Hai người đứng ngoài đứng nhìn nhau, dường như những người đi lại trên đường không hề liên quan đến họ.
Bỗng nhiên Hạ Duy xoay bước đi về phía cửa hàng Tinh Quang.
Giang Chi Châu sững sờ mộtlát, sau đó mới kịp phản ứng đuổi theo cô, hỏi: “Em làm gì vậy?”
Hạ Duy nói: “đi mua chiếc khăn lụa em thích ban nãy.”
“....!Sao vừa rồi em không mua?”
“Bởi vì vừa rồi em còn ý định chuyển nhà, mua khăn lụa thì phải dùng tiền thuê nhà.”
Giang Chi Châu dừng bước: “Nên....!bây giờ em không còn ý định chuyển nhà nữa sao?”
“Vâng, anh đã cầu xin em như vậy thì sao em còn có thể không biết xấu hổ mà chuyển đi chứ!”
“......” Được rồi, cầu xin thì cầu xin, chỉ cần cô không chuyển đi là tốt rồi, “Vậy tôi có thể hiểu là em đãchấp nhận lời tỏ tình của tôi sao?”
“......” Hạ Duy không cam tâm lắm, sao bây giờ mọt sách lại nhanh trí đến thế chứ, “anh có thể hiểu như vậy.”
Giang Chi Châu đứng yên tại chỗ nhìn cô, không nhịn được cong khoé miệng.
“Sao anh không đi?” Hạ Duy xoay người nhìn anh, với cảnh tượng nóng sốt chen lấn giành giật khi nãy thì có thể tối nay cô không thể mua được gì rồi.
Giang Chi Châu cười nói: “Chỉ là cảm thấy rất vui vẻ.”
Hạ Duy: “........”
Dôi mắt của Giang tiên sinh híp lại khi anh cười, thật sự nhìn rất đẹp.
cô lại bị nụ cười này làm cho mê muội rồi.
“Đồ ngốc.” cô xoay người bỏ đi, không muốn để anh Thẩm Hiấy đôi gò má ửng hồng của mình.
Lúc hai người quay lại, cửa hàng Tinh Quang vẫn đông nghẹt người như ban nãy.
Hạ Duy thấy chiếc khăn lụa yêu thích của mình vẫn còn hàng trên quầy nên cô vui vẻ bỏ tiền túi ra mua nó, nhưng lại bị Giang Chi Châu ngăn cả: “Để anh trả cho.”
Hạ Duy chớp mắt nhìn anh, không nói gì thêm.
Giang Chi Châu nói: “Đây xem như là món quà đầu tiên anh tặng cho em đi.”
anh mang ra quầy thu ngân thanh toán, trong lòng Hạ Duy vui sướng hết ý.
Nhanh như vậy đã thực hiện được nguyện vọng có bạn trai mua đồ cho mình rồi!
Hờn nữa còn là một người vừa đẹp trai vừa có tiền nữa chứ!
Sau đó Hạ Duy giả vờ bình tĩnh nhận lấy túi đồ Giang Chi Châu đưa cho, “Cảm ơn.” cô nói xong còn nghĩ nghĩ thêm một hồi lại hỏi tiếp: “Nhưng mà chiếc váy anh mua cho Tôn Kiều Kiều chắc đắt hơn chiếc khăn lụa này đúng không?”
“.........” Giang Chi Châu im lặng một lúc, đáp, “không thì anh cũng mua một cái cho em nhé?”
Hạ Duy kìm nén vài giây, cuối cùng không nhịn được nữa bật cười thành tiếng, “Được rồi, đi thôi.”
Giang Chi Châu hỏi cô: “Bây giờ em muốn đi đâu nữa? anh đưa em đi.”
Hạ Duy: “Em vốn hẹn ký hợp đồng với chủ nhà vào buổi chiều, mai sẽ dọn đến nhưng bây giờ khôngcần nữa, chi bằng....” cô vốn muốn nói là chi bằng anh đưa cô về cửa hàng đi, nhưng câu nói đã đến miệng thì cô lại sửa thành, “Chi bằng chúng ta tìm chỗ nào đó đi ăn đi.”
“Được.” Gần cửa hàng Tinh Quang cũng có nhiều chỗ bán đồ ăn, nhưng vì hoạt động hôm nay nên cực kỳ đông người, có lẽ bây giờ đi ăn không dễ có chỗ ngồi, “không thì chúng ta về nhà ăn đi, anh làm cho.”
“Được!” Tâm trạng của Hạ Duy phấn khích không nói nên lời, ban nãy cô lo là anh sẽ trả lời là “Nhưng anh phải về Thiên Hạ Cư”.
Về đến chung cư, Hạ Duy dứt khoát lên lầu ôm A Hoàng xuống nhà Giang tiên sinh ăn chực với cô.
Giang Chi Châu mở cửa cho cô, sau đó lấy đôi dép lê nữ ra cho cô thay.
không biết có phải là do tâm trạng đã thay đổi không mà bây giờ cô nhìn đôi dép cũng cảm thấy cực kỳ ấm áp.
thật ra Giang tiên sinh là một người rất cẩn thận đó nhé.
“Sao vậy?” Giang Chi Châu thấy cô cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào đôi dép lê, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ ghét bỏ đôi dép xấu xỉ sao? Hạ Duy không trả lời anh, chỉ cười cười lấy điện thoại ra đưa cho anh: “Đây là điện thoại của chủ thuê nhà, anh giải thích với ông ấy chuyện em không thuê nữa đi, em không nghe mắng đâu.”
Giang Chi Châu: “...........”
Ừ, là do anh không cho cô chuyển đi, nên đón nhận cơn thịnh nộ của chủ thuê nhà cũng chỉ có thể là anh thôi, không có vấn đề gì cả.
anh nhận lấy điện thoại từ trong tay Hạ Duy, bước ra ngoài ban công tìm số gọi.
Chủ cho thuê nhà là một người đàn ông trung niên, sống ở thành phố A nhưng lúc mắng chửi anh lại kích động đến mức dùng cả từ địa phương, Giang Chi Châu tự biết đuối lý, không thể cãi lại nên chỉ có thể buồn bực mà nghe.
Đến khi chủ cho thuê nhà phát hoả xong mới cúp điện thoại, Giang Chi Châu thở phào một hơi.
anhchuẩn bị trả điện thoại lại cho Hạ Duy đang trêu chọc con mèo ở phòng khách thì thấy mản hình hiển thị tin nhắn đến.
Đào Dự: Con mèo cái lần trước đã sinh mèo con rồi, đáng yêu lắm.
Đào Dự: [hình ảnh]
Giang Chi Châu chau mày, chọn mở tin nhắn ra xem.
Hình ảnh trong tin nhắn là một đám mèo con mới sinh, tầm 4-5 con, vẫn chưa mở mắt ra, cực kỳ đáng yêu.
Giang Chi Châu im lặng chau mày, cố gắng kiềm chế cảm xúc, trả điện thoại cho Hạ Duy: “Đào Dự gửi tin nhắn cho em này, nói con mèo cái đã sinh mèo con rồi.”
“Hả? thật vậy sao?” Hạ Duy vui sướng cầm điện thoại, đọc tin nhắn Đào Dự vừa gửi cho cô, “Ha ha ha, đáng yêu quá đi mất.”
Giang Chi Châu đứng bên cạnh sofa nhìn cô, “Em vẫn luôn nói chuyện với anh ta sao?”
“Đương nhiên rồi, nhưng cũng chỉ nói chuyện về mấy con mèo hoang trong trường thôi.”
“Em còn add wechat của anh ta sao?”
“Vâng.”
“Vậy em add thêm anh đi.”
Hạ Duy sửng sốt, cuối cùng phát hiện Giang Chi Châu tức giận, “anh không vui sao?” cô chỉ từng nghe Giang tiên sinh nói không chấp nhận bạn gái đã từng quen bạn trai chứ đâu có nghe không thể có bạn bè là nam đâu chứ.
Giang Chi Châu cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Em chưa từng nghĩ vì sao anh ta lại đi một quãng đường xa để đưa em từ thành phố D về thành phố A sao?”
Hạ Duy: “........”
cô không cần nghĩ, vì Đào Dự đã nói thẳng cho cô biết rồi.
“À...!thì em sẽ nói cho anh ấy em đã có bạn trai rồi.”
Giang Chi Châu nói: “Thuận tiện nói anh ta phải triệt sản mấy con mèo hoang đó đi.”
“Ồ!”
Hạ Duy soạn một đoạn văn gửi cho Đào Dự, sau đó nhận được yêu cầu kết bạn của Giang tiên sinh.
côchấp nhận rồi thì sắc mặt của Giang Chi Châu mới dễ coi hơn một chút: “Sau này không có chuyện gì thìđừng gửi tin nhắn cho anh ta nữa.”
“À....” Có phải ham muốn độc chiếm của Giang tiên sinh hơi mạnh rồi không, bọn họ mới vừa hẹn hò được mấy tiếng mà đã kiểm soát việc cô nói chuyện với ai rồi.
Còn kiểm soát một cách tự nhiên như vậy.
Nhưng dù sao Hạ Duy cũng là người đã từng hẹn hò rồi, cô tự giải thích cho bản thân về hành động đó của anh ổn thoả rồi thì nhích tới ngồi bên cạnh anh, chuyện trò với anh về mấy chuyện linh tinh khác.”
“Chúng ta thay avatar couple đi, em có lưu nhiều lắm, để em gửi cho anh.”
cô vừa dứt lời thì bên điện thoại của Giang Chi Châu không ngừng vang lên bảo có tin nhắn mới, toàn là những bức ảnh biếm hoạ đáng yêu có thể dùng làm avatar.
Hạ Duy nói: “anh chọn một đi.”
Giang Chi Châu chọn một hồi mới nói với cô: “Bức ảnh lầu trên lầu dưới này có vẻ rất thú vị đấy.”
“Ha ha, em hiểu được chỗ thú vị, y hệt như chúng ta.” Hạ Duy lục tìm mấy tấm ảnh rồi đưa điện thoại cho Giang Chi Châu xem, “Cái này thế nào?”
“Ừ.”
“Vậy để em đổi.” cô nói xong thì nhấn vào QQ và Wechat thay avatar, ôi, cảm giác rời khỏi hàng ngũ chó FA thật thoải mái gì đâu!
Giang Chi Châu cũng thay avatar rồi đứng dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa trưa.
Hạ Duy ngồi mộtmình ở phóng khách, vừa ngây ngô cười vừa nhìn chăm chú vào avatar của hai người, một lát sau thì đikhoe khoang với đám bạn thân: “Các bạn à, mình đã yêu đương rồi, chúc phúc cho mình đi.”
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .....
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ....!Mình không biết nên nói gì, cậu nói gì đi @không gầy mười cân không đổi tên.
không gầy mười cân không đổi tên: Với Giang tiên sinh dưới lầu sao?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Đó đó [thẹn thùng]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Cmn! Cmn!
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Sao cậu có thể quyến rũ anh ấy được? Hạ Duy Duy, cậu xem lại các tin nhắn trước đi, xem cậu đã nói xấu anh ấy như thế nào [mỉm cười]
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:...![đổ mồ hôi]
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình xoá mấy tin nhắn trước từ lâu rồi [móc mũi]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Mình còn nè, cần mình chụp lại gửi cho cậu không? [mỉm cười]
không gầy mười cân không đổi tên: Bát Bảo bình tĩnh, bình tĩnh nha, dù sao hai người bọn họ đều có bệnh, để bọn họ chữa lành vết thương cho nhau, rất tốt mà.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Giang tiên sinh cũng có bệnh sao?
không gầy mười cân không đổi tên: Ừ, bệnh thích sạch sẽ, không chấp nhận bạn gái đã từng quen bạn trai.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ....!Vậy mắt anh ấy bị mù sao mà lại chấp nhận Hạ Duy chứ?
không gầy mười cân không đổi tên: ╮(╯_╰)╭ Có trời mới biết!
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Bọn mình cá cược đi, xem lần này bọn họ quen nhau được mấy ngày?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [mỉm cười]
Tiểu Điềm Điềm vô địch: Hy vọng lần này các cậu có thể đi đến cuối cùng [đáng yêu]
Hạ Duy nhìn thấy tên nick của Điền Điềm thì sửng sốt một hồi.
Sau lần trước cô ấy thảng thắn với cô thìhai người không còn nói chuyện qua lại nữa, Điền Điềm cũng không lên tiếng nhiều trong group.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Cảm ơn [đáng yêu]
Hi vọng khúc mắc giữa hai người các cô có thể tháo gỡ được.
cô vừa định để điện thoại xuống thì Sấu Sấu gửi tin nhắn riêng với cô: “Cậu thật sự hẹn hò với Giang tiên sinh ở lầu dưới sao?”
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Ừ, hôm nay tự dưng anh ấy chạy đến tỏ tình với mình, mình cũng sợ một phen hú vía đó.
không gầy mười cân không đổi tên: ....!Còn ổn chứ?
không gầy mười cân không đổi tên: Vậy cậu không chuyển đi nữa sao?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Ừ, tạm thời không chuyển đi nữa.
không gầy mười cân không đổi tên: Được rồi, mình vẫn chúc phúc cậu, nhưng cậu đã yêu đương nhiều lần như vậy thì hẳn sẽ có kinh nghiệm hơn mình, ở bên nhau không phải là kết thúc, mà là rất nhiều vấn đề mới sẽ xảy ra.
Hạ Duy chớp mắt, sau khi ở bên nhau mới có nhiều vấn đề mới xảy ra sao?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình hiểu rồi, nhưng Giang tiên sinh cũng có tật xấu, ít nhất mình không phải mang gánh nặng tâm lý mình là người gây ra tai hoạ.
không gầy mười cân không đổi tên: .....![cậu rất giỏi.jpg]
Buổi trưa Giang Chi Châu làm ba món mặn một canh, Hạ Duy cảm thấy chỉ cần có tay nghề của ông chủ Thiên Hạ Cư thì vấn đề gì cô cũng vượt qua được.
Dù sao ăn thêm một bữa cơm là lời thêm một số tiền, tính toán lại thì mình quả thật là phú bà tỉ phú.
“Ăn xong thì em rửa chén.” Giọng điệu của đầu bếp Giang bình thản dặn dò.
Hạ Duy: “........”
Trước đây cô đến đây ăn chực thì rửa chén cũng không có gì quá đáng, nhưng bây giờ cô đã thăng chức làm bạn gái, sao còn phải rửa chén chứ!
Giang Chi Châu thấy cô không muốn rửa chén chút nào, khó hiểu nói: “anh nấu ăn, còn em rửa chén, rất công bằng mà.”
....
Phải vậy không, rất công bằng.