Chị gái tốt Đào Ragdoll
Chuyển ngữ: Diên
Tiểu Cảo đến bệnh viện sớm để mở cửa, vừa mở xong thì thấy La Chú bước ra từ cửa hàng thú cưng cách vách, tay còn xách một túi đen bự không biết chứa những gì.
Tiểu Cảo nhìn chiếc túi, cười hì hì đi tới hỏi thăm: “Bác sĩ La nay đi làm sớm thế?”
“Ừ, chào buổi sáng.”
La Chú xách túi đi vào trong.
Tiểu Cảo lập tức đuổi theo, không quanh co lòng vòng mà trực tiếp hỏi thẳng: “Bác sĩ La, trong túi có gì thế anh?”
“Em muốn biết à?” La Chú dừng bước, nhìn hai mắt mong đợi của Tiểu Cảo, lắc đầu: “Không nói cho em.”
Nói xong, hắn xách túi đi vào phòng.
Tiểu Cảo sắp tức đến bật cười, nghiến răng kèn kẹt.
Không nói thì không nói, ai cần biết đâu!
Cô quay người đi tới quầy tiếp tân thì hai bác sĩ thực tập cũng tới, là Mục Tuyết Nhiễm và một cậu trai tên Chu Hồi.
Người còn lại tên Lưu Dương thường đến muộn năm mười phút.
“Chào buổi sáng! Một ngày mới là thêm một ngày cho chó ăn, mọi người cùng cố lên nha!” Tiểu Cảo cười xán lạn.
Trạng thái Mục Tuyết Nhiễm không tệ lắm, còn Chu Hồi vừa nghe đến cho chó ăn đã bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Cho chó ăn không chỉ đơn giản là đổ thức ăn vào bát cho chó là được.
Chó trong bệnh viện đều đang mắc bệnh, mỗi chuồng đều có bệnh án riêng viết lời dặn của bác sĩ và yêu cầu của chủ nhân.
Thức ăn cho chó cũng chia làm hai loại, một là thức ăn miễn phí của bệnh viện, một là đồ nhà thú cưng mang tới.
Có một vài người yêu cầu trộn thêm đồ hộp với hạt cho thú cưng, mỗi người mỗi loại đồ hộp riêng, có con còn phải trộn thêm thuốc vào thức ăn nữa.
Cho các thú cưng trên tầng ăn uống xong thì cũng sắp đến trưa.
Người thấy vui chỉ có mình Tiểu Cảo, cuối cùng cũng có người tới giúp cô cùng dọn chuồng chó.
Một người làm rất khổ, nhiều người làm cùng chịu đựng cùng thấu hiểu thì cũng có thể xem như là tìm niềm vui trong nghịch cảnh.
Cuối cùng cũng có người cùng tận hưởng cảm giác vừa dọn chuồng sạch sẽ xong đã bẩn ha ha ha!
Một người vui vẻ khác là Nhan Thanh.
Sau khi bác sĩ thực tập đến thì đã thay đổi được cục diện vấn đề tiêm thuốc cho chó mèo.
Nhan Thanh không cần vui quá, tuy rằng vẫn phải tự mình tiêm nhưng họ chia sẻ bớt một ít đã đủ khiến hắn cảm động đến rớt nước mắt rồi.
Một bác sĩ thực tập khác sát giờ mới đến, lúc này đã có không ít chủ nhân đến chờ ở sảnh.
Lưu Dương nhìn quanh, khách tới nhiều hơn thì trông bệnh viện có vẻ chen chúc chật hẹp.
Hắn đi tới cạnh Chu Hồi, nói nhỏ: “Bệnh viện này nhỏ nhỉ?”
“Tự hài lòng đi.” Chu Hồi bận không ngừng tay, “Cậu muốn đến bệnh viện lớn thì cứ đi đi, mỗi vị trí đều có người đầy đủ, đến đó chỉ có tắm rửa dọn dẹp chắc cũng phải nửa năm, căn bản không có thời gian tiếp xúc với những thứ khác, không học hỏi thêm được gì cả.”
Lưu Dương bĩu môi lờ đi, đoạn đi theo hắn, thấy hắn làm gì thì làm theo đó.
Buổi chiều khi Đường Ngật tới thì bệnh viện cực kì bận.
Tiểu Cảo đưa cậu lên tầng hai, trên này không cho phép người thường lên nên tương đối yên tĩnh.
Cô tìm một phòng trống rồi ôm Đào tới chơi với cậu.
Tuy rằng phòng nội trú cũng ở tầng hai nhưng phân chia rất rõ khu bệnh truyền nhiễm và khu bình thường.
Đồng thời vì để tránh lây bệnh lẫn nhau nên các chuồng bệnh trong khu bệnh truyền nhiễm cũng xếp xa nhau.
Tất cả người ra vào khu bệnh truyền nhiễm đều phải tiêu độc để tránh truyền bệnh ra ngoài.
Đường Ngật sẽ không chạy lung tung, an phận ngồi yên tại chỗ đã được chỉ định, vì nghĩ cho Phú Quý nên quyết định về nhà sẽ tiêu đọc ngay.
Nơi này là khu vực an toàn mà Tiểu Cảo chỉ định, Đường Ngật thả Phú Quý ra ngoài.
Đào Ragdoll đi đến ngửi tới ngửi lui trên người nó, xong còn ngửi ngửi mông nữa rồi mới ngồi xuống bắt đầu liếm lông cho Phú Quý.
Cửa phòng mở ra, Đường Ngật quay đầu nhìn lại thì thấy người đến là Vương Băng Ngu.
Nói sao thì người ta cũng là chủ của cái bệnh viện thú y này nên Đường Ngật mỉm cười hỏi thăm vài câu với hắn.
Đường Ngật chỉ vào hai con mèo đang dính chặt vào nhau: “Đào đang liếm lông cho Phú Quý, nó rất thích Phú Quý.”
Vương Băng Ngu hừ một tiếng: “Xin lỗi nha, mèo liếm lông cho mèo ý bảo đây là em trai tao đấy.”
“Òa, nó xem Phú Quý là em trai nên mới liếm lông cho Phú Quý hả? Thật tốt bụng.” Đường Ngật xoa xoa đầu Đào, “Đào à, mày phải làm một chị gái tốt nha.”
Vương Băng Ngu nhịn không được nói to hơn: “… Đào là mèo đực!”
Mèo đực á? Đường Ngật hơi xoắn xuýt, nhưng trông Đào rất giống tiên nữ ấy.
Mà thôi, đực hay cái không quan trọng.
Đào đã lớn vậy rồi, hơn nữa vẫn luôn ở trong bệnh viện, có lẽ… có lẽ đã sớm vẫy chào hai hòn bi của nó rồi.
“Cậu lớn tiếng như thế làm gì? Tiểu Đường đâu có điếc.” La Chú như u linh xuất hiện sau lưng Vương Băng Ngu, dọa cho hắn giật thót.
“Tôi tới xem mèo, xem con mèo này.” Vương Băng Ngu nhìn Đường Phú Quý, hầm hừ hồi lâu rồi nghẹn ra một câu: “Con mèo nhỏ này nếu không gầy thì chắc chắn rất béo.”
La Chú nhìn hắn: “Không khen được thì đừng có cố.”
Gọi Đường Ngật tới bên người rồi trả Đào về chuồng xong, hai người đi qua bên cạnh Vương Băng Ngu.
Hắn không nhịn được mà cảm khái: “Tôi đã thấy người trọng sắc khinh bạn nhưng chưa thấy ai trọng sắc khinh bạn như thế.”
La Chú vờ như không nghe thấy, Đường Ngật có hơi chột dạ xíu xíu.
“Đưa tay đây nào.” La Chú chợt nói.
Đường Ngật không nghĩ nhiều, dứt khoát đưa tay ra: “Anh lại xem chỉ tay…”
Lời còn chưa dứt thì một con cá bông đồ chơi đã xuất hiện trong tay cậu.
“Này, này cho tôi hả?” Đường Ngật nắm chặt con cá bông, vui vẻ nói: “Không giống con hồi trước!”
“Thích không?” La Chú hỏi.
Đường Ngật gật mạnh đầu.
Khóe miệng La Chú cong lên: “Thích thì cứ nói thẳng ra, thích gì đó không có gì sai.”
Đường Ngật mím môi cười, chỉ biết gật đầu.
Cậu thực sự rất thích món này.
Thích là được rồi.
La Chú chuẩn bị cả một túi to, đủ mọi kiểu dáng, đủ để khiến Đường Ngật vui vẻ một thời gian rất lâu.
La Chú lên tầng là để khám cho một con Shiba, chủ nó đang chờ dưới tầng.
“Nó bị sao thế?” Đường Ngật đi theo bên cạnh La Chú, nhìn nhìn con Shiba nọ.
Nó nằm trên thảm len, thoạt trông rất yếu ớt, mũi cũng khô khốc, không hề ướt át đen bóng như lúc khỏe mạnh.
“Đánh nhau thua, giận quá nên tuyệt thực.” La Chú không ngẩng đầu, lời ít ý nhiều.
Đó là chuyện của một tầng trước.
Con Shiba này tên là Bánh Dứa, được chủ nhân dắt đi dạo trong chung cư, trên đường đi gặp phải một con Corgi.
Trong lúc hai vị chủ nhân hàn huyên thì hai con chó cũng theo lễ phép mà giao lưu một chút.
Cũng không biết là ai đầu têu trước mà hai con chó chợt sủa ầm lên rồi lao vào cắn nhau.
Hai người chủ bị tiếng chó sủa kéo về thực tại, vội vã cầm dây tách chúng ra, ấy vậy mà bốn cái tay cũng không tách nổi.
May mà thắng thua nhanh chóng được phân rõ, con Corgi thắng trận nghênh ngang rời đi, con Bánh Dứa thua trận về nhà xong thì không gượng dậy nổi, bỏ ăn bỏ uống.
Vốn tưởng nó giận hai ngày là thôi, ai ngờ tính tình nó rất là ghê, bỏ ăn suốt một tuần, cả người gầy hẳn đi.
Chủ nó sợ quá vội vàng đưa nó tới bệnh viện.
Đường Ngật thấy nó thật đáng thương: “Nó đánh nhau thua, có bị thương không?”
“Không bị thương, nó chỉ thấy mất mặt thôi.” La Chú kéo Đường Ngật qua một bên, quay lại nhìn nhìn, áng chừng thấy có vẻ nó sẽ không nghe thấy rồi mới nhỏ giọng nói: “Em nghĩ xem, Corgi chân ngắn lùn tẹt thế mà nó còn không đánh thắng được.
Nếu em thua một học sinh tiểu học thì em có thấy mất mặt không?”
Bánh Dứa bi thương gào lên hai tiếng, vẫn nằm yên tại chỗ không nhúc nhích.
Đường Ngật cũng nhỏ giọng: “Có lẽ nó nghe thấy rồi.”
La Chú cười cười, ôm Bánh Dứa lên rồi đi xuống tầng.
Chủ nhân của Bánh Dứa mang theo con trai tám tuổi nhà mình tới.
Cô đi vào phòng khám với La Chú, đứa nhỏ đứng bên ngoài.
Thằng bé nhìn xung quanh một lượt, ngó thấy quả hồng mềm Đường Ngật… à không, người bạn tốt Đường Ngật bèn quấn lấy muốn cậu chơi cùng nó, còn trông mong nhìn chằm chằm Đường Phú Quý trong balo mèo.
Đường Ngật không kịp tránh.
Cậu thật sự không thể ứng phó nổi trẻ em nhiệt tình như vậy.
Cậu nhìn thấy La Chú đi ra gọi y tá thì vội gọi một tiếng ‘bác sĩ La’ cầu cứu.
La Chú nói với thằng bé: “Cháu không muốn vào thăm Bánh Dứa nhà cháu à? Nó bị ốm, nhất định muốn có chủ nhân ở bên cạnh đấy.”
Thằng bé vừa nghe La Chú nói là lập tức buông tha Đường Ngật, việc nghĩa chẳng từ đi theo La Chú.
Bánh Dứa vẫn không chịu ăn nên La Chú chỉ có thể truyền dịch cho nó, trước truyền một chai glucose.
“Nếu nó cứ mãi không lớn thì tốt biết mấy.” Cậu bé nhìn chó nhà mình đã không còn đáng yêu như lúc nhỏ, nói: “Nó sẽ vẫn luôn thật đáng yêu.”
“Ai cũng phải lớn lên, kể cả cháu.” La Chú vừa chuẩn bị vừa thuận miệng đáp.
“Lớn lên có gì vui đâu.” Cậu bé nhỏ giọng lầm bầm.
La Chú nói rằng: “Thế cháu có thử nghĩ xem bây giờ cháu làm được những gì không? Có phải là không thể làm được rất nhiều việc không?”
Cậu bé bĩu môi không nói gì.
Những chuyện nó làm được thật sự không nhiều, ba mẹ sẽ gọi tên nó rồi không cho nó làm cái này không cho nó làm cái kia nhưng ba mẹ lại làm được!
“Chờ khi cháu lớn rồi là có thể làm được chuyện cháu muốn làm, trở thành bất cứ người nào mà cháu muốn.” La Chú nghiêm túc đối phó.
“Bất cứ người nào cũng được ạ?” Trong mắt nó chợt lóe lên tia sáng.
La Chú phối hợp gật đầu: “Bất cứ người nào.”
Cậu bé nhảy lên làm dáng rồi hô to: “Thế thì cháu muốn trở thành Ultraman!”
La Chú cúi đầu cạo phần lông ở chi trước của chó, bình tĩnh nói: “Ultraman không phải người.”
Bởi thế mới nói người bình thường không thể đối phó với trẻ con được, chỉ có thể dùng ma pháp đánh lại ma pháp..