Hình Như Tôi Thích Nam Phụ Rồi


Lâm Tuấn Trì nói: “Con gái thích sự lãng mạn.

Vậy mà em mới có ý định tỏ tình mà đã định tỏ tình luôn, không thèm chuẩn bị gì, chỉ đi ra ngoài mua hoa với nhẫn về mà được sao? Em làm như vậy liệu Hiểu Ninh có vui không? Em làm như vậy liệu Hiểu Ninh có cảm động trước tình cảm của em không?”
“Nếu Hiểu Ninh mà biết em không thèm chuẩn bị gì mà đã ngay lập tức mua nhẫn mua hoa về tỏ tình thì con bé sẽ nghĩ gì? Nhất định sẽ nghĩ rằng em quá nóng vội, không đủ chân thành.”
“Nếu anh mà tỏ tình, anh sẽ hẹn Hiểu Ninh đến một nơi thật đẹp, thật lãng mạn rồi mới thổ lộ tình cảm của mình.

Còn em thì sao? Em định tỏ tình ngay tại nhà đấy à? Hay là ngày mai mang nhẫn mang hoa tới lớp rồi tặng cho con bé?”
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy những lời này thì trầm ngâm ngẫm nghĩ.
Ngẫm nghĩ một hồi, Lâm Hữu Kỳ cảm thấy lời Lâm Tuấn Trì nói cũng đúng.

Anh không nên quá nóng vội tỏ tình, nếu không sẽ không thể hiện được sự chân thành.

Anh cảm thấy tỏ tình là một chuyện quan trọng, vì thế nên cần phải chuẩn bị kỹ càng mới được.
Lâm Hiểu Ninh là con gái, chắc chắn là thích sự lãng mạn.

Vì vậy, Lâm Hữu Kỳ quyết định phải tỏ tình một cách thật lãng mạn, làm cho cô cả đời này không quên.
Thế là Lâm Hữu Kỳ đồng ý với Lâm Tuấn Trì: “Được rồi.

Tôi tạm thời không tỏ tình nữa.”
Lâm Tuấn Trì nghe vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm, không giữ chặt lấy Lâm Hữu Kỳ nữa.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Hữu Kỳ lại đi lên tầng nên Lâm Tuấn Trì vội vàng hỏi: “Em định làm gì vậy?”
“Tôi phải giải thích với Lâm Hiểu Ninh, không thể để cậu ấy hiểu lầm rằng tôi ghen tị với cậu ấy được.” Lâm Hữu Kỳ vừa nói vừa nhanh chóng đi lên trên tầng.
Lâm Tuấn Trì cũng không ngăn lại nữa.

Dù sao thì có ngăn cũng không ngăn được.

Lâm Hữu Kỳ vừa lên tầng ba thì đã vội vàng gõ cửa phòng Lâm Hiểu Ninh.
Vốn dĩ anh định mở cửa rồi bước vào luôn, nhưng vì cửa đang khóa nên mới không mở được.

Lúc này, Lâm Hiểu Ninh vừa mới tắm gội xong, tóc còn chưa kịp sấy thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô nhanh chóng đi đến mở cửa ra.
Thấy người đến là Lâm Hữu Kỳ, cô liền hỏi: “Cậu có chuyện gì vậy?”
Lâm Hiểu Ninh không hề biết rằng khi vừa tắm xong, cô trông mê người đến mức nào.
Cơ thể tỏa ra mùi hương sữa tắm, khuôn mặt ửng hồng trông vừa dễ thương vừa quyến rũ, mái tóc dài còn ẩm ướt khiến cho Lâm Hữu Kỳ khó có thể rời mắt được.
Đối diện với Lâm Hiểu Ninh đầy mị lực như lúc này, Lâm Hữu Kỳ suýt chút nữa đã ngơ ngẩn đến nỗi quên luôn cả việc quan trọng mà mình đang định làm.

Cũng may lý trí đã nhắc nhở nên Lâm Hữu Kỳ liền vội vàng giải thích với Lâm Hiểu Ninh: “Chuyện tôi phản đối anh Thế Lăng tặng thẻ cho cậu không phải là vì tôi ganh tỵ với cậu đâu.

Cậu đừng hiểu lầm.”
Lâm Hiểu Ninh không biết tại sao tự dưng Lâm Hữu Kỳ lại nói đến chuyện này.

Nhưng thấy anh gấp gáp giải thích với mình, Lâm Hiểu Ninh thật sự có chút buồn cười.

Lại sợ anh cảm thấy lo lắng nên cô vội vàng nói: “Tôi đâu có hiểu lầm đâu.

Tôi biết là cậu không ghen tỵ với tôi mà.”
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng để xác nhận chắc chắn rằng Lâm Hiểu Ninh không hiểu lầm mình, Lâm Hữu Kỳ vẫn hỏi lại: “Cậu thật sự không hiểu lầm tôi đấy chứ?”
“Đương nhiên là không hiểu lầm rồi.” Lâm Hiểu Ninh bật cười, “Tôi biết lý do cậu không muốn anh Thế Lăng tặng quà cho tôi rồi mà.”
Lâm Hữu Kỳ ngạc nhiên hỏi: “Cậu biết á?”
“Ừ.” Lâm Hiểu Ninh đáp, “Còn không phải vì tính chiếm hữu của cậu cao quá à? Lúc trước anh Thế Lăng tặng vòng cho tôi cậu cũng không vui còn gì? Hôm nay Lương Hiên trả bút cho tôi cậu còn ném cả bút đi đấy thôi.

Chính miệng cậu cũng nói rằng cậu không muốn tôi nhận đồ của người khác còn gì?”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì ngây người trong giây lát.
Hóa ra Lâm Hiểu Ninh đã biết được lý do anh không muốn cô nhận đồ từ người khác.

Hoá ra Lâm Hiểu Ninh đã biết rằng anh có tính chiếm hữu cao.


Vậy thì…
“Cậu đã biết rằng tôi thích cậu rồi sao?” Lâm Hữu Kỳ hỏi Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy Lâm Hữu Kỳ nói thích mình thì trái tim lại rung động.

Thế nhưng, ngoài mặt cô vẫn thản nhiên, không để lộ ra nội tâm của mình: “Tôi biết là cậu thích tôi mà.

Phải thích tôi thì cậu mới làm bạn với tôi chứ.

Lần trước cậu đã nói như vậy mà.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì liền nhớ tới lần trước, khi thuyết phục Lâm Hiểu Ninh không yêu đương không kết hôn, anh đã lỡ miệng nói rằng mình thích cô.
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì rất bất ngờ, còn nói rằng cô tưởng anh ghét mình.

Thế là Lâm Hữu Kỳ liền bảo: “Nếu tôi ghét cậu thì tôi sẽ làm bạn với cậu sao? Tôi phải thích thì mới có thể làm bạn với cậu chứ.”
Vậy nên bây giờ, Lâm Hiểu Ninh đang nghĩ rằng anh thích cô như thích một người bạn sao?
Lâm Hữu Kỳ không muốn Lâm Hiểu Ninh nghĩ rằng tình cảm anh dành cho cô là tình bạn nữa.

Anh đang định nói với cô rằng anh thích cô, muốn hẹn hò với cô.

Thế nhưng, cô lại lên tiếng trước: “Tôi biết rằng cậu rất quan tâm đến tôi nên tôi sẽ không bao giờ nghĩ rằng cậu ghen tị với tôi đâu.”
Lâm Hiểu Ninh mỉm cười nhìn Lâm Hữu Kỳ rồi nói tiếp: “Những lời hôm nay cậu đã nói với tôi ở canteen, tôi vẫn còn nhớ.

Cậu đã bảo rằng cậu sẽ luôn luôn chiều chuộng tôi, nghe lời tôi, yêu thương tôi, bảo vệ tôi.

Những lời này, tôi sẽ không bao giờ quên.

Vì vậy, cậu không cần phải lo lắng rằng tôi hiểu lầm cậu đâu.”
Lâm Hữu Kỳ thấy Lâm Hiểu Ninh còn nhớ như in những lời mình nói thì vô cùng vui vẻ, hạnh phúc.

Bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, Lâm Hữu Kỳ liền nói với Lâm Hiểu Ninh: “Cậu đợi tôi một chút.

Tôi về phòng lấy đồ.” Nói dứt lời, Lâm Hữu Kỳ liền vội vàng quay về phòng mình lấy đồ gì đó.
Lâm Hiểu Ninh đứng ở cửa đợi Lâm Hữu Kỳ.
Chưa đến nửa phút sau, Lâm Hữu Kỳ vội vàng từ trong phòng chạy ra, trên tay còn cầm theo ví tiền.
Lâm Hiểu Ninh chưa kịp hỏi Lâm Hữu Kỳ mang theo ví làm gì thì thì anh đã nắm lấy tay cô.

Sau đó, anh kéo cô vào trong phòng của cô rồi khóa cửa lại.
Ở trong phòng.
Lâm Hữu Kỳ kéo Lâm Hiểu Ninh ngồi xuống giường.
Anh cũng nhanh chóng ngồi xuống ngay bên cạnh cô rồi mở ví, lấy tất cả hơn chục tấm thẻ trong ví ra rồi đưa hết cho cô.

“Cậu cầm lấy đi!”
Lâm Hiểu Ninh tròn mắt nhìn hơn chục tấm thẻ trên tay Lâm Hữu Kỳ rồi lại hoang mang nhìn về phía anh.
Lâm Hữu Kỳ vừa bảo cô nhận chỗ thẻ này ư? Là vì anh không cho cô nhận thẻ của Lâm Thế Lăng nên bây giờ anh muốn đền bù cho cô sao?
Lâm Hiểu Ninh nghĩ như vậy thì vội vàng lắc đầu: “Tôi không cần thẻ.

Cậu cũng không cần cảm thấy áy náy mà đưa thẻ cho tôi đâu.”
Lâm Hữu Kỳ nhíu mày: “Áy náy cái gì? Tôi đưa thẻ cho cậu là để thưởng cho cậu chuyện cậu thi tốt mà.”
“À… Thì ra là thế hả?” Lâm Hiểu Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm vì không phải Lâm Hữu Kỳ cảm thấy áy náy nên mới đưa thẻ cho cô.

Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh vẫn không thích nhận thẻ từ Lâm Hữu Kỳ.
So với thẻ, cô thích nhận quà hơn.
Nhưng để Lâm Hữu Kỳ không cảm thấy khó xử hay thất vọng, Lâm Hiểu Ninh vẫn rút một tấm thẻ trong tay Lâm Hữu Kỳ rồi bảo: “Lần này tôi nhận cho cậu vui.

Nhưng lần sau đừng tặng thẻ nữa nhé.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì nhìn Lâm Hiểu Ninh chằm chằm, sau đó lại nhìn về chiếc thẻ ngân hàng mà Lâm Hiểu Ninh vừa rút.
Lâm Hiểu Ninh thấy Lâm Hữu Kỳ có phản ứng lạ thì đang định hỏi anh có chuyện gì.

Không ngờ, anh lại nói với cô: “Sao lại rút một tấm thẻ ra làm gì? Cậu cầm hết đi chứ!”
Lâm Hiểu Ninh: “...” Đứng hình mất vài giây.
Sau đó, cô nghĩ mình đã nghe nhầm nên hỏi lại: “Cậu vừa nói cái gì ấy nhỉ?”
Lâm Hữu Kỳ cầm lấy tay Lâm Hiều Ninh rồi đặt tất cả thẻ vào tay cô, sau đó đáp: “Tôi bảo cậu cầm hết đi.


Tôi đưa cho cậu hết mà.”
“Hả?” Lâm Hiểu Ninh không thể tin nổi, “Cậu đưa cho tôi hết?”
Lâm Hữu Kỳ gật đầu.
Lâm Hiểu Ninh bắt đầu cảm thấy sốc, liền lắp bắp hỏi: “Cậu … Tại sao lại đưa tôi nhiều vậy?”
Lâm Hữu Kỳ đáp: “Tôi đã nói là tôi sẽ chiều chuộng cậu, thứ gì tôi có tôi cũng đều có thể cho cậu mà.”
“Nhưng mà tôi không cần nhiều tiền đến vậy đâu.

Cậu lấy lại đi!” Lâm Hiểu Ninh vừa nói vừa đưa tiền cho Lâm Hữu Kỳ.

Nhưng Lâm Hữu Kỳ không lấy, còn nói với Lâm Hiểu Ninh: “Chỗ tiền này cậu phải nhận.

Mai sau tiền tôi kiếm được cậu cũng phải giữ.

Cậu là người bạn duy nhất của tôi, mọi thứ của tôi đều là của cậu.”
Lâm Hiểu Ninh nghe đến đây thì có chút cảm động.

Nhưng so với cảm động, cô còn thấy cảm lạnh hơn.
Lâm Hữu Kỳ càng ngày càng kỳ lạ, khiến cho Lâm Hiểu Ninh không tài nào hiểu nổi anh.

Tự nhiên đem tiền đưa cho cô, còn nói rằng mai sau kiếm được tiền cũng cho cô giữ.

Lâm Hiểu Ninh cảm thấy… Thật là giống như chồng mang tiền về cho vợ vậy.
Lâm Hiểu Ninh nghĩ đến đây thì thấy có chút ngại ngùng.

Nhưng cô cảm thấy bản thân nhất định là đang suy nghĩ linh tinh.

Lâm Hữu Kỳ vừa nói rằng cô là người bạn duy nhất của anh, vậy mà cô lại nghĩ đến chuyện làm vợ anh.

Đúng là đầu óc suy nghĩ vớ vẩn hết sức!
Lâm Hiểu Ninh không thể chấp nhận để bản thân tiếp tục ảo tưởng như vậy.

Cô cũng không muốn để Lâm Hữu Kỳ cho cô cơ hội để ảo tưởng nữa.
Thế là cô quyết định không nhận tiền của Lâm Hữu Kỳ, còn dọa anh: “Cậu mà đưa tiền cho tôi thì tôi sẽ tiêu hết tiền của cậu đấy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận