Kết thúc
Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Diên
Khoảng thời gian sau đó La Chú bận vô cùng, vì muốn xử lý “việc nhà” mà hắn phải vắng mặt vài ngày, lại thêm đợt Đường Ngật đau chân chưa khỏi hôm nào hắn cũng phải đến thăm, bởi vậy những công việc bị tồn đọng của hắn toàn phải nhờ bác sĩ Vạn và bác sĩ Nhan lo liệu giúp.
Bây giờ là lúc La Chú phải “giả nợ” cho đồng nghiệp, cả ngày vội đến chân không chạm đất, Đường Ngật có tới bệnh viện thú y cũng chỉ có thể tự mình chơi với mấy bé mèo con.
Tiểu Cảo nói với Đường Ngật là họ đã quen rồi, ngày thường thật sự rất bận rất mệt, thường phải tăng ca đến nửa đêm.
Tối về cũng chưa chắc đã được nghỉ ngơi, còn phải đọc sách gia tăng kiến thức, cô cũng chưa có thời gian để tìm bạn trai!
Đường Ngật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, so với Tiểu Cảo thì bác sĩ La thoải mái hơn nhiều, ít nhất hầu như hôm nào cũng tan làm đúng giờ, có tăng ca cũng chỉ tới 9 giờ tối, sau đó sẽ cùng Đường Ngật về nhà – nhà của La Chú.
Một tuần trước Đường Ngật đã chuyển tới sống chung với La Chú.
Đây là quyết định được lc đưa ra sau khi suy nghĩ kỹ càng, đương nhiên hắn cũng đã tính tới biện pháp đối phó với đủ loại lý do thoái thác và các loại phản ứng của Đường Ngật.
Trước sự do dự của Đường Ngật, hắn nói: “Hầu như hôm nào em cũng tới gặp anh, tối muộn còn phải ai về nhà nấy, nơi em ở an ninh không được tốt, lần trước xe anh bị phá hoại mà chẳng ai xử lý cả.”
Nhắc tới vụ xe bị phá hoại, Đường Ngật tỏ ra do dự.
Bắt gặp ánh mắt của cậu, La Chú thừa thắng xông lên: “Em còn định ở lại đó bao lâu nữa? Đừng quên gã kia dù đã bị tống vào tù nhưng chỉ bị nhốt hai, ba năm thôi, làm sao biết được sau khi được thả ra gã sẽ làm gì.
Không cần nói gì khác, bây giờ dù gã ở trong tù, nhưng vẫn còn đám bạn bè xấu của gã đấy.”
Hắn đang nói đến chủ quỹ của Phú Quý.
Đường Ngật càng nghĩ càng cảm thấy La Chú nói đúng, lòng cậu vốn đã dao động giờ lập tức nghiêng theo ý hắn.
Nơi này không an toàn, vẫn nên sớm dọn tới nơi khác tốt hơn.
Căn hộ trăm mét vuông kia là do La Chú tự mua, chỉ có mình hắn ở.
Ngày Đường Ngật chuyển đến, La Chú năn nỉ ỉ ôi lừa cậu dọn vào phòng ngủ chính.
Lý do là, giường quá lớn, một người ngủ thật lãng phí.
Một căn phòng khác được bố trí để làm phòng vui chơi cho mèo con, không chỉ có vài cột cào móng cho mèo con lựa chọn, khắp ba mặt tường còn treo đầy nhà cây cho mèo, tùy ý cho mèo con Đường Phú Quý vượt nóc băng tường.
Đường Ngật cũng chưa bao giờ thấy nhiều đồ chơi như vậy, nhịn không được hỏi La Chú có phải đã tiêu rất nhiều tiền không.
La Chú tỏ ra không để ý, chỉ nói là cửa hàng thú cưng ở cách vách có rất nhiều hàng tồn trong kho, mua hộ còn được người ta cảm ơn.
Dù Đường Ngật luôn tin tưởng La Chú, nhưng mấy lời này cậu lại không tin.
Mấy món đồ chơi dành cho thú cưng này vừa nhìn đã biết không rẻ, hơn nữa rõ ràng còn được La Chú lựa chọn cẩn thận.
Đường Ngật quyết tâm chuẩn bị cho La Chú một món quà mà hắn thích, cậu lặng lẽ dò hỏi bác sĩ Vạn và bác sĩ Nhan, sau khi nhận được đáp án bèn nhờ họ giữ bí mật giùm, đừng nói cho La Chú biết.
Nhân lúc có thời gian rảnh, cậu hỏi thăm nhiều nơi, cuối cùng mua được món đồ kia.
Tan làm, Đường Ngật ôm quà vào văn phòng La Chú, trịnh trọng đặt món quà vào trong tay hắn.
La Chú nhìn đôi mắt tràn đầy mong đợi của cậu, như thể cậu mới là người nhận được quà, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Thấy hắn chỉ cười mà chẳng có động tác gì, Đường Ngật nhịn không được lên tiếng thúc giục: “Đừng cười, mở ra xem đi.
Em bảo đảm nhất định anh sẽ thích.” Cậu khẳng định một cách chắc chắn, tự tin ngời ngời.
La Chú cũng vì thế mà càng cảm thấy chờ mong với món quà, Đường Ngật đã tự tin như vậy thì hắn cũng nên cho cậu chút mặt mũi mới được.
Món quà trong tay vuông vức nặng trĩu, rõ ràng là một quyển sách, rất dày, tới mức có thể đánh người bị thương.
La Chú đoán tới đoán lui, Đường Ngật sẽ không chọn sách về thiên nhiên hoặc động thực vật, chẳng lẽ gần đây có vị trong nghề nào xuất bản tác phẩm lớn sao?
Bởi nghĩ không ra, động tác mở giấy bọc của La Chú liền nhanh hơn một chút.
Vừa nhìn thấy bìa sách, La Chú liền sửng sốt, sau đó không kiềm chế được mà cười rộ lên.
Đây là một quyển “Nội khoa thú y” bản bìa cứng, bìa sách mới tinh sáng bóng, tỏa ra mùi mực nồng đậm.
Đường Ngật ghé vào bên cạnh, cùng hắn ngắm nhìn quyển sách kia.
“Thế nào, anh có thích không? Em thấy trên giá sách của anh có một quyển đã cũ, dường như đã được lật xem rất nhiều lần, hẳn là anh thường xuyên dùng tới.
Em cố ý hỏi bác sĩ Vạn và bác sĩ Nhan, họ đều nói quyển này rất được, nên em liền mua.”
“Anh thích lắm.” La Chú phải cố gắng kiềm chế mới có thể giữ vẻ mặt đứng đắn mà nói: “Cảm ơn em.”
“Anh thích là được.” Đường Ngật cười càng thêm rạng rỡ.
“Cuối cùng em cũng biết nên tặng quà gì cho anh, thật tối vì cả hai chúng ta đều có thu hoạch.”
La Chú đặt quyển sách xuống, đưa tay ôm eo cậu: “Món quà này anh rất thích, nhưng còn có thứ anh càng thích hơn, không cần tốn tiền cũng chẳng uổng phí sức lực.”
Đường Ngật không hề cảnh giác với tư thế này, chỉ tập trung lắng nghe: “Là gì?”
La Chú cúi đầu hôn môi cậu: “Là thế này, còn cả việc khác thân mật hơn nữa.”
Đường Ngật chớp chớp mắt, dùng sức hôn trở lại, xưa nay cậu vốn hào phóng.
“Cho anh, sách cũng cho anh, gì cũng cho anh hết.”
La Chú ho khẽ một tiếng, hối hận vì vừa rồi đã gợi ra chuyện này.
Đã không thể tiếp tục thì còn nhắc đến làm gì, đúng là tự rước khổ vào người.
Đáng đời!
Mục Tuyết Nhiễm và Chu Hồi hoàn thành thủ tục tốt nghiệp, mang theo hành lý tới bệnh viện thú y, còn dẫn theo một bạn học.
Đang lúc mở thêm chi nhánh, bệnh viện thú y dĩ nhiên sẽ không ngại nhiều người.
Dưới tình huống nhân viên ngày càng đông, bắt buộc phải chọn người làm Viện trưởng, dù chỉ là trên danh nghĩa thì vẫn phải có người đứng đầu.
“Không trâu bắt chó đi cày”, Nhan Thanh bị ép làm Viện trưởng, sầu muốn trọc đầu.
Cửa hàng đối diện đã sửa chữa xong, bệnh viện chuyên khoa mèo – bệnh viện thú y Yêu Pet chính thức khai trương.
Ban đầu khách hàng của bệnh viện chuyên khoa mèo cũng không nhiều, rốt cuộc khách hàng chủ yếu là các hộ gia đình xung quanh, họ còn chưa để ý tới bệnh viện thú y dành riêng cho một loài vật, chỉ có các sinh viên trẻ tuổi mang theo mèo cưng mới cảm thấy mới lạ mà ghé vào bệnh viện chuyên khoa.
Vương Băng Ngu không hy vọng nó có thể kiếm được nhiều tiền, chỉ vì thấy vị trí đối diện khá đẹp, mở thêm chi nhánh cũng ổn, vừa hay mấy năm nay thịnh hành chuyên khoa về mèo, khi khách hàng của bệnh viện thú y nhiều cũng có thể san sẻ công việc.
Khách quen nhìn bệnh viện mới bên kia đường, nói chuyện với y tá ở quầy lễ tân: “Này, bệnh viện thú y của các vị rất được nha, mở cả chi nhánh luôn.
Mở một cái chắc cũng không quá khó, có chuyện gì cần chú ý không? Dù sao tôi ở nhà trừ việc đầu tư và quản lý tài sản thì chẳng có việc gì làm, tôi cũng muốn mở một cái.”
Các y tá ngây người.
Vương Băng Ngu nghiêm túc, thong dong đáp lại: “Ngài hỏi đúng người rồi đấy, tôi là người có kinh nghiệm nhất đây.
Mở bệnh viện thú y dĩ nhiên có mặt tốt cũng có mặt xấu, hoạt động tốt thì ngài có thể thu về rất nhiều rất nhiều tiền, hoạt động kém thì ngài sẽ mất rất nhiều rất nhiều tiền.”
Khách quen: “… Anh đang trả treo với tôi đấy à?”
Y tá vội bước tới đưa khách vào phòng khám.
Vương Băng Ngu dạo tới dạo lui rồi đến văn phòng tìm La Chú, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu và Tiểu Đường đang ở cùng một chỗ đúng không?”
“Phải.” La Chú viết rất nhanh, không buồn ngẩng đầu.
“Anh em với nhau mà chẳng nói tiếng nào.” Vương Băng Ngu nhỏ giọng làu bàu, lại nói: “Đã gặp cha mẹ, cũng đã ở chung, cậu không cảm thấy các cậu làm ngược quy trình à?”
La Chú ngẩng lên: “Quy trình do cậu đưa ra hay do pháp luật quy định?”
Vương Băng Ngu chặc lưỡi, lắc đầu: “Không biết bao giờ thời kỳ phản nghịch của cậu mới kết thúc đây.”
“Chờ đến khi đại não của cậu phát triển hoàn toàn rồi lại nói.” La Chú lại tiếp tục cúi xuống viết.
Vương Băng Ngu: “…”
Hắn không thể động tới La Chú, chẳng lẽ không thể đường cong cứu nước được chắc?
“Tiểu Đường dọn về nhà cậu là việc đáng mừng nha, bọn tôi phải đến chúc mừng, còn phải chúc mừng thật tốt!” Từ lúc chào đời đến nay, Vương Băng Ngu chưa bao giờ đứng đắn như vậy.
La Chú muốn hỏi hắn đang muốn bày trò quỷ gì, nhưng chưa kịp mở miệng thì Vương Băng Ngu đã rời khỏi phòng nhanh như một cơn gió.
Đến tối, khi nhìn thấy Đường Ngật, La Chú liền biết Vương Băng Ngu thực sự không có chủ ý gì tốt.
“Sếp Vương nói mọi người cùng nhau về nhà tụ tập, vừa náo nhiệt mà cũng sẽ không phô trương lãng phí.” Đường Ngật chú ý biểu tình của La Chú, không buông tha một chút thay đổi nào.
La Chú cười cười: “Em muốn bọn họ tới thì cứ để họ tới đi, việc trong nhà em có thể làm chủ.”
Đường Ngật vui mừng, nói thêm: “Sau khi tan cuộc em sẽ dọn dẹp sạch sẽ.”
“Em có thể làm chủ, nhưng không có nghĩa em có thể gạt anh ra ngoài.” La Chú nghiêm túc nói.
“Dĩ nhiên anh phải cùng em dọn dẹp rồi.”
Đường Ngật vui vẻ ra mặt, nhào lên ôm lấy anh: “La Chú, anh thật tốt!”
“Ừm.” La Chú gật đầu.
“Anh hy vọng anh là người tốt nhất trong lòng em.”
“Chính là anh mà!” Đường Ngật khẳng định với ánh mắt kiên định.
Mọi người trong bệnh viện thú y coi nhau như một đại gia đình, xét về ý nghĩa nào đó thì đây đúng là một cuộc tụ họp gia đình.
Vương Băng Ngu chịu trách nhiệm chi tiền, trừ mấy món ăn đặt sẵn, nhóm chị em còn mua thêm ít đồ để mọi người trổ tài, đến khi chuẩn bị vào tiệc đã bày đầy một bàn lớn.
Ăn uống một hồi, mọi người trò chuyện rôm rả, bầu không khí dần dần được đẩy tới cao trào, Mục Tuyết Nhiễm đột nhiên nói: “Bác sĩ La, thật ra hồi mới đầu em crush anh dữ lắm.”
Ai nấy đều yên lặng, quay ra nhìn nhau, sau đó đồng loạt hướng ánh mắt về phía La Chú.
Mục Tuyết Nhiễm nói: “Nhìn cái gì, bác sĩ La lớn lên đẹp như vậy, thích trai đẹp có gì lạ đâu? Nhưng mà em không biết là công việc lại bận đến thế, khiến em trở thành một cái máy không có tình cảm.
Thấy bác sĩ La cũng chẳng còn tâm tư quái gì, em chỉ cầu mong lúc em phạm lỗi anh ấy không mắng em là đủ để cảm tạ trời đất rồi!”
“Sau đó, em thật lòng yêu thích nơi này, nhóm động vật nhỏ quá đáng yêu, các anh chị cũng thế.
Chính mọi người mới là nguyên nhân khiến em tự nguyện ký hợp đồng.”
Nói xong, Mục Tuyết Nhiễm cảm khái thở dài một hơi, Chu Hồi ngồi bên cạnh xoa xoa vai cô, cười bảo: “Vậy em có biết anh vì em mới ở lại hay không?”
Mọi người không kịp đề phòng, ăn ngay một ngụm thức ăn cho chó, vai chính lập tức từ Đường Ngật vừa hân hoan chuyển nhà đổi thành đôi tình nhân mới kia.
Những người khác trò chuyện náo nhiệt, Vương Băng Ngu lặng lẽ quay sang nói với Đường Ngật: “Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện ma xưa cũ nhé.”
Đường Ngật có lắc đầu như trống bỏi cũng không ngăn nổi Vương Băng Ngu quyết chí kể bằng hết truyền thuyết ma quỷ.
Đây là vị trí hắn tỉ mỉ lựa chọn, sao có thể dễ dàng để Đường Ngật chạy thoát được.
Dù Đường Ngật căn bản không nhớ hết những gì hắn nói, nhưng cậu vẫn sợ tới nỗi da đầu tê dại, cậu rất sợ nghe chuyện ma đấy!
Buổi tụ họp này vô cùng mĩ mãn, cả chủ lẫn khách đều vui sướng.
Lúc ra về, Vương Băng Ngu bỗng nhiên quay đầu lại, nói với Đường Ngật: “Buổi tối, trước khi đi ngủ, nhớ không được để mũi dép quay vào trong giường mà phải để nó quay ra ngoài.”
Vẻ thần bí của hắn khiến Đường Ngật sởn cả tóc gáy, dựa sát vào La Chú, run giọng hỏi: “Vì, vì sao?”
“Bởi vì…” Vương Băng Ngu từ từ đến gần cậu, tiếc là đã bị La Chú ngăn lại: “Bởi vì như vậy ngày hôm sau thức dậy xỏ chân vào càng nhanh.”
Đường Ngật: “À…”
Sau khi mọi người ra về, Đường Ngật cùng La Chú dọn dẹp nhà cửa.
Mọi người đều tự giác thu dọn rác của mình, chỉ còn lại chút ít nên dọn dẹp rất nhanh.
Lau dọn sạch sẽ một lượt thì trời cũng đã khuya, La Chú bảo Đường Ngật rửa mặt đi ngủ trước, Đường Ngật xoa xoa mắt không chịu, La Chú đành buông đồ dùng trong tay ra, cùng cậu đi nghỉ.
Đường Ngật nhớ kỹ câu nói kia của Vương Băng Ngu, rửa mặt xong bèn ngồi ở mép giường, nhìn đôi dép lê của mình chằm chằm.
Cậu nghĩ, mũi dép hướng vào trong giường nhìn như có người đang đứng trước giường vậy, ngay lập tức có thể bước lên trên giường rồi.
Đường Ngật lạnh người, để dép đúng hướng.
Một lúc sau vẫn cảm thấy không ổn, đẩy đôi dép lê ra xa.
La Chú rửa mặt xong trở vào, hai người thân mật một lát rồi ôm nhau ngủ, Đường Ngật nhanh chóng quên đi nỗi sợ của mình.
Đường Phú Quý được thả ra, trèo lên chăn nằm vào khoảng trống giữa hai người, tạo nên ổ nhỏ ấm áp yên tĩnh.
Rạng sáng, Đường Ngật vì buồn đi vệ sinh mà tỉnh giấc, nhìn bóng tối trước mắt mà sợ, vì thấy La Chú đang ngủ ngon nên không nỡ đánh thức hắn.
Cậu nhắm mắt rối rắm hồi lâu, vẫn không nhịn đi vệ sinh được, đành phải rời giường.
Soạt một tiếng, mèo con đang ngủ ngon cũng trở dậy, cong lưng duỗi thân, đi đến cọ cọ vào người Đường Ngật.
Đường Ngật vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo con, dọc đường đi vệ sinh nhờ có nó đi theo nên cậu không còn sợ như vậy nữa.
Giật nước bồn cầu xong, Đường Ngật mở cửa, thấy Đường Phú Quý ngồi ngoài cửa, mèo con bị ánh đèn phòng vệ sinh làm cho phải nheo mắt, ngửa đầu nhìn cậu, há to miệng ngáp một cái, từ cổ họng phát ra một tiếng kêu tinh tế.
Đường Ngật nhỏ giọng bảo: “Về phòng ngủ thôi.”
Vừa xoay người, ngẩng đầu lên, Đường Ngật đã thấy La Chú đang dựa vào tường.
Hắn đứng khoanh tay, buồn ngủ mà ngáp một cái, giọng nói đầy vẻ ngái ngủ: “Xong rồi à? Về ngủ thôi.”
Đường Ngật vội vàng đuổi theo: “Không phải anh muốn đi vệ sinh à?”
La Chú lắc đầu: “Anh không muốn, anh chỉ lo em cảm thấy sợ.”
Đường Ngật cười hì hì, không thể phản bác.
Dưới chân có mèo con lông xù, bên cạnh có La Chú.
Đường Ngật nhìn nhìn bên trái, lại nhìn nhìn bên phải, từ đáy lòng cảm thấy thật tốt.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, rọi sáng dưới chân, tất cả bất an cùng sợ hãi hoàn toàn tan biến.
Đường Ngật khẽ nói: “La Chú, em yêu anh.”
La Chú nghiêng đầu nhìn cậu: “Anh cũng yêu em.”
“Meo meo.”
Mèo con bước đi dưới ánh trăng, hai mắt sáng như sao trời.
— Chính văn hoàn —
Vậy là xong chính văn rồi, cảm ơn chị Mèo Ú đã hỗ trợ em Diên những chương cuối, cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng Diên trong suốt thời gian qua, dù tui có nhây có bỏ bê truyện gần một năm trời.
Nhưng không sao, giờ tui đã có thể gõ được chữ ‘hoàn’ thật đẹp, thật to cho Đường Ngật và La Chú rồi, cảm ơn sự bao dung của bác sĩ La đã ở bên và che chở Đường Ngật, cảm ơn Đường Ngật ngọt ngào đã xoa dịu làm tan bác sĩ La, cảm ơn tác giả cho chúng ta một cái kết ngọt ngào.