Rất nhanh, xe của Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh đã đi đến cổng trường.
Lâm Hữu Kỳ đang nắm tay Lâm Hiểu Ninh ngay lập tức cảm thấy không vui.
Anh biết mình phải buông tay Lâm Hiểu Ninh ra rồi.
Thế nhưng, anh lại không nỡ nên mãi vẫn không buông.
Lâm Hiểu Ninh chỉ có thể nhắc anh: “Đến trường rồi.
Cậu bỏ tay tôi ra để tôi còn xuống xe.”
Lâm Hữu Kỳ không còn cách nào khác, đành phải lưu luyến buông Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh liền chào bác tài xế rồi xuống xe.
Lâm Hữu Kỳ cũng nhanh chóng đi xuống rồi định tiến tới khoác vai Lâm Hiểu Ninh.
Thế nhưng, nhớ đến việc Lâm Hiểu Ninh không thích bị người khác hiểu lầm, Lâm Hữu Kỳ quyết định không khoác vai cô nữa.
Anh rất sợ Lâm Hiểu Ninh cảm thấy anh phiền rồi chán ghét anh.
Chỉ là không nghĩ rằng, Lâm Hiểu Ninh không thấy Lâm Hữu Kỳ khoác vai mình thì lại hỏi: “Sao hôm nay không khoác vai vậy? Bình thường cậu đều khoác vai tôi cơ mà.”
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy vậy thì hai mắt sáng lên.
Nhưng lo rằng Lâm Hiểu Ninh không thoải mái nên Lâm Hữu Kỳ hỏi lại: “Cậu có đồng ý để tôi khoác vai không?”
Lâm Hiểu Ninh phì cười: “Khoác thì cứ khoác đi! Bình thường cậu toàn khoác vai tôi còn gì?”
“Nhưng mà…” Lâm Hữu Kỳ ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Không phải cậu không muốn bị hiểu lầm là người yêu của tôi sao?”
“Không sao đâu.” Lâm Hiểu Ninh nói, “Chỉ cần không nắm tay với ôm ấp là được rồi.
Bạn bè khoác vai nhau một chút cũng không sao.
Đằng nào thì cậu cũng khoác vai tôi suốt rồi.
Ai hiểu lầm thì cũng hiểu lầm rồi.
Cậu có không khoác vai tôi nữa thì người ta cũng vẫn hiểu lầm thôi.”
Nghe Lâm Hiểu Ninh nói vậy, Lâm Hữu Kỳ vui đến thiếu chút nữa là ngoác miệng cười.
Tuy nhiên, anh vẫn nghiêm mặt rồi nói: “Vậy thì bây giờ tôi khoác vai cậu nhé.”
Lâm Hiểu Ninh gật đầu, Lâm Hữu Kỳ liền nhanh chóng khoác vai cô.
Khoác vai Lâm Hiểu Ninh rồi, khóe môi anh liền cong lên, ánh mắt tràn ngập sự vui sướng.
Trong khi đó, trái tim Lâm Hiểu Ninh lại bắt đầu đập mạnh hơn.
Mặc dù bình thường Lâm Hữu Kỳ cũng thường khoác vai cô như thế này, nhưng cô vẫn không tránh khỏi việc có chút hồi hộp khi tiếp xúc gần gũi với anh.
Nhất là khi nghĩ đến việc dường như bản thân đang bắt đầu thích anh, Lâm Hiểu Ninh lại càng cảm thấy bối rối.
Bỗng nhiên, khi đi đến giữa sân trường, Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ loáng thoáng nghe thấy dường như mọi người đang bàn tán về hai người họ.
“Hai người kia là Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ đúng không?”
“Đúng rồi! Bây giờ mày mới biết á?”
“Tao bình thường không để ý đến chuyện trong trường lắm.
Hôm qua đọc báo thì mới biết được hai người này là người nhà họ Lâm.”
“Trời ạ! Hóa ra Lâm Hiểu Ninh là con gái nuôi của bà Lâm Mộng Na.
Vậy mà lúc trước tao còn tưởng cậu ta là người yêu của Lâm Hữu Kỳ cơ.”
“Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh là anh em! Đúng là khó tin mà!”
“Trời ạ! Hai anh em nhà này đúng là thần thánh.
Vừa có nhan sắc lại vừa học giỏi.
Đỉnh quá!”
“Tao không ngờ là Lâm Hiểu Ninh học giỏi thế đấy.
Cậu ta học lớp thường mà, đúng không?”
“Tao thật sự sợ hãi luôn.
Anh trai thì đứng hạng một, em gái thì đứng hạng hai.”
Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ dù đã cố gắng nghe xem mọi người nói gì nhưng mãi mà vẫn không nghe rõ được.
Đến lúc hai người đi đến bảng thông báo dưới sân trường thì thấy rất nhiều học sinh đang tụ tập để xem gì đó dán trên bảng thông báo.
Khỏi cần phải đoán, Lâm Hiểu Ninh biết ngay là kết quả thi tháng đã có rồi.
Nhưng cô còn chưa kịp xem xem mình xếp vị trí thứ mấy, mấy bạn học sinh nhìn thấy cô đã hét lên: “A! Hạng hai Lâm Hiểu Ninh kìa!”
Hạng hai?
Lâm Hiểu Ninh còn đang ngơ ngác thì một bạn nữ đã chạy tới trước mặt cô và Lâm Hữu Kỳ.
Bạn nữ này tên là Ngô Hải Mộng, lần trước đã xin phương thức liên lạc của cô.
Hai người cũng đã nhắn tin chào hỏi nhau nên Lâm Hiểu Ninh rất nhanh đã nhận ra Ngô Hải Mộng.
Chỉ là chưa kịp lên tiếng chào Ngô Hải Mộng thì cô ấy đã phấn khích báo tin: “Lâm Hiểu Ninh! Cậu đứng vị trí thứ 2! A!!!! Cậu đứng vị trí thứ 2! Vậy là cậu sẽ chuyển sang lớp bọn tớ đúng không?” Ngô Hải Mộng nói đến đây thì đưa mắt nhìn sang Lâm Hữu Kỳ đang đứng bên cạnh Lâm Hiểu Ninh.
Suýt chút nữa, cô ấy đã kích động đến nỗi hét lên: AAAA!!!! Couple mà mình đẩy thuyền sắp học cùng lớp rồi!
Mấy bạn học sinh xung quanh nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ thì cũng có vẻ rất kích động.
Trước đây, họ vốn nghĩ Lâm Hiểu Ninh là bạn gái hoặc là họ hàng xa của Lâm Hữu Kỳ.
Tuy nhiên, hôm qua đọc tin tức thì mới biết hai người hóa ra lại là anh em.
Anh trai thì đẹp trai, em gái thì xinh gái vốn đã khiến cho mọi người cảm thấy rất ngưỡng mộ rồi.
Vậy mà hai anh em nhà Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh lại còn học giỏi, học giỏi đến nỗi cùng nhau chễm chệ vị trí số 1 và số 2 trên bảng xếp hạng kỳ thi của trường.
Mọi người làm sao có thể không kinh ngạc với anh em nhà họ Lâm này chứ?
Lúc này, Lâm Hữu Kỳ sau khi nghe thấy Lâm Hiểu Ninh được hạng hai thì vội vàng kéo Lâm Hiểu Ninh đến gần bảng thông báo để xem.
Mấy bạn học sinh thấy Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh đi đến thì vội vàng tránh đường.
Vì thế, Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh rất nhanh đã thấy được tên hai người ở ngay bên cạnh nhau.
1.
Lâm Hữu Kỳ.
2.
Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh nhìn thấy mình đứng thứ 2 thì vô cùng vui mừng.
Nhưng còn chưa kịp bộc lộ niềm vui trong lòng, cô đã bị Lâm Hữu Kỳ kéo đi.
Lâm Hiểu Ninh: ???
Lâm Hiểu Ninh hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại bị kéo đi.
Mấy bạn học sinh đứng xung quanh cũng không hiểu chuyện gì.
Không ai biết rằng lúc này, Lâm Hữu Kỳ đang vui sướng đến mức nào.
Lâm Hiểu Ninh không những thi được vào lớp chọn, lại còn thi được hạng hai, tên được viết ngay cạnh tên của Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ phấn khích không thôi.
Anh nghĩ đến chuyện từ nay ngày ngày có thể được học cùng lớp với Lâm Hiểu Ninh, ngày ngày được ngồi cạnh Lâm Hiểu Ninh khi đi học thì lại không kìm được sung sướng.
Anh vội vàng kéo Lâm Hiểu Ninh rời khỏi nơi có nhiều người rồi đưa cô đi về phía phòng âm nhạc.
Lúc này, xung quanh phòng âm nhạc không có một bóng người.
Lâm Hữu Kỳ dẫn Lâm Hiểu Ninh đến gần phòng âm nhạc thì liền dừng bước, sau đó quay lại ôm chầm lấy cô.
Lâm Hiểu Ninh đơ người trước hành động của Lâm Hữu Kỳ.
Trái tim cô lúc này đập vô cùng nhanh, vô cùng mạnh, giống như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của cô vậy.
Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh lại không biết rằng trái tim Lâm Hữu Kỳ bây giờ cũng đang rung động mãnh liệt.
Anh ôm chặt cô, mỉm cười rồi ghé miệng vào bên tai cô mà nói: “Cuối cùng cậu cũng học cùng lớp với tôi rồi.”
Lâm Hiểu Ninh có thể nghe ra sự háo hức, sự vui mừng bên trong giọng nói của Lâm Hữu Kỳ.
Vì thế, cô cảm thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Cô nhoẻn miệng cười, hỏi nhỏ: “Tôi chỉ chuyển vào lớp của cậu thôi mà.
Có cần phải vui như thế không? Tự nhiên kéo tôi đến đây rồi ôm tôi.
Sao cậu lại hành động kỳ lạ như vậy?”
Lâm Hữu Kỳ cũng không biết tại sao mình lại hành động kỳ lạ như thế.
Anh chỉ biết rằng từ lúc thích Lâm Hiểu Ninh, anh luôn muốn ở gần cô, muốn chạm vào cơ thể cô, muốn hai người lúc nào cũng dính lấy nhau không rời.
Vừa nãy, biết cô sẽ chuyển đến lớp mình, anh xém chút nữa đã lao đến ôm cô ngay trước mặt mọi người.
Tuy nhiên, lý trí nhắc nhở anh không được làm như vậy.
Chỉ là anh không kìm nén được cảm xúc trong lòng nên mới vội vàng kéo Lâm Hiểu Ninh đến đây để có thể ôm cô, ôm cô thật chặt.
Thế nhưng, một cái ôm đối với Lâm Hữu Kỳ vẫn còn chưa đủ.
Anh biết mình tham lam, nhưng dù cố gắng thì anh vẫn không thể nào kiềm chế được.
Ôm chặt Lâm Hiểu Ninh trong vòng tay, Lâm Hữu Kỳ từ từ cúi đầu, sau đó nhắm mắt rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Lâm Hiểu Ninh đã cảm nhận được có gì đó chạm nhẹ lên đỉnh đầu mình.
Nhưng cô làm sao có thể nghĩ đến việc Lâm Hữu Kỳ đang lén hôn mình chứ?
Lâm Hữu Kỳ thấy Lâm Hiểu Ninh vẫn chưa biết gì thì càng bạo gan hơn, liền hôn thêm một cái nữa.
Hôn xong, Lâm Hữu Kỳ nở nụ cười thỏa mãn rồi từ từ buông Lâm Hiểu Ninh ra.
Lâm Hiểu Ninh có chút ngại ngùng như vẫn tỏ ra tự nhiên.
Cô nhìn Lâm Hữu Kỳ rồi mỉm cười, còn trêu chọc anh: “Tôi nhớ rằng lúc mình mới chuyển đến, cậu ghét tôi lắm cơ mà? Cậu lúc đó còn không muốn ngồi cạnh tôi lúc ăn cơm, còn không cho tôi ngồi chung xe với cậu nữa.
Sao bây giờ cậu lại thích ở bên cạnh tôi như vậy chứ? Lại còn suốt ngày khoác vai, nắm tay,...!Cậu càng ngày càng trở nên khác trước rồi đấy!”
Lâm Hữu Kỳ nghe Lâm Hiểu Ninh nói vậy thì thật sự muốn xuyên về quá khứ, đánh cho cái tên Lâm Hữu Kỳ kia nhừ đòn vì dám tỏ thái độ không tốt với Lâm Hiểu Ninh.
Sau đó, anh lại nắm tay Lâm Hiểu Ninh rồi bảo: “Lúc đó là do tôi ngu ngốc.
Còn từ giờ trở đi tôi sẽ không ngu ngốc như vậy.
Tôi nhất định sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu, nghe lời cậu, quan tâm cậu, đối xử thật tốt với cậu.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì ngây ngẩn nhìn Lâm Hữu Kỳ.
Nếu những lời này là của một người con trai khác nói ra, Lâm Hiểu Ninh nhất định sẽ cảm thấy thật giả dối.
Nhưng không hiểu sao người nói là Lâm Hữu Kỳ, Lâm Hiểu Ninh lại thấy vui vẻ vô cùng.