Gần đến giờ ăn tối, Lâm Hiểu Ninh đi xuống tầng.
Vừa xuống tới nơi, cô đã nhìn thấy Lâm Hữu Kỳ đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Mà lúc này, Lâm Mộng Na đang ngồi ngay bên cạnh anh.
Lâm Hiểu Ninh thầm nghĩ: Mẹ nuôi đã để ý đến vết thương trên mặt Lâm Hữu Kỳ chưa nhỉ?
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Tuấn Trì đã từ đâu bước tới phía sau Lâm Hiểu Ninh rồi nói thầm: “Em có biết mặt Hữu Kỳ bị làm sao không?”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy giọng nóì phát ra từ phía sau thì giật mình.
Cô quay đầu lại, thấy người nói chuyện là Lâm Tuấn Trì thì mới thở nhẹ một hơi rồi trả lời: “Em không biết.”
Lâm Tuấn Trì liền nói: “Anh nghĩ chắc Hữu Kỳ ở trường bị ai đánh nên mặt mũi mới ra thế kia.
Mà vừa rồi, anh thấy nó vào phòng mẹ nuôi để nói chuyện gì ý.
Anh đoán 80% là nó mách mẹ chuyện nó bị đánh, để mẹ cho người xử lý đứa nào đánh nó đấy!”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thấy cũng có lý nên liền nói nhỏ với Lâm Tuấn Trì: “Em nghĩ là anh đoán đúng rồi đấy!”
Không ngờ, vừa nói dứt câu thì Lâm Hiểu Ninh dường như lại cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Lâm Hữu Kỳ đang chĩa thẳng về phía mình.
Cô liền đưa mắt nhìn về phía Lâm Hữu Kỳ thì thấy quả nhiên là anh đang lườm cô.
Cảm thấy bực mình vì vô duyên vô cớ bị lườm, Lâm Hiểu Ninh liền liếc xéo anh một cái rồi quay ngoắt mặt đi, không thèm để ý đến ánh mắt đáng ghét của anh nữa.
Lâm Hữu Kỳ bị ngó lơ thì tức giận nhưng cũng không làm gì được.
Đến giờ ăn tối.
Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh lại ngồi cạnh nhau như thường ngày.
Tuy nhiên, đến lúc Lâm Hữu Kỳ ăn xong, anh lại không lên trên phòng ngay mà lại hỏi Lâm Hiểu Ninh: “Chốc nữa tôi đến phòng cậu hay cậu đến phòng tôi?”
Nghe thấy vậy, Lâm Hiểu Ninh còn chưa kịp trả lời thì Lâm Tuấn Trì với đầu óc đen tối đã ngay lập tức sặc cơm, ho khù khụ.
Lâm Mộng Na và Lâm Thế Lăng thấy lời Lâm Hữu Kỳ nói có chút kỳ quặc nên liền nhìn anh.
Lúc này, Lâm Tuấn Trì sau khi ho khù khụ mấy tiếng xong thì liền nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi hỏi Lâm Hữu Kỳ: “Em vừa nói gì với Hiểu Ninh thế? Em với Hiểu Ninh định làm gì với nhau vậy?”
Lâm Hữu Kỳ nhìn bộ dạng của Lâm Tuấn Trì thì biết ngay trong đầu anh ta toàn là ý nghĩ đen tối nên liền trả lời với giọng khó chịu: “Tôi dạy kèm cho Lâm Hiểu Ninh.”
Nghe thấy vậy, Lâm Tuấn Trì liền thu lại nụ cười đầy ẩn ý trên môi.
Còn Lâm Mộng Na thì tươi cười hỏi Lâm Hữu Kỳ: “Hôm nay con sẽ dạy thêm cho Hiểu Ninh sao?”
“Vâng.” Lâm Hữu Kỳ đáp.
Lâm Tuấn Trì liền bảo: “Cả tuần đi học mệt rồi, hôm nay là thứ bảy thì nghỉ ngơi, vui chơi đi.
Để tuần sau học cho khỏe.”
Nghe Lâm Tuấn Trì nói đến đây, Lâm Hữu Kỳ liền nhíu mày: “Chuẩn bị đến kỳ thi tháng rồi, Lâm Hiểu Ninh cần được điểm cao để lên lớp chọn nên phải dốc sức mà học hành.
Nghỉ ngơi với vui chơi thì đợi đến lúc thi xong rồi tính.”
Lâm Hiểu Ninh nghe Lâm Hữu Kỳ nói vậy thì nhìn anh chằm chằm, trong lòng thầm nghĩ: Hôm nay Lâm Hữu Kỳ cứ là lạ thế nào ấy nhỉ?
Lúc này, Lâm Tuấn Trì lại hỏi Lâm Hữu Kỳ: “Sao tự nhiên em quan tâm đến chuyện học hành của Hiểu Ninh thế?”
Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức nói: “Ai thèm quan tâm đến việc học của cậu ta chứ? Cậu ta học tốt thì tôi cũng đâu có được lợi gì đâu mà quan tâm.”
“Ai bảo em không được lợi?” Lâm Tuấn Trì cười cười, “Không phải nếu Hiểu Ninh học tốt thì sẽ chuyển sang lớp chọn.
Như vậy thì em sẽ được học chung với Hiểu Ninh hay sao?”
Nghe vậy, Lâm Hữu Kỳ liền dùng ánh mắt đằng đằng sát khí mà nhìn Lâm Tuấn Trì rồi nói: “Tôi chẳng quan tâm đến chuyện mình có học chung với cậu ta hay không.”
Tuy nhiên, thật ra Lâm Hữu Kỳ lại có chút chột dạ, bởi vì quả thật anh đã nghĩ đến chuyện Lâm Hiểu Ninh thi tốt thì cô và anh sẽ học cùng lớp.
Và dù không muốn thừa nhận, nhưng anh thật sự hy vọng Lâm Hiểu Ninh có thể học chung lớp với mình.
Trong khi đó, đến bây giờ Lâm Hiểu Ninh mới nhớ ra rằng nếu mình chuyển vào lớp chọn thì sẽ học cùng Lâm Hữu Kỳ.
Không chỉ vậy, cô còn nghĩ rằng Lâm Hữu Kỳ cũng giống như cô, đến bây giờ mới nhớ ra chuyện đó.
Mà trong nguyên tác, Lâm Hữu Kỳ không muốn người khác biết được anh và nữ chính có quan hệ anh em trên danh nghĩa với nhau.
Hơn nữa, Lâm Hữu Kỳ cũng rất ghét nữ chính xuất hiện ở gần mình và luôn luôn coi nữ chính là đồ phiền phức.
Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh bèn nói với Lâm Hữu Kỳ: “Đừng lo! Khi chuyển vào lớp chọn, tôi tuyệt đối sẽ cách xa cậu, đảm bảo không làm phiền đến cậu đâu.”
Không ngờ rằng, Lâm Hữu Kỳ sau khi nghe thấy Lâm Hiểu Ninh nói xong thì sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Lâm Hiểu Ninh thấy vậy thì thầm nghĩ: Ủa? Mình nói sai chỗ nào à?
Tuy nhiên, còn chưa biết rốt cuộc mình đã nói sai chỗ nào, Lâm Hiểu Ninh đã bị Lâm Hữu Kỳ quát: “Ăn nhanh lên rồi còn học!”
Quát xong, Lâm Hữu Kỳ liền rời khỏi bàn ăn.
Nhưng mới bước được mấy bước, Lâm Hữu Kỳ lại dừng lại rồi hỏi Lâm Hiểu Ninh: “Học ở phòng của tôi hay phòng của cậu.”
Lâm Hiểu Ninh vừa bị quát xong nên có hơi bực mình.
Bây giờ nghe Lâm Hữu Kỳ hỏi, cô liền liếc xéo anh một cái rồi mới trả lời: “Ở phòng của tôi.”
Nghe vậy, Lâm Hữu Kỳ liền hậm hực đi lên tầng.
Lâm Hiểu Ninh lại tiếp tục ngồi ăn cơm.
Còn Lâm Thế Lăng vẫn im lặng từ nãy tới giờ đang lặng lẽ quan sát Lâm Hiểu Ninh.
Một lúc sau.
Lâm Hiểu Ninh ăn xong thì liền đi lên tầng.
Cô định vào phòng nằm nghỉ một lát rồi sẽ gọi Lâm Hữu Kỳ sang bên phòng cô dạy kèm.
Vậy mà không ngờ, vừa mới mở cửa phòng ra, Lâm Hiểu Ninh đã thấy Lâm Hữu Kỳ đang ngồi lướt điện thoại ở trong phòng của cô rồi.
Cảm thấy bực mình vì Lâm Hữu Kỳ vào phòng mà không xin phép, Lâm Hiểu Ninh liền lớn tiếng: “Cậu bất lịch sự quá rồi đấy!”
Lâm Hữu Kỳ đang ngồi lướt điện thoại, nghe thấy Lâm Hiểu Ninh lớn tiếng mắng mình thì liền ngẩng đầu nhìn cô.
Ngay sau đó, anh nhăn mặt rồi hỏi: “Bất lịch sự cái gì?”
“Cậu tự ý vào phòng tôi rồi ngồi như là chủ của căn phòng mà còn hỏi bất lịch sự cái gì à?”
Nghe vậy, Lâm Hữu Kỳ liền đứng phắt dậy rồi bước tới trước mặt Lâm Hiểu Ninh, nói: “Tôi vào đây là để dạy cậu học còn gì nữa?”
“Nhưng dù dạy tôi học thì cậu cũng phải thông báo cho tôi biết trước khi cậu vào phòng tôi chứ!”
“Vừa rồi tôi hỏi là học ở phòng nào, cậu đã đã trả lời là học ở phòng cậu.
Như vậy không phải là cậu bảo tôi sang phòng của cậu sao? Cậu đã bảo tôi vào phòng của cậu thì tôi còn thông báo cái gì với cậu nữa?”
Nghe Lâm Hữu Kỳ nói đến đây, Lâm Hiểu Ninh đã phát cáu.
Cô trừng mắt nhìn Lâm Hữu Kỳ, sau đó gằn từng chữ: “Cậu hỏi tôi là học ở đâu, tôi trả lời là học ở phòng của tôi chỉ là để cho cậu biết được địa điểm học.
Sau đó, lúc nào tôi cần cậu dạy tôi học thì tôi mới chủ động gọi cậu qua phòng của tôi.
Vì vậy, từ lần sau hãy đợi tôi gọi rồi mới qua đây, chứ đừng có mà tự tiện vào phòng của tôi, biết chưa?”
“Tôi còn phải đợi lúc nào cậu gọi thì mới qua phòng của cậu á?” Lâm Hữu Kỳ gắt gỏng, “Thế nếu cậu lười học nên cố tình không qua gọi tôi thì sao?”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì đang định lên tiếng, nhưng Lâm Hữu Kỳ lại nói tiếp: “Từ nay trở đi, mỗi khi ăn tối xong, tôi đều sẽ lên phòng của cậu luôn.”
Nghe đến đây, Lâm Hiểu Ninh tức đến muốn lao đến đánh cho Lâm Hữu Kỳ mấy cái.
Tuy nhiên, cô biết mình không đánh lại anh nên liền nuốt cục tức xuống rồi thuyết phục: “Sau khi ăn xong, tôi cần nghỉ ngơi trên phòng một lát rồi mới học.
Tôi cần có không gian riêng tư, vì vậy cậu đừng có tự tiện vào phòng của tôi.
Cậu thử nghĩ xem, nếu bây giờ tự nhiên tôi vào phòng của cậu mà không được sự cho phép của cậu thì cậu có tức không?”
Lâm Hiểu Ninh nói đến đây thì đã tưởng rằng mình sẽ thuyết phục được Lâm Hữu Kỳ.
Không ngờ, Lâm Hữu Kỳ lại bảo: “Sao tôi phải tức? Cậu cần vào phòng của tôi thì cứ vào.”.