…… Các người tin J sẽ lựa chọn nhiệm vụ kì quái này hả?
Tôi đần mặt một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, đọc lại nội dung ủy thác không sót chữ nào cho J nghe: “Anh xác định muốn nhận ủy thác này?”
J phụt cười vì phản ứng của tôi: “Chính là nó.”
Tôi ngây ngốc nhưng vẫn vì J xử lý thủ tục ổn thỏa.
J đột nhiên hỏi: “Ngày mai em có rảnh không?”
“Tôi muốn đi làm.”
“Nói cách khác ngoài chuyện đi làm thì không còn việc gì quan trọng cần xử lý, đúng chứ?”
Cách một cuộc điện thoại tôi cũng có thể nghe trong âm thanh của J có chút sung sướng: “Về thu thập hành lý đi.”
Tôi hơi mờ mịt: “Nhưng để làm gì ạ?”
“Tôi không hiểu biết về đám tiểu tinh linh.” J nói.
“Tôi yêu cầu một chuyên gia đi cùng.”
“…”
Ừm, câu chuyện chính là như vậy…
Hiện tôi đang thu thập hành lý đơn giản, ngày mai tôi cần chuẩn bị cho chuyến công tác đầu tiên!
Oyasuminasai~№2110☆☆☆Yang 15/11/2014 22:11:09 reply ☆☆☆
Bán chuyên gia về sinh vật ma pháp?
//
№2111☆☆☆ tử tu 15/11/2014 22:13:59 reply ☆☆☆
J lấy cái cớ rách nát như vậy cũng chỉ lừa được bé ngokngheck như chủ thớt…№2112☆☆☆MR 15/11/2014 22:17:11 reply ☆☆☆
……
Chúng tôi vừa đặt chân tới thị trấn Tường Vi.
Nơi này cách Viện nghiên cứu khá xa hơn nữa thời tiết khá xấu, chuyến lữ hành trở nên có chút chật vật.
Cũng may J là một người đồng hành tốt, hành trình có người để trò chuyện rút ngắn quãng đường đi rất nhiều.
Huống chi người ấy lại là J, chẳng cần trực tiếp ngồi cạnh anh thì tôi cũng cảm thấy thời gian trôi qua thật mau.
Ở trên tàu chúng tôi trò chuyện về nghề thợ săn tiền thưởng, thật ra vì tôi tò mò tại sao J lại lựa chọn cái nghề nguy hiểm này. Khẳng định không phải vì vấn đề tiền nong, nghề nghiệp hợp pháp mang lại thu nhập tương đương không thiếu, mấy người hẳn còn nhớ tôi đã từng xem qua lý lịch của J chứ? Lý lịch của J rất đẹp, rất sạch sẽ, thừa sức lựa chọn một công việc khác lương cao hơn và nhàn hạ hơn.
Vấn đề này quá riêng tư, tôi không dám hỏi.
Tôi hướng J dò trước: “Trước kia ngài Lambert cũng như vậy ạ?”
J cười hỏi lại: “Ý em là vẫn như thế làm người ta chán ghét?”
Tôi giải thích về bức ảnh kia với J.
“Trước kia anh ta vốn không phải con người như vậy.” J nói. “Nhưng từ trước tới giờ vẫn làm người ta chán ghét.”
Ừm… Thật ra tôi biết tính cách Lambert không tốt lắm, thế nhưng so với Lambert thì J càng giống cá thể dị biệt (thật sự ý của tôi không phải vậy) trong quần thể thợ săn tiền thưởng hơn. Phần lớn thợ săn đều giống Lambert, nhưng mà J… Cho dù là cách nói năng cũng thể hiện đủ giáo dưỡng, không hề giống một thợ săn thô lỗ.
Tôi càng tò mò tại sao J lại chọn theo đuổi nghề này.
Tôi nghĩ nếu là tôi, tôi sẽ không muốn tiếp tục bàn luận về người mà tôi không thích, bèn thay đổi đề tài: “Thời điểm nhìn thấy chị Arlene tôi hơi giật mình. Tôi biết chị ấy, trước kia chị từng là một bác sĩ, tôi không nghĩ ra lý do tại sao chị lại chọn trở thành thợ săn.”
J nói: “Trước kia tôi cũng không phải thợ săn nha.”
J đem đề tài trở về đúng với quỹ đạo tôi mong muốn, tôi rất vui! Thế nhưng tôi cũng không muốn làm anh khó xử đâu!
“Vậy thì vì sao anh lại chọn con đường trở thành thợ săn?”
J chắc là bị câu hỏi của tôi làm cho giật mình, suy tư một lúc giống như đây là một vấn đề rất khó nói.
“Đại khái bởi vì một ngày bản thân tôi chợt nhận ra, sinh mệnh không nên chỉ gắn với mấy chuyện sinh hoạt củi gạo muối dầu vụn vặt hằng ngày.” Anh nói.
“Tôi cảm thấy bản thân mình tồn tại trên đời này có thể tiến xa hơn nữa.”
Tôi: “….Thật là một lời tuyên truyền tốt cho chính phủ.”
“Đúng vậy, chính xác là tuyên truyền cho chính phủ.” J ha ha cười. “Tôi là một người không thể ngồi im một chỗ hưởng thụ an nhàn. So với việc hưởng thụ bữa trà chiều, tôi càng thích xông pha ra ngoài tìm kiếm sự mạo hiểm hơn.”
Đây là thừa nhận việc anh là người chẳng bao giờ chịu ở nhà đúng không?
Loại người này… Thông thường sẽ không muốn yêu đương nhỉ…
Tôi có chút uể oải.
“Còn em thì sao? Vì sao em lại lựa chọn công việc hiện tại?”
J mỉm cười nhìn tôi, nhìn vào ánh mắt chăm chú kia khiến tôi buột miệng nói ra.
“… Bởi vì một người.”
Phắc, tôi lại nói lung tung rồi!
J ngẩn ra, giật mình thon thót.
Anh đột nhiên đứng lên, khoang tàu nhỏ hẹp nay càng thêm nhỏ, cũng làm cho J trông tràn ngập cảm giác đáng sợ áp người. Tôi ở trong lòng ảo não mồm miệng ăn nói lung tung, J ở trong khoang tàu đi lại vài cái rồi ngồi xuống. Anh mỉm cười với tôi, sắc mặt hơi tái nhợt có chút dọa người.
J nói: “Tôi có thể mạo muội hỏi em một câu người nọ là ai không?”
Tôi chưa kịp nói gì thì J đột nhiên lại lập tức đứng lên, trong miệng lẩm bẩm: “Tôi không thể, không thể…”
Tôi ngây người mất nửa ngày mới cẩn thận dò hỏi: “Ngài gặp vấn đề gì ạ?”
Anh nghiêng người lách qua tôi, vẻ mặt có lỗi cười cười: “Thứ lỗi, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí.”
“….”
Chuyến tàu còn lại không quá một giờ đồng hồ, J đều đứng ở khu liên kết khoang hút thuốc, đại khái là sợ tôi bị sặc. Tôi thật sự không rõ, lời tôi nói có gì sai à?
Chẳng lẽ J đã đoán ra người tôi nói tới chính là anh?
Đoàn tàu dừng lại, chúng tôi sẽ nghỉ một đêm sau đó bắt xe tới thị trấn Tường Vi.№2296☆☆☆Yang 16/11/2014 16:31:41 reply ☆☆☆
J hiển nhiên không đoán ra nên mới như vậy đấy!!!!!! Quả nhiên dính vào yêu đương IQ sẽ tụt về âm vô cực
№2297☆☆☆ diều phiền phiền 16/11/2014 16:35:12 reply ☆☆☆
Tôi cảm thấy trừ chủ thớt và J ra thì cả Bộ Ma pháp đều biết hai người họ yêu thầm đối phương.
№2298☆☆☆ băng quan 16/11/2014 16:38:33 reply ☆☆☆
Chủ thớt chỉ cần hôn một cái, đảm bảo J sẽ hồi sinh.
№2299☆☆☆ Vôn xì gà 16/11/2014 16:43:19 reply ☆☆☆
……
Thời tiết quả thật xấu chết mẹ luôn.
Đồ ăn không ngon, khách sạn cũng không tốt.
Sắc mặt J xấu y chang thời tiết bên ngoài, từ lúc rời giường sắc mặt liền âm trầm… Chẳng lẽ anh cáu vì câu nói của tôi từ hôm qua tới giờ?
Lời nói của cả nhà tôi đều xem qua một lần, bao gồm cả suy đoán về J.
Tuy rằng tôi cũng mong nó là sự thật, nhưng J chẳng có lý do gì để thích tôi cả.
Ngay từ đầu tôi chỉ là một hướng dẫn viên không có tiếng tăm, hiện tại cũng chỉ là một người đứng ra làm việc với thợ săn không có tiếng tăm. Cơ bản thì trước kia chúng tôi chưa từng tiếp xúc, anh cũng chưa từng chú ý tới tôi.
Tôi nghĩ anh cũng chẳng nhớ cái ngày trượt chân rồi mỉm cười với tôi ở đại sảnh đâu.
Phỏng đoán của mấy người… Quá hư ảo.
Tôi phải đi rồi, tới trấn Tường Vi rồi nói tiếp nha.№2345☆☆☆Yang 17/11/2014 07:16:35 reply ☆☆☆
Chủ thớt thân iu, xin hãy tin tưởng IQ của quần chúng!№2346☆☆☆ tám tháng 17/11/2014 07:21:33 reply ☆☆☆
Nếu J không yêu thầm chủ thớt, tôi sẽ đi livestream ăn sâu lông D:№2347☆☆☆ Tóc giả của Bộ trưởng ma pháp 17/11/2014 07:27:47 reply ☆☆☆
Lầu trên ăn sên xong rồi à?№2348☆☆☆ Bút máy rồng 17/11/2014 07:31:06 reply ☆☆☆
….…
Một tiếng rưỡi trước chúng tôi vừa mới tới nhà người ủy thác, chính là bà lão bị tiểu tinh linh quấy rối.
Cả người tôi gần như ướt đẫm toàn bùn lầy cùng nước mưa. J so với tôi tốt hơn nhiều, có vẻ như anh từng trải qua không ít lần rơi vào hoàn cảnh này.
Sáng nay J không đi giày da mặc tây trang mà đổi sang đi bốt, giày da bao lấy cẳng chân thon dài đẹp mắt cực kì. Tôi đảm bảo trên đường không ít người bị đôi chân J thu hút, trong đó có tôi…
Lúc ấy tôi cũng không hiểu vì sao J lại ăn mặc vậy, tới cái lúc xe bus ném chúng tôi tới một mảnh đất hoang ướt nước mưa, tôi mới biết xe bus không đi thẳng tới thị trấn Tường Vi.
Nơi này cách trấn Tường Vi không xa, đi khoảng 3 dặm Anh thì tới.
Nếu bình thường đây là một khoảng cách ngắn, nhưng trời lại đổ cơn mưa to, dưới chân lầy lội khiến đường càng xa.
J đi phía trước, một chút cũng không bị kéo lại.
Tôi hối hận vì hôm nay ăn mặc thế này, đi được vài bước thì giày lấm lem, quần áo ướt nhẹp.
Sau đó càng hỏng, tôi vấp chân ngã thẳng vào vũng bùn.
Dù tôi phản xạ đủ nhanh tránh đi không bị dính quá nhiều, thành công che chắn cho khuôn mặt thì cũng không thể tránh khỏi việc quần áo bị nước bùn lấm tấm bắn lên. Nước mưa lạnh buốt xối lên người làm cơ thể tôi run lên.
J đi phía trước lập tức dừng lại. Anh vẻ mặt cực kì lo lắng chắn mưa cho tôi, ngồi xổm xuống: “Em có sao không?”
Tôi lắc lắc đầu.
J đỡ tôi dậy, ô trong tay không biết đã bị gió cuốn tới nơi nào, đầu gối hơi rát hẳn là bị vấp cọ xước da, quần áo ướt dính vào da thịt càng làm tôi lạnh hơn.
J kiểm tra vết thương cho tôi: “Chúng ta còn nửa đường thôi, hay là… Tôi cõng em nhé?”
Tôi lập tức từ chối.
Mưa to gió lớn, tôi cũng không nhẹ, J sẽ vất vả.
Để chứng minh mình ổn, tôi đứng dậy nâng cặp chân què nhảy hai cái, run run nhìn J: “Chúng ta có thể đi nhanh một chút không, tôi lạnh quá.”
J không do dự đưa áo khoác cho tôi, không cho phép tôi từ chối. Quãng đường còn lại tôi mặc áo khoác của J, bị J ôm đi nhảy hai bước liền tới nơi. J gõ cửa nhà người ủy thác là bà Sarah. Bà Sarah bị bộ dạng chật vật của chúng tôi dọa sợ, đi theo sau đẩy chúng tôi tới lò sưởi, ép tôi ngồi xuống sopha trắng. Bà vào bếp đun nước ấm, hơn nữa bảo bình nóng lạnh đã bật rồi, chỉ cần đợi một chút là có nước ấm để tắm.
Một bà lão đáng kính dễ mến đúng không cả nhà?
Lúc đi tắm tôi mới nhận ra cú ngã kia đau thế nào. Toàn bộ đầu gối với bàn tay tôi toàn vết xước hồng hồng, chỗ trầy da thì đếm không xuể.
Một ngày chẳng ra đâu vào đâu cả.
Giường trong nhà bà Sarah rất thoải mái, tôi buồn ngủ rồi, ngủ ngon nhé.