Hạ Duy vốn là người rất bảo thủ, cô chưa từng nghĩ đến chuyện có quan hệ trước hôn nhân.
Giang Chi Châu ôm chặt cô vào lòng, cô giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của anh nhưng anh vẫn không buông, bèn dứt khoát để mặc anh: “Lầu trên lầu dưới đã gần nhau như vậy rồi, sao em phải chuyển xuống chứ?”
“Chuyện này không giống nhau.” Giang Chi Châu vẫn ôm chặt cô, ánh mắt nóng bỏng của anh khiến nhịp tim của cô lại trở nên thiếu ý thức đập loạn xạ, “Em chuyển xuống đây khỏi phải chạy lên chạy xuống, đúng không?”
“À, em không hề để ý đến chuyện phải chạy lên chạy xuống chút nào, anh đừng cho rằng em khôngbiết anh nghĩ gì!”
Giang Chi Châu biết cô lo lắng gì, anh mỉm cười nhìn cô và nói: “Bây giờ anh ở phòng ngủ phụ, em chuyển xuống sẽ ở phòng ngủ chính.”
Hạ Duy sửng sốt giây lát, nửa tin nửa ngờ nhìn anh: “Vậy thế này có ý nghĩa gì chứ?” không phải anhmuốn gạo nấu thành cơm sao, đừng nghĩ là cô không biết.
Giang Chi Châu đáp: “Đương nhiên là có ý nghĩa rồi, rất nhiều người sau khi cưới mới phát hiện mình không chấp nhận được thói quen sinh hoạt của đối phương nên xảy ra rất nhiều mâu thuẫn, chúng ta sống chung từ bây giờ thì có thể sớm thích ứng, xem như chuẩn bị trước hôn nhân.”
Hạ Duy: “........”
Hoá ra kết hôn cũng cần chuẩn bị trước.
“Nhưng ai nói muốn kết hôn với anh hả?” Qúa trình cầu hôn trực tiếp bị lược bỏ, nhảy cóc giai đoạn à?
Giang Chi Châu: “Ở độ tuổi này của chúng ta, nếu qua lại không phải vì mục đích kết hôn thì anh có thể báo cảnh sát bắt em rồi đó.”
Hạ Duy: “.........”
Xí! anh chống mắt lên xem cảnh sát có để ý đến anh không!!
“Em vừa đến độ tuổi 30, thời gian là thứ vô cùng quý giá, chúng ta lại hao tốn quá nhiều thời gian của đối phương như vậy thì nhất định phải có trách nhiệm với đối phương, bằng không thì em sẽ phạm tội.”
Hạ Duy: “........”
Mau thức tỉnh đi Giang tiên sinh!!!
cô ho một tiếng, rồi ngẩng đầu cười với Giang Chi Châu: “Nhưng em mới 18 tuổi mà, em còn nhiều thời gian để hao tốn lắm.”
Giang Chi Châu: “.........”
cô thật sự khiến người khác phải đánh giá bằng một câu: “Hãy thức tỉnh đi Hạ tiểu thư!!”
Hạ Duy: “.......”
“Gâu gâu gâu!!’ A Hoàng thấy hai người bọn thân mật xong rồi bèn sủa hai tiếng như nhắc nhở bọn họ.
Rốt cuộc có chịu về nhà không?
Hạ Duy đẩy Giang Chi Châu ra ôm A Hoàng lên xoa đầu nó: “anh để em suy nghĩ một chút đi.”
“Được, anh đợi tin tốt của em.”
Hạ Duy: “...........”
Lúc cô ôm A Hoàng lên đến nhà thì Sấu Sấu đã tắm xong, bây giờ đang đắp mặt nạ nằm trên ghế salon ở phòng khách.
cô thấy Hạ Duy đã về liền lên tiếng tra hỏi, vì đang đắp mặt nạ nên giọng nói hơi móp méo: “Cậu dắt chó đi dạo lâu như vậy sao?”
“Ừ, à thì.....”
Sấu Sấu nhìn cả người cô từ trên xuống dưới, ánh mắt tinh tường phát hiện nhiều vết đỏ trên cổ cô: “Cổ của cậu bị chó cắn à?”
Hạ Duy: “...........”
“Mình đi tắm đây!” cô phóng như gió về phòng mình.
Sáng hôm sau, cô và Giang Chi Châu dẫn A Hoàng đi dạo xong, tiện đường mua đồ ăn sáng mang về.
Sấu Sấu vừa thức dậy, mặc đồ ngủ ngồi trước bàn ăn ngáp một cái: “Mỗi ngày cậu đều dắt chó đi dạo vào sáng sớm và chiều tối à?”
Hạ Duy trả lời: “không còn sớm nữa, gần 9h rồi, mình ăn xong còn phải đến cửa hàng nữa.”
“À.” Sấu Sấu đáp qua loa, ngái ngủ mắt nhắm mắt mở bắt đầu ăn sấng.
Hạ Duy ăn một muỗng cháo, côngập ngừng nhìn người đối diện: “Sấu Sấu.”
“Hửm?”
“Giang Chi Châu muốn mình chuyển xuống ở chung với anh ấy, cậu xem mình có nên chuyển xuống không?”
“Khụ khụ.” Sấu Sấu bị sặc cháo trong miệng, ho khan vài cái rồi nhìn cô: “Mình biết ngay mà, sớm muộn gì cậu cũng sẽ chuyển xuống dưới đó.”
“....!Mình vẫn chưa quyết định mà, cậu đừng nghĩ như vậy, anh ấy bảo mình ở phòng ngủ chính, còn anh ấy ở phòng ngủ phụ.”
“.....” Sấu Sấu đang cố gắng tiêu hoá lời cô nói, “Dù sao lừa gạt cậu xuống dưới đó là được rồi chứ gì?”
“À, anh ấy bảo đây là chuẩn bị thích ứng thói quen sinh hoạt của đối phương sau khi cưới.”
“Ha ha, nếu không thích ứng được thì có khi nào anh ấy sẽ trả hàng không?”
“.......” cô cảm thấy ý định của Giang tiên sinh hẳn là nếu cô không thích ứng được cũng phải cố gắng thích ứng.
Sấu Sấu nói: “Nhưng tìm hiểu thói quen sinh hoạt của đối phương trước cũng là chuyện tốt, tránh việc sau khi cưới lại khó chịu lẫn nhau.
Tuỳ cậu thôi, cậu chuyển xuống dưới cũng tốt, mỗi ngày mình khỏi phải ăn thức ăn cho chó nữa.”
“Mình đâu cho cậu ăn thức ăn cho chó đâu?”
Sấu Sấu đưa tay kéo cổ áo của cô, cười gian nói: “À, chỗ bị chó cắn này còn chưa lành nè.”
Hạ Duy: “.......”
cô gạt tay của Sấu Sấu ra, nói: “Mình thấy cậu sợ có mình ở nhà nên không tiện dẫn đàn ông về nhà đúng không?”
Sấu Sấu: “......”
cô vừa mở miệng định nói gì đó liền bị Hạ Duy ngắt lời: “Mình hiểu rồi, cậu không cần nói nhiều nữa, để mình chuyển xuống là được rồi.”
Sấu Sấu: “.........”
Ban nãy cậu còn do dự, bây giờ đã quyết định chuyển xuống nhanh như vậy sao!!!
Có kinh nghiệm dọn nhà lần trước nên lần này chuyển xuống lầu dưới, Hạ Duy và Giang Chi Châu hết sức thành thạo.
Ổ chó của A Hoàng cũng dời xuống dưới, Giang Chi Châu liền cảm thấy diện tích phòng khách đã nhỏ đi đáng kể.
“Hôm nào em rảnh, chúng ta đi xem nhà đi, bây giờ diện tích căn hộ đã không đủ rồi.” A Quất còn đỡ nhưng A Hoàng rất hiếu động, không gian rộng vẫn tốt hơn.
Hạ Duy đang dọn dẹp đồ đạc, nghe vậy liền ngưng tay.
Giang tiên sinh dẫn cô đi gặp người lớn, yêu cầu cô sớm thích ứng với cuộc sống sau khi cưới, ngay cả nhà ở sau khi kết hôn cũng chuẩn bị mua nhưng....!rõ ràng bọn họ chưa hề nghiêm túc thảo luận về vấn đề kết hôn mà!
cô buông món đồ trong tay xuống, nghiêm túc nhìn Giang Chi Châu và nói: “Giang tiên sinh, có phải trong quan niệm của anh đã cho rằng chúng ta sắp kết hôn rồi phải không?”
Giang Chi Châu hỏi ngược lại cô: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Đương nhiên không phải rồi!!
“Giang tiên sinh, anh chưa cầu hôn với em, em chưa đồng ý, còn bố mẹ em nữa, thậm chí họ còn khôngbiết đến sự tồn tại của anh.”
Đương nhiên Giang Chi Châu đã suy xét đến những vấn đề này, các trình tự đế kết hôn rất phức tạp và rườm rà, chắc chắn sẽ tốn thời gian, nhưng có điều mua nhà ở trước vẫn tốt hơn: “Lúc nào anh cũng có thể đi gặp bố mẹ em, chỉ xem khi nào em rảnh mà thôi.
Bây giờ mua nhà ở cũng được rồi, đợi tu sửa xong chúng ta có thể chuyển vào ở luôn.”
“....!không phải, vấn đề mấu chốt là anh chưa hề hỏi em có bằng lòng gả cho anh không!”
“Vậy em bằng lòng không?”
“anh cầu hôn ngay ở đây luôn sao?”
“.....” Giang Chi Châu im lặng suy nghĩ một lúc, “anh cho rằng ở độ tuổi này chúng ta không cần hình thức cầu hôn nữa.”
“.....!Cái gì gọi là ở độ tuổi này chứ! Mặc kệ tuổi tác như thế nào, phụ nữ luôn thích cảm giác được cầu hôn!”
Giang Chi Châu lại nghiêm túc suy nghĩ một lúc nữa: “Vậy để anh chuẩn bị một chút.” Ban đầu anh định mua nhà trước mới chuẩn bị nhẫn cưới, nhưng xem ra bây giờ Hạ Duy để ý chuyện này hơn.
Hạ Duy phổng má, không nói thêm gì nữa, cô dọn dẹp đồ đạc một lúc rồi chợt quay đầu nói với Giang Chi Châu: “Cuối tháng là sinh nhật của mẹ em, hay là anh cùng về với em đi?”
Giang Chi Châu hơi sững sờ, đến lúc anh đi gặp bố mẹ của Hạ Duy rồi, quả thật trong lòng anh cũng cảm thấy căng thẳng: “Được, vậy mẹ em thích gì?”
“Mẹ em à?” Hạ Duy suy nghĩ giây lát, sau đó cười nói: “Hình như mẹ em chỉ thích em đưa con rể về cho bà thôi.” Mỗi lần cô về nhà, mẹ đều hối thúc cô tìm đối tượng.
Giang Chi Châu nghe cô nói vậy cũng cười theo: “Vậy mong rằng anh có thể khiến mẹ em hài lòng.”
“Vậy để xem biểu hiện của anh thế nào.” Hạ Duy thấy lần trước mình bị người nhà anh gặng hỏi như vậy, lần này dẫn anh về nhà dù thế nào cũng phải để anh nếm trải chút đau khổ chứ nhỉ? À, khôngchừng mẹ cô sẽ không để cô thất vọng đâu.”
“Chúng ta sẽ làm từng chuyện theo trình tự chuẩn bị cho hôn nhân, đầu tiên là phải mua nhà ở đã, để anh liên hệ với bên Quốc tế Khải Thuỵ rồi đưa em đi xem nhà.”
“Được.” Dù Giang tiên sinh chưa chính thức cầu hôn nhưng Hạ Duy phát hiện thật ra trong lòng cô cũng đã ngấm ngầm chấp nhận sự thật bọn họ sắp bước vào cánh cửa hôn nhânrồi.
.....!Chẳng lẽ người ở độ tuổi này như bọn họ chính là như thế này sao?! Đáng thương quá đi mất.
Quốc tế Khải Thuỵ ở phía nam của thành phố A, nơi đây mới được Nhà nước đầu tư phát triển tầm mấy năm trở lại đây, gần đó còn có mấy trung tâm thương mại trung tâm mua sắm mới được xây dựng.
Hạ Duy cũng khá hài lòng đối với nhà ở, một căn biệt thự 3 lầu nếu để tự cô mua, không chừng đến kiếp sau cô cũng chưa mua nổi.
Mà biệt thự ấy còn có một khoảng sân vườn nhỏ, không những có thể trồng hoa trồng rau này nọ, A Hoàng và A Quất còn được chạy chơi ở đó.
“Nhưng ở đây khá xa với trung tâm mậu dịch Tinh Quang.” cô và Giang Chi Châu đều đi làm gần trung tâm mậu dịch Tinh Quang, nếu mua nhà ở đây thì lái xe đi làm rất tốn thời gian.
Giang Chi Châu: “không sao, anh có thể đưa đón em, mà ở đây đi tàu điện ngầm cũng rất tiện.
À đúng rồi, em có bằng lái không?”
Hạ Duy nhíu mày đáp: “Ngay cả xe em còn không có thì có bằng lái để làm gì?”
“Rảnh thì em đi thi lấy bằng đi, sau này có thể tự lái xe.”
“À...”
Hạ Duy và Giang Chi Châu cùng đi xem xong ngôi nhà, cô mới hít một hơi thật sâu: “Ôi chà, nơi này có nhiều cây xanh, bầu không khí cũng không tệ lắm, hình như em ngửi được hương thơm thoang thoảng.”
“......” Giang Chi Châu suy nghĩ một chút rồi đáp, “Lúc đến anh có thấy một tiệm bán đồ nướng.”
“Em cũng thấy, không thì chúng ta đi ăn thử đi.”
“Được.”
Hai người ngồi lên xe, Giang Chi Châu vừa định khởi động xe, hồi chuông điện thoại liền vang lên.
anhnhìn thoáng qua màn hình hiển thị tên người gọi là ai liền hơi bất ngờ.
anh họ cả ư? anh ấy tìm anh làm gì?
“anh họ cả ạ?”
Giang Chi Châu vừa lên tiếng liền bị Giang Thừa Việt cắt ngang: “Chi Châu, Mạn Mạn có liên lạc với em không?”
“không có anh ạ, Mạn Mạn có chuyện gì sao?”
“Hôm nay bảo mẫu đến nhà trẻ đón con bé nhưng không thấy con bé đâu.”
Giang Chi Châu nhíu chặt mày: “Có chuyện gì vậy? Bên phía nhà trẻ nói thế nào.”
“cô giáo của nhà trẻ bảo lúc tan học cô bé vẫn còn ở đó, nhưng có một bạn nhỏ khóc rống lên, con bé an ủi một lát, sau đó liền không thấy Mạn Mạn nữa.
Bọn họ đã kiểm tra camera an ninh của nhà trẻ rồi, Mạn Mạn tự đi ra ngoài.”
“anh đã báo cảnh sát chưa.”
“Báo rồi, anh đã đặt vé bay chuyến gần nhất về thành phố A, bây giờ anh đang trên đường đến sân bay.”
“anh đừng sốt ruột, nếu Mạn Mạn có liên lạc với em thì em sẽ báo cho anh.”
“Được, cảm ơn em.”
Dù giọng điệu của Giang Thừa Việt chưa đến nỗi đánh mất lý trí nhưng Giang Chi Châu vẫn nghe được sự lo lắng và sốt ruột của anh.
anh vừa cúp máy liền vào QQ, ảnh đại diện của Mạn Mạn vẫn màu đen, tin nhắn gần đây nhất là vào 10 ngày trước.
“Sao vậy anh, Mạn Mạn xảy ra chuyện gì sao?” Hạ Duy hỏi.
Giang Chi Châu khẽ gật đầu, khởi động xe lái đi: “Mạn Mạn đã bỏ đi đâu mà không đợi đón ở nhà trẻ, bây giờ vẫn chưa tìm được.
Chúng ta đi tìm gần nhà trẻ xem sao, lần sau sẽ đi ăn đồ nướng.”
“Được.” Bây giờ Hạ Duy còn tâm trạng nào ăn uống nữa chứ, dù chỉ tán gẫu với Mạn Mạn qua video vài lần nhưng cô bé đáng yêu như vậy, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì..