cửa hàng dạo một vòng, không có tác dụng không dùng đến ư? Cứ mua đã rồi tính.
Dù là ngồi xe ba gác hay BMW thì thú cưng về nhà với chủ nhân đều có chung tâm trạng: hạnh phúc, vui vẻ và thỏa mãn.
Chúng nó có nhà, còn có chủ nhân yêu nhất ở cùng chúng.
Đường Ngật tiễn Diệp Vũ Vi, quay đầu liền thấy La Chú đang đứng cách đó không xa nhìn mình.
Tầm mắt chạm nhau, trong mắt La Chú hiện lên ý cười.
Hắn đi tới, đưa đồ trong tay cho Đường Ngật.
“Hàng xóm mới nhập một lô chim cút đông lạnh, tôi thấy cũng được, có thể cho Phú Quý ăn thử.” La Chú nói, “Một lần chỉ được cho ăn nhiều nhất hai con, không thể hơn.”
Đường Ngật nhìn túi chim cút trong tay, nom cứ như chim cút nướng.
Cậu lén lút nuốt nước miếng, dè dặt dò xét La Chú, không muốn để hắn phát hiện mình thế mà lại thèm đồ ăn của mèo nhỏ.
“Hình như, tôi chưa mời cậu ăn cơm lần nào nhỉ?” La Chú đột nhiên hỏi.
Đường Ngật chớp mắt: “Anh muốn gọi thức ngoài à?”
La Chú dở khóc dở cười: “Gọi ngoài gì chứ, tôi muốn mời cậu đi ăn đàng hoàng.”
Đường Ngật cười rộ lên, vừa định gật đầu đồng ý thì nhớ tới cuộc trò chuyện với Vũ Vi, chần chừ hỏi: “Chỉ tôi với anh hả? Bác sĩ Nhan… à, chắc anh ấy bận lắm.
Còn giám đốc Vương này, hắn không đi chung với chúng ta à?”
La Chú nhíu mày: “Hắn tới làm gì? Tôi mời cậu ăn cơm, chỉ mời một mình cậu thôi.”
Đường Ngật lại hỏi: “Bởi vì chúng ta là bạn bè hả?”
La Chú nhìn cậu chăm chú, hắn muốn nói không phải, là vì thích cậu.
Nhưng cuối cùng lời ra khỏi miệng lại là “Cậu nghĩ thế nào thì là thế đó.”
Đường Ngật mím môi cười cười, cố gắng để mình hơi hàm súc chút.
Cậu không muốn La Chú biết lúc cậu nghe hắn nói chỉ mời mỗi cậu đi ăn thì cậu đã vui đến nhường nào, như thế ích kỉ quá, không nên tẹo nào.
Nhưng không thể phủ nhận cậu rất vui vẻ vì điều đó.
Đường Ngật có chút mong đợi: “Thế khi nào thì chúng ta đi ăn?”
La Chú đáp: “Chờ tôi về đi, có thể tôi phải đi công tác hai ngày.”
bác sĩ La ở bệnh viện xem bệnh cho các động vật nhỏ thôi không phải được rồi ư? Sao còn phải đi công tác?
Đường Ngật ngạc nhiên hỏi: “Anh phải đi đâu?”
“Sắp có một nhóm sinh viên chuẩn bị bước vào trường đời chịu đói chịu khổ, tôi đi cứu vớt bọn họ.” La Chú nói đến là đàng hoàng trịnh trọng, xong lại cười cười: “Chương trình tuyển dụng tại trường sắp kết thúc rồi, tôi đi xem xem có thể tóm được một hai thực tập sinh lọt lưới về không.”
Tuyển dụng ở trường đa phần đều là các công ti tiến hành.
Bệnh viện thú y La Chú và Vương Băng Ngu mở quy mô quá nhỏ, không thể tổ chức quầy chính quy.
La Chú chuẩn bị đi liên lạc với giáo sư trong trường, lén lút tự mình tuyển chọn, cũng có thể chọn chuẩn hơn.
Đường Ngật suy nghĩ cẩn thận một chút, nhìn xung quanh, đảm bảo an toàn rồi mới dựa sát vào thì thầm: “Sao tôi thấy chuyện gì cũng phải tới tay anh thế? Giám đốc Vương thì sao?”
La Chú bán Vương Băng Ngu chơi bời lêu lổng đi không hề áp lực: “Hắn? Hắn chỉ biết trả lương thôi.”
Đường Ngật vừa đi, La Chú quay về phòng khám.
Đi được nửa đường thì bị Vương Băng Ngu nhảy ra chặn lại.
Đồ khốn thấy sắc quên bạn, dám nói xấu hắn với Đường Ngật, hắn nghe thấy hết rồi!
La Chú bày tỏ hắn chả thèm quan tâm Vương Băng Ngu nghe được hay không.
Mắt Vương Băng Ngu tối lại, giơ hai ngón tay chỉ mắt mình rồi chỉ La Chú: “Khi cậu nhìn vực sâu thì vực sâu cũng đang nhìn cậu chăm chú đấy.”
Tiểu Cảo dựa bàn múa thành văn nghe thấy câu đó thì dừng bút, ngồi thẳng lại, nghiêm mặt nghiêm nghị nói: “Khi anh đang phơi nắng, mặt trời cũng đang phơi anh.”
La Chú híp mắt: “Khi cậu đang trùm kín chăn, chăn cũng đang trùm kín cậu.”
Nhan Thanh do dự nối câu: “Khi cậu đang sưởi ấm, lửa cũng đang nướng cậu?”
Đm.
Vương Băng Ngu hận không thể đóng cửa bệnh viện ngay lập tức, cho bọn họ lang bạt chân trời.
Đám người này tụ lại càng gieo vạ gấp bội!.