Hình Như Tôi Thích Nam Phụ Rồi


Sau một hồi say sưa xem bài viết [Cách hôn môi khiến nàng say đắm], Lâm Hữu Kỳ cảm thấy dường như bản thân đã khám phá ra vô vàn kiến thức mới lạ.
Tưởng tượng đến lúc áp dụng kiến thức mới lạ này vào việc thực hành với Lâm Hiểu Ninh, Lâm Hữu Kỳ lại bắt đầu đỏ mặt, cũng rất háo hức mong đợi cái ngày được thực hành mau đến.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Lâm Hữu Kỳ đang mải mê nghĩ đến chuyện thực hành hôn môi nên thoáng giật mình.
Nghĩ rằng người gõ cửa chắc là Lâm Hiểu Ninh, Lâm Hữu Kỳ liền ngại ngùng tắt màn hình điện thoại rồi đứng dậy mở cửa.

Không ngờ rằng vừa mở cửa ra, anh lại nhìn thấy Lâm Thế Lăng.
Thấy Lâm Hữu Kỳ nhanh chóng mở cửa, Lâm Thế Lăng liền nói: “Anh xin lỗi.

Chuyện của Uyển Đồng, anh đã…” Lâm Thế Lăng chưa nói dứt câu, Lâm Hữu Kỳ đã gắt gỏng: “Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà còn sang gõ cửa phòng em? Có chuyện gì để mai nói không được à? Anh có biết em đang bận không? Thật phiền!”
Nói dứt câu, Lâm Hữu Kỳ liền đóng sầm cửa lại, trong lòng bực bội: Muộn như vậy còn gõ cửa phòng người khác, thật là bất lịch sự.

Làm mình cứ tưởng là Lâm Hiểu Ninh.

Hừ! Biết người đến là anh Thế Lăng thì mình đã chẳng ra mở cửa rồi.
Lâm Hữu Kỳ vừa nghĩ vừa cầm lấy điện thoại, sau đó tiếp tục xem bài viết [Cách hôn môi khiến nàng say đắm].

Còn Lâm Thế Lăng đang đứng bên ngoài thì vô cùng buồn bã, thầm nghĩ: Có lẽ là Hữu Kỳ vẫn còn giận mình vì mình đã la mắng thằng bé.

Haizz… Đều trách mình.

Lâm Thế Lăng buồn bã thở dài, sau đó đứng trước cửa phòng Lâm Hữu Kỳ một lúc rồi mới đi về phòng của mình.
Đêm hôm đó.
Lâm Thế Lăng suy nghĩ đến việc mình mắng oan Lâm Hữu Kỳ cả đêm.

Anh ta dằn vặt vô cùng, thầm nghĩ nhất định phải tìm cơ hội xin lỗi Lâm Hữu Kỳ đàng hoảng.
Trong khi đó, Lâm Hữu Kỳ sau khi đọc xong bài viết [Cách hôn môi khiến nàng say đắm] thì còn lên mạng tìm vài tài liệu hướng dẫn kỹ thuật hôn môi nữa.
Đến lúc đọc xong tài liệu, Lâm Hữu Kỳ mới đi ngủ rồi dần dần tiến vào một giấc mơ.
Trong mơ, Lâm Hữu Kỳ nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh đang cầm một túi kẹo ngọt.
Cô nói rằng mình muốn ăn kẹo, nhưng bóc mãi không được nên liền đưa túi kẹo cho Lâm Hữu Kỳ rồi nhờ anh bóc hộ.
Lâm Hữu Kỳ vui vẻ nhận lấy túi kẹo rồi bóc giúp Lâm Hiểu Ninh.

Lâm Hiểu Ninh lại tiếp tục nhờ anh bóc một viên kẹo cho cô.
Lâm Hữu Kỳ ngoan ngoãn nghe theo, liền bóc ra một viên kẹo.
Lâm Hiểu Ninh thấy Lâm Hữu Kỳ bóc xong thì liền há miệng, muốn Lâm Hữu Kỳ bón cho mình.
Lâm Hữu Kỳ thấy hành động này của Lâm Hiểu Ninh thì ngại ngùng vô cùng.

Anh xấu hổ cầm viên kẹo, từ từ đưa kẹo đến miệng Lâm Hiểu Ninh.
Nhưng viên kẹo gần đến miệng, Lâm Hiểu Ninh lại không chịu ăn, còn phụng phịu nói: “Không được dùng tay để bón!”
Lâm Hữu Kỳ cảm thấy khó hiểu, liền hỏi: “Không được dùng tay thì dùng gì? Chẳng lẽ phải dùng thìa, dùng đũa sao?” Lâm Hữu Kỳ vừa hỏi vừa nhìn ngó xung quanh xem có thìa, có đũa hay không.
Lâm Hiểu Ninh thấy vậy thì khẽ cười, sau đó ghé sát mặt vào tai Lâm Hữu Kỳ rồi nói: “Dùng miệng của cậu để bón cho tôi đi!”
Dùng miệng của cậu để bón cho tôi đi!

Dùng miệng… để bón.
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy Lâm Hiểu Ninh yêu cầu mình như vậy thì hai má liền đỏ bừng nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng.

Tuy nhiên, anh lại làm ra vẻ miễn cưỡng rồi nói: “Nếu cậu muốn tôi làm như vậy… thì tôi đành nghe theo cậu vậy.”
Không ngờ, Lâm Hiểu Ninh lại bảo: “Hay là thôi đi! Trông cậu có vẻ không thích làm chuyện này cho lắm.

Tôi lại không thích ép buộc người khác nên nếu cậu không muốn thì không cần phải nghe theo tôi đâu.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì vô cùng lo lắng, vội vàng nói với Lâm Hiểu Ninh: “Tôi thích làm như vậy mà! Cậu là người đã yêu cầu tôi làm như vậy rồi thì không được đổi ý!” Nói dứt lời, Lâm Hữu Kỳ liền vội vàng ngậm lấy viên kẹo rồi đưa miệng lại gần miệng của Lâm Hiểu Ninh.

Nhưng vì vội vàng hấp tấp nên không cẩn thận, viên kẹo đưa gần đến miệng Lâm Hiểu Ninh thì lại rơi xuống đất.
Lâm Hữu Kỳ cảm nhận được viên kẹo đã rơi khỏi miệng mình nhưng vẫn mặc kệ mà đưa môi mình chạm vào môi Lâm Hiểu Ninh.
Một giây, hai giây, ba giây.
Sau ba giây chạm môi, Lâm Hiểu Ninh bỗng nhiên ngửa cổ ra đằng sau để né tránh nụ hôn của Lâm Hữu Kỳ rồi hỏi anh: “Kẹo đâu?”
Lâm Hữu Kỳ nhíu mày, liền vòng tay ra sau gáy Lâm Hiểu Ninh rồi ấn cô về phía mình.
Môi hai người lại một lần nữa chạm vào nhau.

Lâm Hữu Kỳ một tay giữ chặt phía sau gáy Lâm Hiểu Ninh, còn một tay thì nắm chặt lấy bàn tay cô, không cho cô có cơ hội né tránh nụ hôn của anh nữa.
Sau đó, anh từ từ hé miệng rồi ngậm lấy đôi môi cô, bao trùm đôi môi cô như muốn chiếm lấy đôi môi làm của riêng mình.
“Reng reng.” Lâm Hữu Kỳ đang hôn hăng say thì tiếng chuông báo thức lại vang lên, thành công đánh thức anh tỉnh dậy.
Lâm Hữu Kỳ mở mắt, nhận ra bản thân đã bị tiếng chuông báo thức kéo ra khỏi giấc mộng tươi đẹp kia thì liền tức giận, hung hăng cầm chiếc đồng hồ báo thức rồi nép bộp xuống đất.


Sau đó, anh hậm hực đi đánh răng rửa mặt để chuẩn bị đi học.
Đến lúc đánh răng rửa mặt và thay quần áo xong, Lâm Hữu Kỳ bước ra khỏi phòng rồi đi đến trước cửa phòng Lâm Hiểu Ninh.
Nhớ đến chuyện hôn Lâm Hiểu Ninh trong mơ, Lâm Hữu Kỳ không khỏi ngại ngùng.

Tuy nhiên, so với ngại ngùng thì anh lại càng thấy thích.

Thậm chí anh còn ước rằng ngày nào cũng có thể mơ một giấc mơ như vậy.
Lúc này, Lâm Hiểu Ninh cũng vừa thay quần áo xong, liền xách cặp sách rồi mở cửa ra ngoài thì nhìn thấy Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ thấy cửa mở thì đang định chào Lâm Hiểu Ninh.

Nhưng lạ là vừa nhìn thấy anh, Lâm Hiểu Ninh lại có vẻ bất ngờ rồi nhìn chằm chằm anh như thấy một sinh vật lạ.
Đang định hỏi rằng tại sao Lâm Hiểu Ninh lại có phản ứng như vậy thì Lâm Hữu Kỳ lại nghe thấy Lâm Hiểu Ninh hỏi: “Sao mới một đêm trôi qua mà cậu đã hóa thành gấu trúc rồi? Hai mắt thâm như vậy, chẳng lẽ là tối qua không ngủ được à?”
Tối qua?
Lâm Hữu Kỳ nghĩ đến tối qua mình thức khuya để học tập kiến thức hôn môi thì liền ho khụ khụ hai tiếng để che giấu đi vẻ bối rối trên khuôn mặt.

Sau đó, anh thản nhiên nói với Lâm Hiểu Ninh: “Tối qua tôi học.”
“Học?” Lâm hiểu Ninh ngạc nhiên hỏi, “Cậu mà cũng cần phải thức khuya để học sao?”
“Ừ.” Lâm Hữu Kỳ gật đầu, “Muốn tìm hiểu thêm kiến thức mới nên học.”
“Kiến thức gì?” Lâm Hiểu Ninh ngây thơ hỏi.
Lâm Hữu Kỳ đương nhiên không dám trả lời nên chỉ im lặng không đáp.
Lâm Hiểu Ninh thấy anh không muốn trả lời thì cũng không hỏi thêm.
Sau đó, hai người cùng nhau xuống dưới tầng để ăn sáng.
Tại phòng ăn.

Lâm Mộng Na, Lâm Thế Lăng và Lâm Tuấn Trì đã ngồi sẵn tại vị trí, chỉ đợi Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ xuống là có thể ăn sáng.
Đến lúc Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ xuống đến nơi, Lâm Mộng Na liền mỉm cười dịu dàng như mọi ngày: “Chào buổi sáng, Hiểu Ninh, Hữu Kỳ.

Hai đứa mau ngồi xuống ăn sáng đi.” Lâm Mộng Na nói xong thì liền để ý đến quầng thâm mắt của Lâm Hữu Kỳ.
Thật ra mắt Lâm Hữu Kỳ cũng không thâm lắm, phải nhìn kỹ mới có thể thấy.

Nhưng Lâm Mộng Na tinh mắt, lại rất chú ý đến Lâm Hữu Kỳ nên chỉ cần nhìn qua là đã phát hiện ra ngay.
Bà liền hỏi Lâm Hữu Kỳ: “Hôm qua con không ngủ được sao? Hai mắt con thâm quầng rồi kìa!”
Lâm Hữu Kỳ ngồi xuống ghế rồi thản nhiên đáp: “Hôm qua con học.”
Không ngờ, Lâm Tuấn Trì lại hỏi: “Có đúng là học không? Hay là làm điều gì đó đen tối nên không ngủ được?”
Lâm Hữu Kỳ bị nói trúng tim đen, liền tức giận nhìn Lâm Tuấn Trì rồi cáu gắt: “Đừng có nói linh tinh.

Anh tưởng đầu óc ai cũng đen tối như anh à?”
Lâm Tuấn Trì nghe vậy thì nở một nụ cười thâm sâu rồi nói: “Anh chỉ đùa thôi mà.

Làm gì mà căng thế?”
Lâm Hữu Kỳ nhìn cái điệu cười của Lâm Tuấn Trì thì chỉ muốn đấm cho anh ta mấy phát, nhưng có mẹ nuôi và Lâm hiểu Ninh ở đây nên anh đành nhẫn nhịn.
Đến lúc ăn sáng xong.
Lâm Hữu Kỳ ngồi chờ Lâm Hiểu Ninh để cùng đi học.

Nhưng bỗng nhiên, Lâm Thế Lăng lại gọi anh ra ngoài nói chuyện riêng.
Lâm Hữu Kỳ không muốn đi nhưng cũng không có lý do gì để từ chối nên đành theo Lâm Thế Lăng ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận