Chuyển ngữ: Diên
Đường Phú Quý đái dầm, đây là lần đầu tiên kể từ khi nó được mang về nhà.
Nào giờ nó không đi vào chậu cát mèo thì còn có thể lấy cớ là nó không biết xài, nhưng ở nhà ba mẹ Đường Ngật nó đã ném lựu đạn một lần rồi thì chỉ có thể là vấn đề thích hay không thích xài của nó thôi.
Chỉ là coi như mèo con không thích xài cát mèo thì cũng chưa bao giờ đi bậy lên giường, đến mức khi Đường Ngật trông thấy vệt nước trên đệm thì suy nghĩ đầu tiên là nghi ngờ có phải La Chú làm đổ nước lên không.
La Chú nghe tiếng thì đi tới bên giường nhìn nhìn.
Phạm vi vệt nước không nhỏ, hắn cúi đầu ngửi ngửi, nói với Đường Ngật: “Là nước tiểu, mèo con nhà em đái dầm.”
Đường Ngật không dám tin, nhìn sang Phú Quý đang ôm cá đồ chơi đạp đạp liên tục.
Mèo con vô tư ngây thơ không hề có chút gì là áy náy ăn năn sau khi làm sai chuyện.
À, có lẽ với nó mà nói, đái dầm chưa hẳn đã là chuyện không được làm.
“Mùi nước tiểu của động vật nhỏ sẽ lưu lại lâu lắm, nếu không xử lí tốt thì về sau nó còn xả nước ở đây nữa đấy.” La Chú kéo chăn đệm trên giường xuống, “Để anh đưa đi giặt.”
Cho dù La Chú là bác sĩ thú y thì cũng chỉ đưa ra ý kiến đóng góp cho chuyện này thôi.
Phải giặt nhanh, dùng mùi nước xả vải đẩy mùi nước tiểu đi chứ nếu còn mùi là Đường Phú Quý còn dám đi bậy, vậy thì khỏi dùng chăn đệm này nữa luôn.
Chuyện quan trọng hơn xử lí chăn đệm là giải quyết gốc rễ của vấn đề, cũng chính là con mèo nhỏ đái dầm kia.
Không ai có thể yêu cầu xa vời thú cưng nghe hiểu tiếng người, đánh mắng càng thêm vô dụng, chỉ khiến nó thêm sợ hãi thôi.
Nhưng dạy dỗ thì vẫn cần phải dạy dỗ, La Chú dắt Đường Phú Quý tới chỗ nó ‘đấm dài’ chỉ bảo một hồi rồi mới thả nó đi.
Mèo con vừa chạm chân xuống đất là nhảy loạn khắp nơi trong nhà, hiển nhiên không hề nghe lọt những lời vừa rồi của La Chú.
Hung thủ mèo con không bị trừng phạt, nạn nhân vô tội chăn đệm chỉ có thể nhẫn nhịn, vô duyên vô cớ hi sinh.
Thì cũng không còn cách nào khác, trong cái nhà này hung thủ có meo quyền chứ nạn nhân thì không có chăn quyền rồi.
Thực tế, La Chú lén lút đề nghị phương án xử lí khác với Đường Ngật sau lưng mèo con, là loại phương án đả kích chính xác, hơn nữa còn có tính tổn thương một trăm phần trăm.
Hắn nói: “Tiểu Đường, Phú Quý hẳn là sắp đến tuổi động dục rồi, là lúc nên lụm bi cho nó.”
Cho dù Phú Quý là mèo tam thể đực, không có khả năng sinh sản, theo La Chú quan sát thì tuổi động dục của nó cũng chậm hơn mèo đực khác nhiều nhưng chậm mấy thì cũng tới rồi.
Đường Ngật nhìn La Chú, thấy được trong mắt nhau là sự kiên định.
Dưới không khí yên ắng này, cậu ôm mèo con trịnh trọng đưa cho La Chú, cứ như đang tiến hành một nghi thức chuyển giao vô cùng long trọng.
Đi thôi, lụm bi nó.
Vì chăn đệm đã hi sinh, cũng là vì giữ gìn tính mạng cho các đồ vật có nguy cơ chịu tai vạ khác.
Cũng bởi vì cái gọi là, nhu cầu nhiều gây tai họa, thiến một dao trị vĩnh viễn.
La Chú lụm bi quen tay, tầm mười phút là làm xong rồi, quen tay đến mức chỉ dựa theo kí ức cơ bắp cũng có thể hoàn thành.
Lầm lụm bi này chợt có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Nói sao thì con mèo nhỏ trên bàn giải phẫu kia cũng có mối liên hệ kì diệu với hắn, hắn có một nửa quyền sử dụng cơ thể nhỏ bé ấy, những chuyện mà mèo con phải trải qua thì bốn bỏ năm lên cũng là những chuyện hắn phải đối mặt.
Tự nhiên nghĩ vậy xong chỗ nào đó bên dưới chợt thấy ớn lạnh.
Vì một tương lai không phải đi ngủ thức dậy với nước tiểu mèo, dao này phải hạ xuống thôi.
Cùng lắm thì, La Chú nghĩ, cùng lắm thì buổi tối không đi đâu cả, chờ khi nào mèo con lành lặn khỏe mạnh lại mới thôi.
Thứ này có cảm giác tồn tại không lớn, không phải vấn đề gì to tát cả.
Quá trình triệt sản của mèo đực rất nhanh chóng, ít nguy hiểm, chừng một tuần là đã khôi phục hoàn toàn.
Suốt thời gian đó, Đường Phú Quý phải đeo loa để tránh nó liếm vết thương.
Mèo con mất bi nên ăn thì ăn, nên uống cứ uống, không hề để bụng chuyện gì.
Mọi thứ vẫn như bình thường, Đường Ngật gian nan đưa ra quyết định cuối cùng cũng yên tâm.
Ban ngày Đường Phú Quý được gửi ở tầng hai bệnh viện thú y, được các chị y tá chăm sóc miễn phí, ngày nào cũng được ăn ngon uống ngọt, còn có Đào bầu bạn, thời gian hậu phẫu trải qua tương đối thoải mái.
Hai chiếc mèo thái giám cùng chung chí hướng, suốt ngày liếm lông cho nhau tới tận buổi tối Phú Quý được đón về nhà mới thôi.
La Chú mỗi ngày đi làm tiện đường hốt Đường Phú Quý tới bệnh viện luôn, tránh cho nó ở nhà làm loạn khắp nơi.
Trước kia Đường Ngật cam tâm tình nguyện đi làm về quét dọn vệ sinh, dọn dẹp thùng rác bị đá đổ, ấy là do cậu hiền lành chịu khó.
Bây giờ Đường Ngật qua ở chung với La Chú, hắn sẽ cố hết sức để ngăn cản tình trạng phiền phức ấy xảy ra.
Trong lúc hai con mèo bồi đắp tình cảm, thời tiết cũng càng ngày càng ấm lên.
Than đại ca nhà Vương Băng Ngu không xen vào, thường ngày nó chỉ ngồi trên ghế quan sát phán xét hai con mèo kia dính chùm lấy nhau.
Trong khung cảnh ấm áp ấy, Đường Ngật thấy được một cảnh chấn động: Đào đè lên người Phú Quý! Chuyện này làm cậu bối rối không thôi.
Nếu cậu không nhớ nhầm thì Đào còn bị ‘thiến một dao trị vĩnh viễn’ trước cả Phú Quý ấy.
Cậu hoang mang đi hỏi La Chú, nhận được câu trả lời hời hợt của hắn, đó là một chuyện rất bình thường.
“Hành vi này của chúng gọi là trèo qua, là một phương thức xã giao bình thường lúc không động dục, không liên quan đến đã triệt sản hay chưa.
Không chỉ mèo đực mà đôi khi mèo cái cũng sẽ cưỡi lên mèo cái khác, không liên quan gì tới chuyện giao phối đâu.
Đương nhiên, có đôi khi cũng là một loại tuyên ngôn địa vị phân bậc.”
Đường Ngật nhìn La Chú, ánh mắt thay đổi như có điều suy nghĩ.
La Chú gần như chỉ liếc một cái thôi đã biết cậu đang nghĩ gì, “Người và động vật không giống nhau.
Con người là bởi vì thích nên mới muốn có tiếp xúc thân mật hơn với đối phương.”
Bị nói trúng tâm tư trong lòng, Đường Ngật cười xán lạn, gật đầu: “Đúng, là bởi vì thích.”
La Chú cười mỉm: “Thế tối nay em có muốn thích anh một chút không?”
Đường Ngật bịt tai xám xịt chạy đi, hai tai dưới bàn tay đỏ bừng.
Mèo con đã triệt sản không xè bậy lung tung nữa.
Mặc dù chậu cát mèo vẫn không có đất dụng võ như cũ nhưng ít nhất chăn ga gối đệm đã được cứu vớt.
Một ngày nào đó vì phải ra ngoài công tác mà đêm đến lại xuất hiện trong cơ thể mèo nhỏ, La Chú tỏ vẻ, nhắm mắt lại một cái, mở mắt ra lần nữa là một đêm trôi qua rồi, dù sao cũng không dùng được, không cần quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này..