Đáng yêu.
Yêu không chịu nổi.
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy vậy thì hai tai đỏ bừng lên.
Khuôn mặt đang bị Lâm Hiểu Ninh nhéo cũng trở nên nóng ran, Lâm Hữu Kỳ cảm thấy ngại ngùng vô cùng.
Lúc này, Lâm Hiểu Ninh cũng dần dần tỉnh táo và nhận ra bản thân giường như không giống như đang ở trong mơ lắm.
Cô ngồi dậy, bàn tay rời khỏi khuôn mặt Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức cảm thấy mất mát nên liền nhíu mày.
Còn Lâm Hiểu Ninh lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, nhớ ra rằng lúc nãy đang chờ Lâm Hữu Kỳ chấm bài kiểm tra thì ngủ thiếp đi.
Thế là cô quay sang hỏi Lâm Hữu Kỳ: “Bài kiểm tra tôi có đúng hết không?”
Lâm Hữu Kỳ bị Lâm Hiểu Ninh hỏi thì mới ngồi dậy, đáp: “Đúng hết rồi.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì gật đầu.
Sau đó, cô nhớ đến vừa rồi tỉnh dậy thấy Lâm Hữu Kỳ nằm đối diện với mình nên liền hỏi: “Vừa rồi tôi ngủ mà cậu không gọi dậy, lại còn nằm xuống cùng ngủ với tôi luôn nữa.
Chắc cậu mệt lắm đúng không?”
Lâm Hữu Kỳ có hơi chột dạ, ngượng ngùng.
Lâm Hiểu Ninh lại bảo: “Bây giờ muộn rồi, cậu mau về ngủ đi để mai còn lấy sức đi thi.” Nói dứt lời, Lâm Hiểu Ninh liền đứng dậy rồi đi mở cửa, mời Lâm Hữu Kỳ ra khỏi phòng mình.
Lâm Hữu Kỳ thầm nghĩ: Sao mình có cảm giác là Lâm Hiểu Ninh muốn đuổi mình về thế nhỉ?
Lâm Hiểu Ninh lại thúc giục: “Cậu mau đứng dậy đi chứ! Về phòng để nghỉ ngơi đi!”
Lâm Hữu Kỳ không còn lý do để ở lại nên đành phải hậm hực đứng dậy rồi ra ngoài.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, Lâm Hiểu Ninh lại nói: “Cảm ơn cậu vì đã giúp mình ôn tập.
Mình biết ơn cậu lắm! Cậu nhớ nghỉ ngơi cho khỏe để mai còn làm bài thi nhé! Chúc cậu ngủ ngon.”
Nói xong, Lâm Hiểu Ninh đang định đóng cửa thì Lâm Hữu Kỳ lại đưa tay, chặn cánh cửa lại.
Lâm Hiểu Ninh ngơ ngác nhìn Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Mai thi rồi.
Cậu nhất định phải làm bài thật tốt.
Cậu phải chuyển đến lớp chọn để học cùng tôi… Và cậu cũng phải… Ngồi cạnh tôi…”
Nghe thấy thế, Lâm Hiểu Ninh mỉm cười, gật đầu: “Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Lâm Hữu Kỳ liền từ từ buông tay khỏi cánh cửa.
Sau đó, anh lấy hết dũng khí rồi nói: “Chúc ngủ ngon.”
Nói xong, anh liền bước thật nhanh về phòng mình rồi đóng cửa lại.
Còn Lâm Hiểu Ninh thì đang ngây ngốc nhớ đến lời chúc ngủ ngon của anh.
Chúc ngủ ngon.
Lâm Hiểu Ninh nhoẻn miệng cười, thầm nghĩ: Lâm Hữu Kỳ lạnh lùng cũng biết chúc người khác ngủ ngon rồi ư? Sao tự nhiên… Mình cảm thấy cậu ta đáng yêu vậy nhỉ?
Muốn ôm.
Muốn ôm Lâm Hữu Kỳ quá!
Lâm Hiểu Ninh mỉm cười vui vẻ.
Cô quyết định phải thi thật tốt để chuyển đến lớp chọn, sau đó sẽ ngồi cạnh Lâm Hữu Kỳ.
Cô và anh sẽ ngồi cạnh nhau ở lớp, ngồi cạnh nhau ở canteen, ngồi cạnh nhau trên xe, ngồi cạnh nhau lúc ăn cơm tối, ngồi cạnh nhau khi cùng nhau học bài ở nhà.
Lâm Hiểu Ninh càng nghĩ lại càng thấy vui vẻ.
Ngày hôm sau.
Kỳ thi tháng chính thức bắt đầu.
Để đề phòng gian lận, nhà trường không cho phép học sinh thi tại lớp mà chia phòng thi.
Hôm qua, danh sách phòng thi đã được công bố.
Lâm Hữu Kỳ thi ở phòng số 3, còn Lâm Hiểu Ninh thi ở phòng số 8.
Mà Lương Hiên trùng hợp cũng thi ở phòng số 8, cùng phòng với Lâm Hiểu Ninh.
Không những vậy, trong ngày thi đầu tiên, anh còn ngồi ngay bên dưới cô.
Tuy nhiên, Lương Hiên không chủ động nói chuyện với Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh cũng không để ý, chỉ chuyên tâm làm bài của mình.
Mà vì trường cho phép học sinh nào làm xong sớm được về sớm nên Lâm Hiểu Ninh rất nhanh đã nộp bài rồi rời khỏi phòng thi.
Lương Hiên thấy vậy thì thầm nghĩ: Có lẽ cậu ấy không biết cách làm bài nên mới nộp bài sớm như vậy.
Thế là… Cậu ấy sẽ không thể lên lớp chọn rồi.
Lương Hiên cảm thấy có chút tiếc nuối.
Mặc dù nghĩ rằng Lâm Hiểu Ninh là bạn gái của Lâm Hữu Kỳ nhưng anh vẫn có thiện cảm với cô.
Vì vậy, nếu cô chuyển đến học cùng lớp anh thì anh sẽ rất vui.
Đến ngày thi thứ hai, cũng là ngày thi cuối cùng.
Lâm Hiểu Ninh ngồi bàn đầu tiên, còn Lương Hiên lại một lần nữa ngồi ngay bên dưới.
Hôm nay thi ba môn cuối cùng là Văn, Anh, sau đó thì đến Toán.
Đến lúc thi Toán - môn cuối cùng, Lâm Hiểu Ninh rất nhanh đã làm xong bài.
Trong lúc đó, Lương Hiên mới làm được hơn nửa bài kiểm kiểm tra.
Mà vừa nãy, khi thi xong môn Anh, Lương Hiên đã ra ngoài đi vệ sinh.
Khi quay lại thì chiếc bút trên bàn đã bị ai đó lấy mất nên Lương Hiên phải lấy chiếc bút dự phòng trong cặp để dùng.
Kết quả, chiếc bút dự phòng lúc này bỗng nhiên lại hết mực.
Lương Hiên luống cuống, liền quay xuống bàn dưới mượn bút nhưng bạn học sinh bên dưới không cho anh mượn.
Lương Hiên lại quay sang mượn bạn học sinh ở bàn bên cạnh, nhưng bạn học đó cũng không đồng ý mặc dù cậu ta có tận mấy chiếc bút liền.
Lúc này, Lâm Hiểu Ninh đã làm xong nên đang chuẩn bị nộp bài.
Tình cờ nghe thấy Lương Hiên xin mượn bút nhưng không ai chịu giúp anh, Lâm Hiểu Ninh liền đặt chiếc bút của mình xuống bàn Lương Hiên rồi bảo: “Cậu dùng bút của tôi đi.”
Nghe thấy vậy, Lương Hiên ngơ ngác nhìn Lâm Hiểu Ninh mất vài giây, sau đó hỏi: “Vậy còn cậu thì sao?”
“Tôi làm xong rồi.” Lâm Hiểu Ninh nói xong thì liền đứng dậy nộp bài rồi rời khỏi lớp.
Lương Hiên nhìn theo Lâm Hiểu Ninh rồi lại nhìn xuống chiếc bút mà cô đưa cho mình.
Vừa rồi cảm thấy hơi bất ngờ khi Lâm Hiểu Ninh cho mình mượn bút nên Lương Hiên còn chưa kịp nói lời cảm ơn cô.
Bây giờ Lâm Hiểu Ninh đi rồi, lời cảm ơn chưa kịp nói liền ghim sâu vào lòng Lương Hiên, khiến cho cảm giác rung động khi lần đầu tiên nhìn thấy cô trên thư viện lại sôi trào.
Lương Hiên cầm chiếc bút, trong lòng thầm nghĩ: Thật khó để có thể ngừng thích Lâm Hiểu Ninh.
…
Lâm Hiểu Ninh rời khỏi phòng thi rồi ngay lập tức đi xuống sân trường.
Lâm Hữu Kỳ đang ngồi ở ghế đá chờ Lâm Hiểu Ninh.
Thấy Lâm Hiểu Ninh đi xuống, Lâm Hữu Kỳ liền đứng dậy, chạy về phía cô rồi nôn nóng hỏi: “Thi thế nào?”
Lâm Hiểu Ninh mỉm cười, đáp: “Thi tốt! Nhất định sẽ được chuyển tới lớp chọn.”
Nghe thấy vậy, Lâm Hữu Kỳ vui mừng vô cùng.
Mặc dù anh chắc chắn Lâm Hiểu Ninh có thể thi vào lớp chọn, nhưng tận tai nghe thấy cô nói rằng mình thi tốt, anh vẫn cảm thấy yên tâm, vui vẻ hơn.
Mà sự vui vẻ lúc này đã hiện rõ trên khuôn mặt của Lâm Hữu Kỳ.
Đôi môi anh khẽ cong, ánh mắt bình thường lạnh nhạt của anh bây giờ lại trở nên ấm áp.
Lâm Hiểu Ninh nhìn anh, trái tim bị anh làm cho bối rối.
Cô bẽn lẽn nở nụ cười, sau đó cùng anh đi về nhà.
Lúc về tới biệt thự.
Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ vừa vào đến phòng khách thì đã thấy Lâm Mộng Na, Lâm Thế Lăng và Lâm Tuấn Trì đang ngồi bàn bạc với nhau chuyện gì đó.
Lâm Hiểu Ninh vui vẻ đi tới chào Lâm Mộng Na: “Con chào mẹ nuôi! Con về rồi!”
Thấy Lâm Hiểu Ninh, Lâm Mộng Na ngay lập tức nở nụ cười rồi hỏi: “Hôm nay làm bài được không con?
“Dạ, được ạ!” Lâm Hiểu Ninh tươi cười đáp, “Con nhất định sẽ vào được lớp chọn.”
Nghe vậy, Lâm Mộng Na vô cùng vui vẻ.
Lâm Thế Lăng liền nói: “Anh chờ kết quả của em.
Nếu vào được lớp chọn, anh nhất định sẽ thưởng.”
Lâm Hiểu Ninh cười gượng rồi đáp: “Em không cần nhận quà đâu ạ.”
Lâm Mộng Na lại bảo: “Cần chứ! Con học giỏi thì phải có thưởng.
Mẹ cũng sẽ thưởng cho con.
Dù kết quả như thế nào, mẹ đều sẽ thưởng vì con gái của mẹ đã cố gắng.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì hết sức cảm động.
Trước kia cô là trẻ mồ côi, chưa bao giờ nhận được tình yêu thương của cha mẹ.
Bây giờ may mắn được làm con nuôi của Lâm Mộng Na, được Lâm Mộng Na cưng chiều, xem như con gái ruột.
Lâm Hiểu Ninh thật sự rất xúc động.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng để không rơi nước mắt vì cảm động rồi mới nói: “Con cảm ơn mẹ.”
Lúc này, Lâm Tuấn Trì lại lấy ra một chiếc hộp rồi đưa cho Lâm Hiểu Ninh, nói: “Đây là chiếc đồng hồ của hãng XXX.
Anh định mua tặng em lâu rồi nhưng hôm nay mới có thời gian đi mua.
Bây giờ tặng em, coi như là phần thưởng trong kỳ thi tháng cho em luôn.”
Lâm Hiểu Ninh sống cùng với Lâm Tuấn Trì một thời gian thì nhận ra dường như Lâm Tuấn Trì không có ý đồ gì với mình.
Vì vậy, bây giờ thấy Lâm Tuấn Trì tặng quà cô cũng không từ chối, liền nhận lấy rồi cảm ơn anh ta.
Không ngờ rằng, vừa mới cầm lấy hộp quà, Lâm Hiểu Ninh đã cảm nhận được luồng khí lạnh phía sau lưng mình.
Cô quay lại, ngay lập tức bắt gặp khuôn mặt lạnh như băng, đằng đằng sát khí của Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hiểu Ninh không biết Lâm Hữu Kỳ đã đi đến phía sau mình từ lúc nào.
Nhưng cô biết chắc chắn bây giờ anh đang rất tức giận.
Và tại sao tức giận thì…
Lâm Hiểu Ninh không biết!
Lúc này, Lâm Mộng Na lại hỏi Lâm Hữu Kỳ: “Sao sắc mặt con tệ vậy, Hữu Kỳ? Làm bài không tốt sao?”
“Con làm bài rất tốt.” Lâm Hữu Kỳ đáp, sau đó liếc xéo Lâm Tuấn Trì rồi bảo: “Chỉ là tự nhiên nhìn mặt Lâm Tuấn Trì làm con thấy ngứa mắt, muốn đánh anh ta thôi.”
Lâm Tuấn Trì nghe vậy thì giả bộ ngây thơ mà nói: “Anh có làm gì để em ngứa mắt đâu.” Tuy nhiên trong lòng, anh ta thầm cười đắc ý: Mình vừa tặng quà cho Hiểu Ninh là thằng nhóc Hữu Kỳ này liền khó chịu ra mặt.
Mọi người không nhận ra, nhưng làm sao một người kinh nghiệm đầy mình như mình lại không nhận ra thằng nhóc này thích Hiểu Ninh chứ? Haha… Thật là muốn chọc cho thằng nhóc này ghen điên lên mà! Vui dễ sợ!