Hình Như Tôi Thích Nam Phụ Rồi


Mười hai giờ đêm.
Lâm Thế Lăng nằm trên giường, trằn trọc suy nghĩ về những lời mà Lâm Hữu Kỳ và Lâm Tuấn Trì đã nói ngày hôm nay.
Lại nhớ đến chuyện nhà họ Tô nhận con gái nuôi, sau đó lại cho con gái nuôi lấy con trai mình, Lâm Thế Lăng bắt đầu dần dần thay đổi suy nghĩ.
Đến ba giờ sáng, Lâm Thế Lăng vẫn chưa ngủ.
Thật ra anh ta cũng muốn ngủ, nhưng lại không thể nào ngủ được.
Mỗi lần có vấn đề cần suy nghĩ, anh ta đều mất ngủ.

Năm giờ sáng, Lâm Thế Lăng vẫn không ngủ được nên quyết định rời khỏi phòng.

Không ngờ rằng vừa bước khỏi cửa phòng, anh ta lại gặp Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh hôm nay tự nhiên dậy sớm nên muốn ra ngoài hít thở không khí, kết quả lại đụng phải Lâm Thế Lăng nên tâm trạng có chút không vui.
Tuy nhiên, không vui thì cô vẫn lễ phép chào hỏi: “Chào buổi sáng, anh Thế Lăng.”
“Chào buổi sáng.” Lâm Thế Lăng mỉm cười, “Em đang đi đâu đấy?”
“Em muốn ra ngoài hít thở không khí một lát.” Lâm Hiểu Ninh nói: “Bây giờ em đi đây.” rồi định chuồn đi luôn.
Ai ngờ, Lâm Thế Lăng lại bảo: “Vậy anh đi cùng em.

Anh cũng muốn ra ngoài cho thoải mái.”
Lâm Hiểu Ninh: “...”
Lâm Thế Lăng nói xong thì liền đi theo Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh không tiện từ chối, đành phải mặc kệ anh ta đi theo mình.
Xuống đến sân, Lâm Hiểu Ninh dừng lại.
Lâm Thế Lăng cũng ngay lập tức dừng chân, không bước tiếp nữa.
Anh ta quay sang nhìn Lâm Hiểu Ninh thì thấy cô hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra.

Ngay sau đó, cô nói với anh ta: “Em hít thở không khí xong rồi.

Anh cứ từ từ hít tiếp, em về phòng đây.”
Lâm Hiểu Ninh nói xong thì quay người rời đi.

Không ngờ, Lâm Thế Lăng bỗng nhiên giữ tay cô lại.


“Bây giờ còn sớm.

Em ở lại đây nói chuyện với anh một lát đã.”
Lâm Hiểu Ninh đang định từ chối khéo thì Lâm Thế Lăng lại bảo: “Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Nghe vậy, Lâm Hiểu Ninh có chút bất ngờ: “Chuyện quan trọng gì ạ?”
Lâm Thế Lăng nhận được câu hỏi của Lâm Hiểu Ninh thì ngập ngừng một lúc rồi mới nói: “Anh muốn nói về chuyện hôm qua.

Anh không nên phản đối chuyện em và Hữu Kỳ yêu nhau.

Dù sao em và thằng bé cũng không phải anh em ruột, nếu yêu nhau cũng không có vấn đề gì.

Vì vậy, anh muốn hỏi em có thích Hữu Kỳ hay không.

Nếu em thích, anh sẽ không phản đối.” Khi nói ra những lời này, ánh mắt của Lâm Thế Lăng có chút buồn bã.
Lâm Hiểu Ninh không nhận ra cảm xúc của Lâm Thế Lăng.
Khi nghe thấy Lâm Thế Lăng hỏi mình có thích Hữu Kỳ hay không, Lâm Hiểu Ninh có chút căng thẳng.
Cô quả thật thích Lâm Hữu Kỳ.

Nhưng hiện tại, cô không thể đoán được chính xác liệu Lâm Hữu Kỳ có thích mình không.
Vì vậy, cô không muốn tiết lộ cho bất cứ ai biết rằng mình thích Lâm Hữu Kỳ.
Thế là suy nghĩ một hồi, Lâm Hiểu Ninh mới trả lời Lâm Thế Lăng: “Hiện tại em và Hữu Kỳ chỉ là bạn bè.

Chúng em chưa có ý định yêu đương đâu.”
Lâm Hiểu Ninh không nói rằng mình thích Lâm Hữu Kỳ, nhưng cũng không nói rằng mình không thích anh.

Tuy nhiên, Lâm Thế Lăng nghe thấy câu trả lời của Lâm Hiểu Ninh thì lại nghĩ rằng Lâm Hiểu Ninh không hề thích Lâm Hữu Kỳ.
Một chút buồn bã trong mắt Lâm Thế Lăng vì câu trả lời này mà hoàn toàn tiêu tan.

Anh ta cũng nhận ra rằng khi Lâm Hiểu Ninh không nói rằng mình thích Lâm Hữu Kỳ, anh ta đã vô cùng vui sướng.


Gần sáu giờ sáng.
Trần Uyển Đồng đang ngủ thì gặp ác mộng nên tỉnh dậy.
Cô ta vừa mơ thấy có người đuổi giết mình nên vô cùng sợ hãi.
Mấy ngày gần đây, Trần Uyển Đồng rất hay mơ những giấc mơ như vậy.

Nguyên nhân là bởi vì dạo này, cô ta thường xuyên nhận được tin nhắn dọa đánh, dọa giết.
Mặc dù đã cho người tìm kiếm kẻ đứng đằng sau, nhưng đến bây giờ Trần Uyển Đồng vẫn chưa tìm ra ai là người đã nhắn tin đe dọa mình.
Đã vậy, mấy hôm trước, khi đang đi dạo phố với bạn, Trần Uyển Đồng còn suýt nữa bị một người lái xe mô tô đâm trúng.
Sau khi về nhà, cô ta lại nhận được một tin nhắn đe dọa với nội dung: [Lần sau tao sẽ đâm chết mày.]
Vì vậy, Trần Uyển Đồng càng ngày càng hoang mang, thường xuyên mơ ác mộng, tinh thần bị ảnh hưởng không nhẹ.
Bố mẹ Trần Uyển Đồng biết chuyện thì vô cùng lo lắng, liền đi báo cảnh sát nhưng vẫn không tìm ra thủ phạm.
Vì thế, hai người họ đành phải cử vệ sĩ đi theo bảo vệ Trần Uyển Đồng mỗi khi cô ta ra ngoài.

Tuy nhiên, chuyện vệ sĩ luôn luôn đi theo khiến Trần Uyển Đồng vô cùng ngột ngạt.

Nhất là một lần đi dự tiệc sinh nhật của một người bạn, vệ sĩ cứ theo sát cô ta khiến cho cô ta và bạn bè không thể nào thoải mái nổi.
Đến lúc cô ta muốn đi vệ sinh, vệ sĩ còn đứng ngay bên ngoài để canh chừng nên cô ta vô cùng xấu hổ, mất mặt.
Thế nhưng, dù Trần Uyển Đồng đã vô cùng khổ sở như vậy nhưng kẻ đe dọa kia vẫn không buông tha cho cô ta.
Hắn thậm chí còn gửi ảnh chụp lén cô ta đi cùng vệ sĩ với lời nhắn: [Đám vệ sĩ của mày trông thật yếu ớt.

Nếu tao ra tay, cả mày và bọn nó chắc chắn đều sẽ đi đời.]
Trần Uyển Đồng sau khi nhận được tin nhắn này thì gần như tuyệt vọng.
Nếu là người có lý trí vững vàng thì chắc chắn sẽ không lo sợ như cô ta.

Nhưng cô ta đã bị đe dọa trong một thời gian dài nên tâm lý đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Vì vậy, chỉ cần bị kích thích, cô ta nhất định sẽ hoảng loạn vô cùng.
Bố mẹ cô ta đã đưa cô ta đi khám tâm lý.


Trong thời gian này, bọn họ cũng phối hợp với cảnh sát để điều tra ra kẻ đứng sau đe dọa cô ta.
Thế nhưng, kết quả vẫn là không tìm ra được.
Người đứng đằng sau giật dây quá tinh vi, thế lực chắc chắn cũng không phải dạng vừa nên cảnh sát đã bó tay.
Bố mẹ Trần Uyển Đồng bèn hỏi cô ta có gây thù chuốc oán với người nào không.

Nhưng cô ta gây thù với nhiều người như thế, làm sao mà nhớ hết được?
Trần Uyển Đồng vốn cậy gia đình có thế lực mạnh mà chèn ép, áp bức người khác.

Nhưng những người mà cô ta áp bức đâu có đủ năng lực để trả thù cô ta đâu? Cô ta cũng không ngu ngốc đến nỗi chọc giận kẻ mạnh để tự rước họa vào thân.

Vì vậy, cô ta không hiểu rốt cuộc ai là người đứng sau chuyện này.
Vài ngày sau đó.
Vệ sĩ lái xe đưa Trần Uyển Đồng ra ngoài.
Bất ngờ, xe của Trần Uyển Đồng bị một chiếc xe khác đụng trúng.
Trần Uyển Đồng được vệ sĩ bảo vệ nên chỉ bị thương ngoài da, không nguy hiểm đến tính mạng.

Tuy nhiên, lúc hai xe va chạm, Trần Uyển Đồng đã bị dọa sợ đến ngất đi.
Sau khi tỉnh lại, Trần Uyển Đồng được biết rằng người lái xe đâm cô ta là một người đàn ông say rượu.

Thế nhưng, cô ta không tin.
Trần Uyển Đồng không tin chuyện này lại đơn giản đến vậy.

Cô ta dám chắc rằng có người đã đứng sau giật dây, sai khiến người đàn ông kia đâm cô ta.
Và sự thật thì Trần Uyển Đồng đã đoán đúng.
Quả thật là có người đã mua chuộc người đàn ông kia.

Và người đó không ai khác chính là Lâm Hữu Kỳ.
Những tin nhắn đe dọa Trần Uyển Đồng cũng là Lâm Hữu Kỳ cho người gửi.

Lúc trước, người lái xe mô tô suýt nữa đụng trúng cô ta cũng là do anh đứng sau sai khiến.
Mục đích của Lâm Hữu Kỳ không phải là khiến Trần Uyển Đồng chết, mà là khiến cho cô ta ngày ngày sống trong nỗi sợ.
Dám có ý định động đến Lâm Hiểu Ninh ư?
Lâm Hữu Kỳ muốn xem xem một người ngày nào cũng sợ chết như cô ta còn dám động đến Lâm Hiểu Ninh không.


Mấy ngày gần đây, sau khi tan học, Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh không trở về nhà ngay mà còn ở lại trường để học thuộc kịch bản với mọi người.
Về ngoại hình, Lâm Hữu Kỳ quả thật chính là chàng hoa tử từ trong sách bước ra.

Về khả năng đọc thuộc kịch bản, Lâm Hữu Kỳ cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là Lâm Hữu Kỳ quá lạnh lùng, kuôn mặt không thể hiện được nhiều cảm xúc.

Vì vậy, thầy chủ nhiệm lo rằng đến hôm biểu diễn, anh sẽ diễn không hay.
Tuy nhiên, thầy chủ nhiệm nghĩ kỹ lại thì cảm thấy các học sinh khác cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, vì vậy diễn xuất cũng sẽ không quá tốt.

Khán giả cũng biết điều đó nên sẽ không đòi hỏi quá nhiều.
Hơn nữa năm nay là năm cuối cấp rồi, học sinh học tập đã rất vất vả.

Thầy chủ nhiệm nghĩ không cần đặt ra yêu cầu quá khắt khe đối với chuyện diễn kịch nữa, nếu không học sinh sẽ rất áp lực.
Thầy chủ nhiệm không quá hy vọng vào việc tiết mục của lớp lần này đạt được giải cao.

Thầy chỉ hy vọng học sinh của mình vui vẻ là được rồi.

Buổi tối, tại biệt thự nhà họ Lâm.
Gia đình năm người nhà họ Lâm đang vui vẻ ngồi nói chuyện ở phòng khách.
Chuyện Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ đóng vai công chúa và hoàng tử, Lâm Mộng Na đã biết nên rất vui vẻ.

Bà hứa rằng vào ngày hai người biểu diễn, bà nhất định sẽ tới xem.
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì rất vui vẻ.
Lâm Hữu cũng rất vui và mong chờ ngày biểu diễn mau đến.

Và điều anh mong chờ nhất ở buổi biểu diễn chính là cảnh hôn giữa công chúa và hoàng tử.
Nàng công chúa nằm trên giường, chàng hoàng tử đi đến, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Mặc dù khi diễn, Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh không cần phải hôn thật.

Bởi vì thầy giáo đã nói rằng khi hai người chuẩn bị hôn nhau, đèn trên sân khấu sẽ tắt.

Sau đó khoảng năm giây, đèn sân khấu mới được bật lại.
Và trong năm giây đèn tắt đó, khán giả sẽ coi như là hoàng tử và công chúa đã hôn nhau rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận