Peach
Chuyển ngữ: Whi
Chỉnh sửa: Diên
Buổi tối La Chú vừa tan làm đã nhanh chóng về nhà tắm rửa, thay quần áo ngủ rồi lên giường nằm.
Ban đêm đúng là lạnh, hắn nằm phải đắp kín chăn.
Tan việc hắn mang cái bàn lười về nhà, đặt máy tính xách tay lên bàn rồi làm ổ trên giường tiếp tục đọc tài liệu đã bốn đêm mà chưa đọc xong.
Thế này xem như ổn rồi, dù lát nữa lại mất ý thức thì ít nhất cơ thể hắn cũng không bị lạnh.
Mỗi đêm hắn sẽ biến thành một con mèo, không ngờ chuyện kỳ lạ này lại xảy ra thật, đồng thời cũng chưa rõ nguyên nhân.
Thực ra La Chú cũng không sợ hãi chuyện biến thành mèo lắm, chỉ cảm thấy bất mãn vì trật tự cuộc sống của mình bị đảo lộn.
Thân là một người vô thần, lúc này La Chú cũng không biết nên đi tìm Phật hay tìm Chúa nữa.
Hắn chỉ nhìn vào thực tế, nếu thần linh giúp được hắn thì sau này hắn nguyện sẽ làm một tín đồ trung thành.
Đương nhiên nếu Ngọc hoàng đồng ý giúp đỡ thì hắn thề sau này sẽ chỉ tin thần linh nước nhà, tuyệt đối không nghe một câu giảng kinh nào của thần linh nơi khác.
Quả nhiên đêm đó La Chú lại xuất hiện ở nhà Đường Ngật.
Hắn liếc nhìn thời gian, bây giờ là chín giờ rưỡi, Đường Ngật vẫn chưa ngủ.
Cậu ôm máy tính ngồi bên bàn, hiếm khi thấy cậu không lởn vởn quanh mèo nhỏ.
Không chỉ không đi theo nó mà ngược lại cậu còn thận trọng liếc nhìn nó đang chơi đùa một mình, như cẩn thận quan sát tình hình quân địch.
Nom cứ lén lén lút lút như đang chuẩn bị thực hiện âm mưu gì đó.
Thấy con mèo nhỏ tự nghịch dây giày hoàn toàn không chú ý đến bên này, Đường Ngật đặt máy tính xuống, mở màn hình lên rồi di chuột thao tác vài cái, vừa làm vừa lo lắng nhìn con mèo nhỏ.
La Chú thản nhiên giật giật sợi dây giày trước mắt, vờ như không nhìn thấy hành động kì lạ của cậu.
Đường Ngật đeo tai nghe vào, hình như cậu đang mở video nào đấy, sau đó cậu buông tay khỏi bàn phím rồi chăm chú nhìn màn hình.
Từ góc độ này của La Chú không thể nhìn thấy gì cả, mèo con quá nhỏ, hắn chỉ có thể đoán rằng có lẽ Đường Ngật đang xem thứ mà ai cũng hiểu là thứ gì.
La Chú hoàn toàn có thể thông cảm, đều là đàn ông mà, ban đêm nổi hứng một chút cũng là bình thường.
Nhưng hắn không ngờ người này còn đề phòng với một con mèo con.
Chính điều này lại khiến hắn càng muốn xem xem có thứ gì mà mèo con không được nhìn.
La Chú hoàn toàn không cần phải đi rón rén.
hắn có ưu thế của một con mèo nhỏ, có thể bước đến gần mà không gây nên tiếng động nào.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng tập trung thế này của Đường Ngật thì dù hắn có vừa đi vừa phóng ra sấm chớp đùng đoàng, Đường Ngật cũng sẽ không chú ý đến hắn.
Thật ra hắn không có chút hứng thú nào với đoạn video đó, nhưng Đường Ngật lại đang xem rất chăm chú đến mức mà không hề nhìn thấy hắn đang đến gần.
La Chú nhảy lên ghế của Đường Ngật, cậu chưa nhận ra.
Hắn dứt khoát nhảy lên mặt bàn ngay trước mặt cậu, một lần nữa biểu diễn khả năng di chuyển nhanh nhẹn của loài mèo.
Bất ngờ là trên màn hình không hề có hình ảnh cần làm mờ nào, chỉ có một ổ mèo con miệng còn hôi sữa.
Là đoạn phim tài liệu [Nhật ký trưởng thành của thú cưng].
La Chú nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, không thể tin nổi: Thì ra Đường Ngật trốn hắn để xem con mèo khác.
Đường Ngật giật mình làm rơi cả tai nghe, cậu hoảng hốt giơ hai tay che màn hình nhưng mà màn hình máy tính kia đâu phải chỉ cần hai bàn tay là che kín được.
Trong lúc bối rối, Đường Ngật đưa tay che mắt La Chú, cơ thể mèo con quá nhỏ, một bàn tay của cậu phủ kín cả đầu mèo.
La Chú: “…”
Màn hình máy tính đã gập xuống, Đường Ngật ngồi trên ghế cúi đầu xin lỗi La Chú đang ngồi xổm trên bàn: “Tao sai rồi, lẽ ra tao không nên lén mày xem thứ này.
Thật ra tao biết mèo con như mày cũng có suy nghĩ riêng, tao làm như vậy chắc khiến mày tổn thương lắm.”
“Do Vũ Vi bảo tao xem, tao đã sơ sẩy bị dụ dỗ.” Đường Ngật ngượng ngùng.
Vũ Vi là ai? Là cô gái ngày hôm đó ư?
La Chú không mềm lòng chút nào, hắn nghiêm túc nhìn Đường Ngật chăm chú, mặc dù bây giờ hắn không thể nói chuyện nhưng vẫn phải dùng ánh mắt để khiển trách đối phương.
Đường Ngật dè dặt ngẩng đầu, đối diện cậu là con mèo nhỏ đang ngồi ngang tầm mắt, cậu có thể dễ dàng đếm được từng sợi râu của nó.
Cậu cũng nhìn thấy rõ đôi mắt sắc bén sáng ngời kia.
Đường Ngật cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, cậu phải bày ra vẻ mặt đau khổ lắm mới giấu được nụ cười của mình, không thể để mèo con nhận ra.
Nếu nói theo lời của Vũ Vi thì đây là ánh mắt đầy khôn ngoan.
Làm gì có chuyện La Chú không nhận ra, hắn vừa há miệng kêu meo meo là lập tức bị Đường Ngật nhanh tay bịt miệng.
Cậu trốn tránh nhìn sang nơi khác, dối mình gạt người ôm mèo nhỏ vào lòng: “Mèo con không được mắng người.”
La Chú há miệng cắn ngón tay cậu một cái thật nhẹ, không dám làm cậu bị thương.
Đường Ngật bị cắn vẫn không buông tay, La Chú đành chịu thua, lè lưỡi liếm liếm nơi mình vừa cắn.
Bỗng nhiên Đường Ngật giơ hắn lên cao: “Mày vừa liếm tay tao hả?”
La Chú đen mặt.
Đúng là thế thật, có thể hắn bị điên rồi.
Đường Ngật vui mừng cười rộ lên, lập tức lấy điện thoại di động gọi cho Vũ Vi: “Phú Quý vừa mới liếm tay tớ nè!”
Diệp Vũ Vi thấy cậu hào hứng như vậy thì có chút buồn cười: “Mèo mèo chó chó, con nào mà không liếm người chứ.
Mèo con ngày nào cũng tự liếm lông mà, có lẽ nó đã quen cậu rồi nên muốn giúp cậu làm sạch chút đó.”
Đường Ngật thắc mắc: “Mèo con ngày nào cũng tự liếm lông hả?”
“Mèo con thông minh thích sạch sẽ đương nhiên sẽ tự liếm lông, cũng giống như con người phải tắm rửa thôi.” Diệp Vũ Vi khẳng định chắc nịch.
“Nhưng mà, hình như tớ chưa từng thấy Phú Quý tự liếm lông.” Đường Ngật vừa nói vừa nhìn con mèo nhỏ trong lòng.
Lúc trước không cảm thấy gì, bây giờ nhắc tới mới để ý hình như bộ lông mềm mại kia hiếm khi được chăm sóc.
Nó vẫn chưa học được cách dùng cát mèo.
Hôm nay Đường Ngật tan làm về nhà lại nhìn thấy phân mèo trên sàn, thật ra đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, dọn sạch là được, cậu có đủ kiên nhẫn dạy dỗ nó.
Nhưng bây giờ lại phát hiện Phú Quý cũng không biết liếm lông, làm sao đây, chuyện này cũng phải dạy nó sao? Đường Ngật nhìn cánh tay mình một chút, có lông nhưng chỉ lưa thưa vài sợi thôi.
Diệp Vũ Vi nói: “Để tớ nghĩ xem… Hình như có mèo con rời xa mèo mẹ quá sớm, chưa học hết các kỹ năng thì sẽ thành như này á.”
La Chú nghe rõ ràng cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng mà… liếm lông?
Mèo con mới đi liếm lông, nếu là cậu thì cậu có liếm không? Dù sao thì La Chú cũng sẽ không liếm.
Đường Ngật ngắt điện thoại, suy tư vuốt nhẹ đầu con mèo nhỏ.
La Chú rướn cổ lên, thật thoải mái, dù không phải mèo nhưng những thứ một con mèo có thể cảm nhận thì hắn cũng cảm nhận được.
“Mặc dù bác sĩ La nói hơi khó nghe nhưng có lẽ anh ta nói đúng.” Đường Ngật nhỏ giọng thầm thì.
Nghe thấy tên mình, La Chú ngẩng đầu nhìn cậu.
Bây giờ hắn rất hối hận vì đã thốt ra câu nói kia.
Có lẽ bởi vậy mà hắn phải chịu báo ứng biến thành con mèo này.
Đường Ngật mỉm cười, ôm hắn vào lòng: “Thôi không sao, mày có thông minh hay không thì tao vẫn thích mày.”
La Chú: “…”
Không được, phạm quy quá!
Chợt hắn thấy buồn bực với hơi khát, trong người bồn chồn không yên.
Hắn muốn thoát khỏi vòng tay đang ôm chặt mình nhưng giãy giụa được hai cái rồi đành từ bỏ, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.
Hay là, không phải báo ứng nhỉ?
La Chú đã bắt đầu thích ứng với cuộc sống này.
Nếu đã không thể thay đổi chuyện mỗi tối nhập vào cơ thể của một con mèo, vậy thì cứ chấp nhận thôi.
Hắn đã ngộ được chân lý nhập gia tùy tục.
Lúc Đường Ngật xem phim tài liệu, hắn cũng nằm bên cạnh cùng xem.
Đường Ngật không nhìn những con mèo khác nữa, lúc xem thế giới động vật thấy sư tử cũng sẽ lướt qua.
La Chú thản nhiên hưởng thụ sự nuông chiều này, hắn chắc chắn Đường Phú Quý là con mèo có một không hai.
Đến giờ ngủ, Đường Ngật tắt đèn, La Chú quay lại nằm trên ghế sô pha.
Hắn tự xem mình là khách tới ở nhờ, không chỉ ngủ được mà còn thích ứng rất nhanh.
Cứ thế một tuần trôi qua, lại đến thứ hai được nghỉ, Đường Ngật theo lời hẹn mang Phú Quý đi tiêm phòng.
Rẽ vào con đường đến bệnh viện thú y, từ xa đã nhìn thấy Tiểu Cảo đang dắt một con chó Samoyed lông trắng như tuyết, có vẻ cô vừa dắt nó đi dạo về.
“Tới rồi sao chủ nhân của Phú Quý!” Cô cũng nhìn thấy Đường Ngật, vui vẻ vẫy tay với cậu, “Hôm nay đưa Phú Quý đi tiêm phòng phải không?”
“Phải.” Đường Ngật gật đầu, “Đây cũng là bệnh nhân của các chị à, đáng yêu ghê.
Nó bị bệnh gì vậy?”
Tiểu Cảo xoa đầu con Samoyed: “Nó tên là Báo Biển, lúc trước ăn trúng dị vật phải làm giải phẫu ở chỗ bọn chị nhưng bình phục cũng lâu rồi.
Hai ngày nay chủ của nó có việc nên nhờ bọn chị chăm giúp.”
Samoyed vô cùng thân thiện, trông thấy Đường Ngật đứng bên cạnh, nó chồm nửa người lên nhào vào người cậu.
Con chó hơn mười lăm cân quả là rất khỏe, Đường Ngật bất ngờ không kịp đề phòng bị nó đẩy lui về sau nửa bước.
Tiểu Cảo kêu một tiếng, vội vàng túm lấy dây xích kéo Báo Biển về bên người.
“A! Xin lỗi, làm bẩn quần em rồi!” Tiểu Cảo luống cuống, ống quần Đường Ngật đã in hai dấu chân bằng bùn.
“Không sao.” Đường Ngật liếc cái rồi thôi, không hề để bụng.
Cậu tò mò hỏi, “Dắt chó đi dạo cũng là công việc của chị à?”
Cậu có chút ngưỡng mộ công việc ở bệnh viện thú y, ngày ngày tiếp xúc với các con vật nhỏ, có chúng nó bầu bạn, dù mệt mỏi vất vả thế nào thì vẫn cảm thấy vui vẻ nhỉ.
“Đâu chỉ dắt đi dạo, công việc hằng ngày của bọn chị nhiều lắm.” Tiểu Cảo đếm đầu ngón tay.
Bệnh viện Yêu Pet có bốn y tá.
Tiểu Cảo rất thích công việc này, luôn là người đầu tiên đến làm mỗi sáng sớm.
Đầu tiên là quẹt thẻ điểm danh, sau đó tới khu nội trú xem qua tình hình mấy em mèo đang nằm viện rồi tiến hành theo dõi sức khỏe chúng theo thứ tự.
Theo dõi xong thì thực hiện chức trách của xẻng hốt phân, cô có thể vỗ ngực tự hào mà nói rằng chậu cát của toàn bộ mèo trong khu nội trú đều do một tay cô lo liệu!
Lúc dọn cát mèo còn phải quan sát tình hình chúng nó bài tiết, nếu có con mèo nào đi ngoài không bình thường thì phải báo lại kịp thời cho bác sĩ.
Việc tiếp theo là cho ăn.
Nếu tâm trạng chúng vui vẻ thoải mái thì dễ rồi, nhưng những em mèo nằm viện thường có khẩu vị không tốt, rất dễ nôn mửa, thậm chí vì bệnh đau nên tính tình cáu kỉnh, không chịu ăn nhiều, muốn cho chúng ăn phải tốn không ít thời gian.
Đặc biệt là có một số trường hợp bị bệnh nhẹ cần chia ra ăn nhiều bữa trong ngày, cho chúng ăn chính là nhiệm vụ khó khăn nhất.
Nhờ làm công việc này, Tiểu Cảo cảm thấy dù mình nuôi con gì cũng không thành vấn đề, riêng em mèo tham ăn nhà cô thì quá dễ, không cần chăm kĩ quá.
“Đúng thật.
Nếu Phú Quý ăn uống không tốt thì em cũng rất lo lắng.” Đường Ngật lý trí lại, đây chắc chắn là một công việc vất vả.
Thú cưng không biết nói, chúng không thể mô tả bệnh tình của mình, bác sĩ chỉ có thể quan sát tỉ mỉ rồi chẩn đoán.
Muốn làm tốt công việc này, nhất định bọn họ cũng phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực.
Đường Ngật bỗng nhiên nảy ra một ý, hỏi: “Buổi tối các chị tan làm lúc mấy giờ?”
“Tám giờ.” Tiểu Cảo trả lời không chút nghĩ ngợi, nói xong cô mới nhớ ra còn có ca tối, lại bổ sung, “Nếu trực ca tối thì phải đến mười một giờ.”
Đường Ngật tan làm sớm, về đến nhà ngoài đọc sách cũng chỉ xem ít phim tài liệu.
Bây giờ đã nuôi Đường Phú Quý nên cậu muốn biết nhiều kiến thức về thú cưng hơn, cậu tiếp tục hỏi: “Vậy sau này em đi làm về có thể ghé qua chỗ các chị một chút không?”
Tiểu Cảo vung tay, hùng hồn đáp: “Đương nhiên là được, em là khách hàng của La Chú nhà bọn chị mà, chỉ cần cánh cửa này còn mở thì em muốn tới lúc nào cũng được!”
Bước vào bệnh viện, Tiểu Cảo dắt Báo Biển về “phòng trọ” của nó ở tầng hai còn Đường Ngật thì ôm mèo ngồi chờ dưới tầng một.
Hôm nay không có người xếp hàng ở quầy tiếp tân nhưng trong phòng khám của các bác sĩ vẫn có vài bệnh nhân nhỏ.
Đường Ngật ôm Phú Quý ra khỏi balo trước cho nó làm quen xung quanh.
Nếu sau này tan làm ghé qua đây thì nhất định phải mang Phú Quý đi cùng.
Một cục tròn màu trắng chạy từ tầng hai xuống, Đường Ngật quay sang nhìn thì thấy cục tròn đứng cách đó không xa, chính là con mèo Ragdoll tên Đào.
Đường Ngật mỉm cười chào nó: “Mày lại vượt ngục à?”
Đào meo meo một tiếng rồi nhảy lên mặt bàn, thấy Phú Quý trong tay cậu thì nhích lại gần ngửi một cái, sau đó đột nhiên lè lưỡi liếm tai Phú Quý.
Phú Quý ngốc nghếch cứ trơ ra, không phản ứng gì đặc biệt.
Ngược lại là Đường Ngật vui mừng khôn xiết, Đào liếm lông cho Phú Quý!
Bệnh viện như này hoàn toàn không đáng sợ như cậu đã nghĩ.
Có mấy con vật nhỏ vây quanh thế này là đủ để xua tan một ngày mệt mỏi rồi.
Đường Ngật sờ Đào một cái, rồi sờ Phú Quý một cái, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Cậu rất vui vì đêm đó đã nhặt Phú Quý về.
Cũng rất vui vì đã chọn đến bệnh viện thú y này.
“Sờ dễ chịu không?”
“Dễ chịu.” Đường Ngật ngẩng đầu, nhìn cái người không biết tới cạnh cậu từ lúc nào, nhất thời không nhận ra người nọ là ai.
Cậu nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp kia một lúc lâu mới nhận ra người nọ chính là bác sĩ La.
“Tới tiêm phòng phải không, có biết phải tiêm loại nào cần tiêm mấy mũi không?” Ngoài mặt La Chú tỉnh bơ nhưng trong lòng đang thấy thích thú vì phản ứng vừa rồi của cậu.
Đường Ngật thành thật gật đầu: “Trước khi tới tôi có nghiên cứu rồi, vắc-xin ba trong một và vắc-xin phòng bệnh dại.”
Tổng cộng bốn mũi vắc-xin, Đường Ngật vô thức nuốt nước bọt.
Nhan Thanh bước ra từ phòng khám, giơ tay chào Đường Ngật, y vừa tiễn một con Golden Retriever bị ve chó về nhà.
“Bác sĩ Nhan, cậu qua đây tiêm cho Phú Quý đi.” La Chú nói.
Nhan Thanh miễn cưỡng đáp: “Vậy lát nữa cậu lo cho con Alaska đã đặt hẹn trước nhé.”
“Được.” Đổi việc công bằng, La Chú không phản đối gì.
Quá trình tiêm vắc-xin diễn ra rất nhanh.
Mới đầu Đường Ngật còn lo sợ không dám nhìn, không ngờ chỉ vừa chớp mắt một cái là đã xong rồi.
Cậu ôm lấy Phú Quý đang một lòng muốn liếm bác sĩ La, thầm nghĩ tay nghề của bác sĩ ở đây thật cao siêu.
Tiêm vắc-xin xong không được về nhà ngay mà phải ở lại nửa tiếng để quan sát.
Có vài bé cưng sau khi chích thuốc xuất hiện hiện tượng sốc phản vệ hoặc kích ứng, nếu nghiêm trọng có thể sẽ mất mạng.
Đường Ngật ôm Phú Quý ngồi ở sảnh trước, hiện tại không có khách nên Đào cũng được tạm thời cho phép ngồi chờ ở đây.
Đào thỉnh thoảng lại ghé mũi ngửi ngửi Phú Quý một hồi, sau đó chạy đến làm nũng với La Chú đang ngồi gần đó, hạnh phúc mọi bề.
Đường Ngật nhìn thấy ông chủ trẻ tuổi của bệnh viện từ bên ngoài bước vào, tay dắt theo một con mèo mun.
Mấy cô y tá chỗ quầy tiếp tân chào hỏi với hắn thì hắn còn hi hi ha ha đùa giỡn lại.
“Sếp Vương ơi, bọn em làm việc tốt như vậy, anh mau thưởng thêm cho bọn em đi chứ!”
Vương Băng Ngu không thèm khách khí: “Em đang muốn đào đấy à?”
“Là sao?” Đường Ngật vô thức quay sang nhìn La Chú đầy thắc mắc, tại sao chị ấy phải muốn con mèo Ragdoll kia?
Từ tận đáy lòng, La Chú không muốn giải thích câu nói thô thiển này chút nào, nhưng nếu Đường Ngật đã hỏi, hắn cũng đành đáp: “Ý anh ta là cô ấy đang mơ mộng hão huyền.”
“Tại sao?” Đường Ngật vẫn không hiểu.
La Chú liếc mắt nhìn cậu: “Quả đào trong tiếng Anh đọc thế nào?” (*)
Đường Ngật ngẩn ra, sau đó bật cười, cười đến mức khiến Vương Băng Ngu và mấy cô y tá bên kia tò mò nhìn sang thì ngượng ngùng nhếch môi cúi đầu.
Lại có vài vị khách đến, Vương Băng Ngu ôm con mèo mun lên lầu hai, La Chú thì vào phòng khám.
Đường Ngật vẫn ngồi ở sảnh trước chờ theo dõi, thỉnh thoảng lại đưa tay sờ con Ragdoll một cái, nó cọ tới cọ lui bên chân cậu, cậu nhìn một bên ống quần đầy lông mèo của mình, trong lòng vui vẻ.
Tiếng chuông ngoài cửa vang lên, một cô gái mang thú cưng đến khám bệnh bước vào.
Nhìn thấy con Ragdoll bên chân Đường Ngật, cô gái động lòng khen ngợi: “Chao ôi! Con Ragdoll này đẹp quá đi, nó tên gì thế?”
Đột nhiên bị người lạ bắt chuyện, Đường Ngật luống cuống, đầu óc trống rỗng không còn nhớ gì nữa.
Mặt đỏ bừng lên, cậu vắt óc suy nghĩ, không ngừng tự nhủ mau nhớ ra đi! Mau lên!
“Nó… tên, tên là Ăn rắm.”
(*) Câu này xuất phát từ một câu nói trong livestream chơi game, câu gốc là 你在想屁吃 (dịch thô là mày muốn ăn rắm à), tạm hiểu là đang chê ai đó ảo tưởng sức mạnh, về sau dân mạng cảm thấy xài “ăn rắm” hơi thô tục nên chuyển qua dùng peach (quả đào) đọc na ná 屁吃 pì chī để thay thế.
Tên của chương này lẽ ra là ăn rắm nhưng tui ngại hơi thô nên mạn phép để là peach ;; Tương tự, ở câu trên Đường Ngật đã nhớ nhầm tên em Đào thành Ăn rắm:v
1.
Bàn lười.
2.
Golden Retriever.
3.
Alaska.
4.
Mèo mun
.