Lâm Hiểu Ninh tưởng rằng bản thân đã phá vỡ hình tượng xinh đẹp của bản thân trong lòng Lâm Thế Lăng nên vô cùng vui vẻ.
Bỗng nhiên, cô lại nhớ đến lúc hôm nay gặp Lương Hiên ở thư viện, anh đã nói cho cô biết rằng nếu thi lọt top 20 thì sẽ được chuyển sang lớp chọn.
Vì vậy, cô liền nói với Lâm Mộng Na: “Mẹ ơi! Con quyết định sẽ thi thật tốt trong kỳ thi tháng để chuyển sang lớp 12-1.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì quay lại nhìn Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Mộng Na thì rất vui vẻ, liền động viên: “Cố lên nhé, con gái!”
Lâm Thế Lăng cũng ủng hộ Lâm Hiểu Ninh, vì vậy liền bảo với cô: “Nếu em có thể chuyển sang lớp chọn, anh nhất định sẽ có thưởng.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì trả lời thầm trong bụng: Cảm ơn anh, nhưng tôi cũng không dám nhận.
Trong khi đó, Lâm Tuấn Trì - người anh bad boy lại nghĩ: Có phải con bé Hiểu Ninh này vì mong học cùng Hữu Kỳ nên mới muốn chuyển lớp không nhỉ?
Lúc này, Lâm Hữu Kỳ lại lên tiếng châm chọc: “Phải lọt top 20 mới lên được 12-1 đấy.
Cậu thi nổi không?”
Lâm Hiểu Ninh đưa mắt liếc Lâm Hữu Kỳ, sau đó nói: “Tôi chắc chắn thi được.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lườm Lâm Hiểu Ninh một cái.
Còn Lâm Mộng Na khi nghe thấy Lâm Hữu Kỳ nói phải vào được top 20 thì cảm thấy lo lắng, bởi vì bà đã xem học bạ của Lâm Hiểu Ninh và biết thành tích của cô không được tốt cho lắm.
Hơn nữa, dù có học tốt thì vào được top 20 cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
Mặc dù phấn đấu học tập là một chuyện tốt, nhưng nếu đặt ra mục tiêu quá cao thì rất dễ thất bại.
Mà khi thất bại thì đương nhiên sẽ thất vọng, buồn bã.
Hơn nữa, trong lúc học hành rất dễ nản chí và áp lực.
Vì vậy, Lâm Mộng Na rất lo lắng cho Lâm Hiểu Ninh.
Do đó, bà nghĩ mình nên thuê gia sư dạy kèm riêng cho con gái.
Nhưng rồi, bà lại nhớ ra không phải mình còn có cậu con trai luôn đứng hạng nhất trong các kỳ thi hay sao?
Lâm Hữu Kỳ học giỏi như vậy, Lâm Mộng Na nghĩ anh có thể giúp Lâm Hiểu Ninh tiến bộ.
Hơn nữa, hai người bằng tuổi nhau nên có thể dễ dàng cùng nhau trao đổi.
Mà vì sống chung một nhà, lại học chung trường nên hai người sẽ có nhiều thời gian để học hành cùng nhau.
Như vậy, không những Lâm Hiểu Ninh sẽ tiến bộ nhanh hơn, mà tình cảm anh em giữa hai người cũng theo đó mà thân thiết hơn.
Lâm Mộng Na nghĩ đến đây thì đã cảm thấy Lâm Hữu Kỳ chính là sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí gia sư của Lâm Hiểu Ninh.
Vì vậy, bà nói với Lâm Hiểu Ninh: “Hay là để Hữu Kỳ dạy kèm cho con nhé! Thằng bé học rất giỏi, khi đi thi luôn đứng vị trí thứ nhất trong trường.
Vì thế, con có thể yên tâm để thằng bé giúp đỡ con.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì đang suy nghĩ biện pháp để từ chối khéo.
Nhưng không ngờ, Lâm Hữu Kỳ lại lên tiếng trước: “Con không rảnh để dạy cậu ta.”
Lâm Mộng Na nghe vậy thì tức giận, liền đập mạnh xuống bàn rồi lớn tiếng: “Con không có quyền phản đối.”
Lâm Hiểu Ninh - người vốn muốn lên tiếng từ chối lúc này đã bị tiếng đạp bàn và tiếng quát mắng của Lâm Mộng Na dọa sợ.
Lâm Thế Lăng và Lâm Tuấn Trì thấy mẹ nuôi giận dữ thì cũng cảm thấy căng thẳng.
Trong khi đó, Lâm Hữu Kỳ vẫn chẳng hề có ý định nghe theo mẹ nuôi.
Lúc này, Lâm Hiểu Ninh lại bỗng nhớ tới trong tiểu thuyết có nhắc đến chuyện Lâm Hữu Kỳ có thành tích học tập rất tốt.
Vì thế, anh đã được chọn để tham gia các kỳ thì quốc gia và quốc tế.
Cho nên bây giờ, Lâm Hiểu Ninh muốn xoa dịu bầu không khí căng thẳng nên liền nói với mẹ: “Hữu Kỳ dạo gần đây phải ôn tập để chuẩn bị cho các kỳ thi cấp quốc gia, quốc tế.
Vì vậy cậu ấy không thể dạy con học được đâu ạ.”
Lâm Mộng Na nghe vậy thì nhìn Lâm Hiểu Ninh, sau đó lại đưa mắt nhìn Lâm Hữu Kỳ.
Mà Lâm Hữu Kỳ sau khi nghe Lâm Hiểu Ninh nói thì có chút bất ngờ, liền nhìn chằm chằm Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh lại tiếp tục nói với mẹ nuôi: “Con có thể tự ôn tập được mà mẹ.”
Lâm Mộng Na nghe vậy thì thở dài, liền nói: “Nhưng tự học sẽ rất vất vả.”
Lâm Hiểu Ninh thầm nghĩ đâu có gì vất vả đâu.
Từ nhỏ đến giờ cô đều tự học mà.
Nhưng mẹ nuôi lo lắng cũng đúng, bởi vì theo nguyên tác, Lâm Hiểu Ninh học không tốt cho lắm.
Vì vậy, để mẹ nuôi yên tâm, Lâm Mộng Ninh liền bảo: “Con có thể tự học ở nhà.
Còn khi đến trường, con sẽ nhờ bạn học giỏi kèm cặp, giúp đỡ con.”
Lâm Mộng Na nghe thấy thế thì lại nói: “Các bạn ở lớp của con thì học lực cũng giống như con thôi.
Con nhờ mấy bạn ấy kèm cặp thì làm sao được.”
Lâm Hiểu Ninh rất nhanh trí, ngay lập tức liền đáp: “Con sẽ nhờ một bạn ở lớp 12-1 kèm cho con.”
Lâm Mộng Na nghe vậy còn chưa kịp lên tiếng thì Lâm Tuấn Trì đã hỏi: “Ngoài Hữu Kỳ ra, em còn quen ai ở lớp 12-1 sao?”
Lâm Hiểu Ninh đương nhiên chẳng quen ai.
Tuy nhiên, nếu nói đến học sinh ở lớp 12-1 thì cô ngay lập tức nhớ đến Lương Hiên.
Mà hôm nay ở thư viện, Lương Hiên đã nói có khó khăn gì trong việc học thì có thể tìm anh.
Vì vậy, cô liền trả lời:
“Em có quen một bạn học ở 12-1.
Cậu ấy tên là Lương Hiên, học rất tốt, luôn nằm trong top 5 trong các kỳ kiểm tra.”
Lâm Mộng Na nghe thấy vậy thì cũng yên tâm.
Nhưng Lâm Tuấn Trì lại hỏi: “Lương Hiên là nam hay nữ?”
Lâm Hiểu Ninh chẳng có lý do gì để nói dối, vì vậy rất thành thật mà trả lời: “Là nam ạ.”
Nghe vậy, Lâm Mộng Na cũng không có ý kiến gì.
Nhưng Lâm Thế Lăng lại cảm thấy hơi lo lắng, bởi vì anh nghĩ nam sinh bây giờ không đáng tin, rất có thể sẽ mượn cớ dạy học để tiếp cận, tán tỉnh Lâm Hiểu Ninh.
Mà Lâm Tuấn Trì cũng nghĩ như thế, vì vậy liền nhắc nhở:
“Em gái à, phải cẩn thận với mấy nam sinh nhé! Em xinh như thế, có lẽ mấy nam sinh sẽ mượn chuyện học tập để cưa cẩm em đấy.
Thật ra em cũng lớn, vì vậy yêu đương cũng được.
Nhưng mà nếu có chọn bạn trai thì phải dẫn về nhà cho anh xem trước.
Anh kiểm tra, cảm thấy người đó là người đáng tin thì em mới nên tiến đến chuyện yêu đương được.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì kiền nở một nụ cười không thể miễn cưỡng hơn ,sau đó hỏi: “Vậy anh cảm thấy anh có phải người đáng tin không?”
“Đương nhiên là đáng tin rồi.” Chàng bad boy chuyên đi đùa giỡn với trái tim của các cô gái - Lâm Tuấn Trì dõng dạc đáp.
Nhưng vừa đáp xong, mọi người trong bàn ăn liền dùng ánh mắt phán xét để nhìn chằm chằm về phía anh.
Lâm Hiểu Ninh lúc này lại lên tiếng, nửa đùa nửa thật mà nói với Lâm Mộng Na: “Mẹ à.
Cậu bạn Lương Hiên đó có lẽ không được đáng tin giống như anh Tuấn Trì đâu.”
Lâm Mộng Na nghe vậy thì gật đầu: “Miễn sao không giống như Tuấn Trì thì mẹ yên tâm rồi.”
Lâm Tuấn Trì: “...”.