Hình Như Tôi Thích Nam Phụ Rồi


Lâm Tuấn Trì đã hiểu hết tâm tư của Lâm Hữu Kỳ.

Thế nhưng, Lâm Hữu Kỳ lại không thể hiểu nổi tình cảm của chính bản thân mình.

Anh do dự một hồi, sau đó nói:
“Tôi muốn sống với Lâm Hiểu Ninh suốt đời thì sao chứ? Tôi với cậu ấy là bạn tốt nhất của nhau thì sống với nhau không phải là điều đương nhiên à? Tại sao anh lại nghĩ tình cảm giữa chúng tôi không phải là tình cảm bạn bè đơn thuần? Có phải là vì anh yêu đương quá nhiều nên đầu óc đen tối, lúc nào cũng cảm thấy một nam một nữ ở bên cạnh nhau thì nhất định phải có phát sinh chuyện này chuyện kia không?”
Lâm Tuấn Trì thấy Lâm Hữu Kỳ đến lúc này mà vẫn còn chưa nhận ra tình cảm của mình thì thật sự muốn đánh cho Lâm Hữu Kỳ mấy cái.

Thế nhưng, Lâm Tuấn Trì biết sức mình không đánh lại Lâm Hữu Kỳ nên đành nhịn.

Thay vào đó, anh quyết định phải cho Lâm Hữu Kỳ khờ khạo kia nhận ra rằng mình đã bị Lâm Hiểu Ninh hớp hồn rồi.
Lâm Tuấn Trì nghĩ khi nhận ra được tình cảm của mình, chắc chắn phản ứng của Lâm Hữu Kỳ sẽ thú vị lắm.

Vì thế, anh liền hào hứng, bắt đầu công việc “giải ngố” cho Lâm Hữu Kỳ.
Đầu tiên, anh hỏi: “Giả sử bây giờ, Hiểu Ninh đồng ý cùng sống với em.

Thế nhưng mỗi ngày, con bé đều dành ra một, hai tiếng để đi chơi, hẹn hò với người yêu thì em cảm thấy như thế nào?”
Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức đen mặt lại, lớn tiếng: “Không được! Lâm Hiểu Ninh đã sống với tôi thì tại sao lại hẹn hò với người khác?”
Lâm Tuấn Trì thấy phản ứng này của Lâm Hữu Kỳ thì đắc ý, liền bảo: “Hẹn hò với người khác thì sao? Em đâu phải người yêu của Hiểu Ninh nên con bé đi hẹn hò với ai thì em làm gì có quyền can dự.

Con bé đã đồng ý sống với em, chỉ dành một, hai tiếng để hẹn hò với người khác thôi mà.

Con bé vẫn ưu tiên em hơn còn gì nữa?”
“Không được!” Lâm Hữu Kỳ quát, “Cậu ấy đã có tôi rồi thì không được hẹn hò với người khác.”
“Có em?” Lâm Hữu Kỳ cười ha hả, “Hiểu Ninh đã có em rồi à? Em tặng chính mình cho Hiểu Ninh rồi sao?”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì hai má đỏ bừng, lúng túng nói: “Ý tôi là tôi sẽ không hẹn hò với ai… Tôi chỉ sống cùng cậu ấy, vì vậy cậu ấy không được hẹn hò với người khác.”
Lâm Tuấn Trì liền nói: “Nhưng em chỉ là bạn mà thôi.


Hiểu Ninh chắc chắn rất muốn có người yêu.

Con bé chắn hẳn là thích sự lãng mạn, thích được người yêu tặng hoa, tặng quà,...”
“Tôi sẽ là người tặng quà cho cậu ấy.” Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức nói, “Cậu ấy muốn gì tôi đều cho cậu ấy hết.”
Lâm Tuấn Trì nghe đến đây thì thầm nghĩ: Lúc còn nhỏ, mình xin nó miếng bánh mà không cho, còn suýt nữa đập mình.

Vậy mà bây giờ thì “Cậu ấy muốn gì tôi đều cho cậu ấy hết”.

Đúng là dại gái hết thuốc chữa!
Đương nhiên, những lời này Lâm Tuấn Trì chỉ có thể nghĩ chứ không dám nói ra.

Thay vào đó, anh cho Lâm Hữu Kỳ một đòn trí mạng: “Hiểu Ninh muốn quà, em có thể cho.

Vậy Hiểu Ninh muốn hôn, em có thể cho không?”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì đơ người.

Lâm Tuấn Trì lại nói tiếp: “Nếu em là bạn của Hiểu Ninh thì đương nhiên là không thể hôn con bé rồi.

Chuyện này đành phải để người yêu của con bé làm thôi.”
Nghe đến đây, trái tim Lâm Hữu Kỳ thắt chặt lại.

Anh trừng mắt, quát Lâm Tuấn Trì: “Im miệng!”
Lâm Tuấn Trì bị dọa sợ, liền vội vàng lùi ra sau mấy bước rồi nói: “Đừng nóng! Anh chỉ nói vậy thôi mà.

Hiểu Ninh có hôn thật đâu mà em căng thẳng vậy?”
Lâm Hữu Kỳ siết chặt bàn tay, muốn xông lên đấm Lâm Tuấn Trì sưng miệng.
Lâm Tuấn Trì lại nói tiếp: “Mà anh đã bảo là Hiểu Ninh sẽ sống với em, chỉ dành ít thời gian dành cho người yêu thôi.

Đáng lẽ em nên cảm thấy vui vì Hiểu Ninh có người yêu mà vẫn sống chung với em, thậm chí còn dành nhiều thời gian cho em hơn cả người yêu chứ.


Hơn nữa em và Hiểu Ninh là bạn, em đáng lẽ ra phải vui thay cho Hiểu Ninh vì đã tìm được người yêu.

Chứ tại sao lúc nãy anh mới nói Hiểu Ninh hôn người yêu mà em lại nổi giận, trông cứ như là đang ghen tuông vậy?”
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy vậy thì đầu óc lại càng rối loạn.

Lâm Tuấn Trì lại nói: “Có nhiều người hay bị nhầm lẫn giữa tình bạn với tình yêu lắm đấy! Em có dám chắc rằng em chỉ coi Hiểu Ninh là bạn bè không?”
Lâm Hữu Kỳ muốn nói là đã chắc chắn, nhưng lời nói đến miệng không hiểu sao lại không thể phát ra được.
Lâm Tuấn Trì nở nụ cười gian xảo, sau đó nói: “Vừa rồi em đã ghen khi anh nói Hiểu Ninh hôn người khác.

Vậy bây giờ em thử tưởng tượng xem, nếu người Hiểu Ninh hôn là em thì em sẽ cảm thấy thế nào?”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì ngây người.
Nếu Lâm Hiểu Ninh hôn anh thì anh sẽ cảm thấy thế nào ư?
Lâm Hữu Kỳ nghĩ: Làm sao mà có thể chứ? Bạn bè sao có thể hôn nhau?
Thế nhưng, trong đầu anh lại bỗng hiện ra hình ảnh của Lâm Hiểu Ninh.

Cô vui vẻ khoác tay anh, sau đó đưa mặt tới gần khuôn mặt anh.
Lâm Hữu Kỳ tưởng tượng đến đây thì bắt đầu hoảng loạn, muốn xóa ngay hình ảnh của Lâm Hiểu Ninh ra khỏi đầu.

Tuy nhiên, Lâm Tuấn Trì lại nói: “Thử tưởng tượng đến cảnh Hiểu Ninh hôn em đi! Em có cảm thấy ghét bỏ không? Hay là… Cảm thấy thích? Cảm thấy thật sự rất tuyệt?”
Lâm Hữu Kỳ bị lời nói của Lâm Tuấn Trì làm cho phát điên.

Trong đầu anh hiện lên khuôn mặt của Hiểu Ninh đang ở ngay gần kề, và đôi môi của cô chỉ còn cách đôi môi của anh có vài centimet.
Lâm Tuấn Trì lại tiếp tục nói: “Đôi môi hồng hồng, mềm mềm, ngọt ngọt,...! Em có muốn dùng đôi môi mình chạm vào không? Em có muốn nếm thử đôi môi của Hiểu Ninh không?...!Hay là… Nhường cho người khác?”
Lâm Tuấn Trì nói xong, đầu Lâm Hữu Kỳ liền muốn nổ tung.
Không!
Anh không cho phép ai được hôn Lâm Hiểu Ninh.


Lâm Hiểu Ninh là của anh!
Đôi môi của Lâm Hiểu Ninh cũng là của anh!
Lâm Hữu Kỳ bị kích động, liền lớn tiếng: “Chỉ có tôi mới được hôn Lâm Hiểu Ninh! Không ai được phép hôn cậu ấy!”
“Ồ?” Lâm Tuấn Trì hỏi: “Vậy là em muốn hôn Hiểu Ninh, phải không?”
Lâm Hữu Kỳ sững người.
Anh muốn.
Thật sự là muốn.
Lâm Tuấn Trì nhìn biểu cảm của Lâm Hữu Kỳ thì đã biết được câu trả lời nên liền nở nụ cười đắc ý rồi nói: “Làm gì có chuyện chỉ coi nhau là bạn bè mà lại muốn hôn nhau chứ? Một khi đã muốn hôn thì chắc chắn là đã thích người đó.

Mà đã thích rồi thì không chỉ muốn hôn không thôi đâu.

Mà còn… Muốn làm những chuyện khác nữa đấy…”
Nghe đến đây, mặt mũi Lâm Hữu Kỳ đỏ bừng bừng.

Dù gì anh cũng là con trai, làm sao lại không hiểu Lâm Tuấn Trì muốn nói đến chuyện gì.
Lâm Hữu Kỳ tức giận, thật sự muốn đánh Lâm Tuấn Trì.

Thế nhưng, những điều mà Lâm Tuấn Trì nói lại khiến cho anh thật sự phải suy ngẫm.
Lúc này, Lâm Hữu Kỳ lại lấy điện thoại ra rồi gửi một đường link cho Lâm Hữu Kỳ.
Điện thoại trong túi quần Lâm Hữu Kỳ reo lên, Lâm Tuấn Trì liền bảo: “Anh vừa gửi cho em đường link của bài viết “Cách hôn môi khiến nàng say đắm”.

Em nhớ đọc để còn học tập và thực hành nhé!” Nói dứt lời, Lâm Tuấn Trì liền rời đi.
Lâm Hữu Kỳ thì vừa tức vừa ngượng, trong đầu lại bắt đầu hiện lên hình ảnh của Lâm Hiểu Ninh.
Trong lúc đó.

Lâm Hiểu Ninh đang ngồi nói chuyện cùng Lâm Mộng Na.
Lâm Thế Lăng lúc này đang ngồi ở ngay gần đó.

Anh lắng nghe Lâm Mộng Na và Lâm Hiểu Ninh nói chuyện, thỉnh thoảng cũng đóng góp ý kiến vào cuộc nói chuyện của hai người.
Lâm Hiểu Ninh không quá để ý đến Lâm Thế Lăng.

Dù sao bình thường giữa cô và anh ta cũng không xảy ra chuyện gì.


Cô nghĩ chắc hiện tại, Lâm Thế Lăng cũng không có tình cảm đặc biệt gì với mình nên cũng không đề phòng anh ta như lúc mới xuyên đến nữa,
Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh không biết rằng gần đây, Lâm Thế Lăng lại thường lén nhìn cô.

Mà chính Lâm Thế Lăng cũng không biết từ bao giờ, mình lại hay lén nhìn cô em gái này đến vậy.
Lâm Thế Lăng chỉ cảm giác được rằng càng ngày, anh càng có hảo cảm với em gái của mình.

Mặc dù cô giữ khoảng cách với anh, gần đây còn từng vì Lâm Hữu Kỳ mà lớn tiếng với anh.

Thế nhưng, Lâm Thế Lăng vẫn cảm thấy yêu quý cô em gái của mình.
Hơn nữa, nhìn cách Lâm Hiểu Ninh nói chuyện với mẹ nuôi, Lâm Thế Lăng cảm thấy cô rất ngoan ngoãn, lễ phép.

Qua ánh mắt của Lâm Hiểu Ninh, Lâm Thế Lăng cũng biết tình cảm của Lâm Hiểu Ninh dành cho mẹ nuôi rất chân thật.

Lại thấy cô cố gắng học tập để thi vào lớp chọn, Lâm Thế Lăng liền cảm thấy cô rất kiên cường, nỗ lực.

Vì thế, Lâm Hiểu Ninh đã ngày càng khiến cho Lâm Thế Lăng muốn chú ý đến cô hơn.
Thậm chí có lúc, Lâm Thế Lăng còn nghĩ: Nếu mai sau cưới vợ, mình thật sự muốn cưới một người giống như Hiểu Ninh vậy.
Lúc này, điện thoại của Lâm Thế Lăng bỗng nhiên reo lên.
Vài giây trôi qua.
Lâm Thế Lăng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại nhưng không bắt máy.
Lâm Mộng Na đang nói chuyện với Lâm Hiểu Ninh liền cảm thấy có gì đó không ổn nên liền hỏi: “Sao con không nghe máy vậy?”
Lâm Thế Lăng không trả lời.
Cuối cùng, tiếng chuông tắt.

Thế nhưng, tiếng chuông lại một lần nữa vang lên.
Lâm Hiểu Ninh thấy hơi phiền nên liền bảo: “Anh Thế Lăng, anh nên nghe máy đi ạ.”
Lâm Thế Lăng nghe vậy thì chần chừ một lát rồi đứng dậy ra ngoài rồi mới nghe máy.

Rất nhanh sau đó, anh ta bỗng nhiên chạy vào nhà lấy chìa khóa xe rồi vội vàng nói với mẹ nuôi: “Con có chút chuyện riêng cần ra ngoài.

Con đi đây!” Nói rồi, Lâm Thế Lăng liền rời đi.
Anh ta đi gặp bạn gái cũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận