Hình Tượng Của Đại Tiểu Thư Sụp Đổ Rồi!


"Sao còi cảnh báo lại ngừng rồi?" Hồng Hưng thấy Hoắc Thành nhìn chằm chằm vào cửa sổ, cũng tiến tới, dán mặt vào cửa sổ để nhìn.
Cửa phỏng mở ra, có mấy người đang đứng.
Một nữ sinh đang đứng trước cửa sổ đột nhiên thấy xuất hiện một khuôn mặt, bị dọa đến mức hét lên một tiếng.
Những người còn lại cũng bị tiếng hét làm cho giật mình, đồng loại quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
"Là người, đừng ồn ào nữa." Khối trưởng [1] nhận ra Hoắc Thành và Hồng Hưng, tiến vào căn phòng, mở cửa sổ ra hỏi hai người, "Hai cậu ở đây làm gì?"
[1] Ý là người đứng đầu một khối trong trường.

Mình thấy dịch thế này là thuần Việt nhất rồi, mọi người có đề xuất gì khác không?
Hồng Hưng gãi gãi đầu: "Mình đến tìm Phương Nhất Sưởng."
Phương Nhất Sưởng cũng ở trước cửa, nghe thấy tiếng của cậu ta, liền đi vào phòng: "Yên tâm, mình không sao, chỉ đi theo mấy bạn học ăn no rửng mỡ này đến đây khám phá xem có gì thôi."
".

.

.

.

.

." Đúng là ăn no rửng mỡ, "Còn vụ còi báo cháy thì sao?"
"Còi báo cháy là do có bạn học bị kinh sợ nên nhấn nhầm, đã giải thích với nhân viên khách sạn rồi." Khối trưởng nói.
Hồng Hưng ngẩn người: "Hả? Bị kinh sợ? Chẳng lẽ ở đây có ma quỷ thật à?"
"Quỷ cái đầu cậu." Phương Nhất Sưởng mắng, "Bọn họ ảo tưởng như vậy mà cậu cũng tin thật à?"
".

.

.

.

.

." Nhóm bốn người bị gắn mác "ảo tưởng" trầm mặc không nói.
"Được rồi, nếu không có chuyện gì thì mọi người về phòng trước đi, sáng mai đúng giờ tập hợp." Khối trưởng để nhóm bốn người "thám hiểm" ở lại, lùa những người khác về phòng.
Quản lý khách sạn cũng ở trong phòng, thương lượng phương án xử lý chuyện vừa rồi với khối trưởng.

Hồng Hưng rời khỏi đó, nói với Hoắc Thành: "Mấy người bọn họ tiêu đời rồi, gây ra chuyện lớn như vậy chắc chắn phải ghi tội."
Hoắc Thành dường như không nghe cậu ta nói chuyện, đi thẳng.

Khóe miệng Hồng Hưng giật giật, nhìn bóng lưng Hoắc Thành, chậc một tiếng: "Cái tên này quả nhiên vẫn là muốn ăn đòn."
Hoắc Thành về khách sạn một mình, không đi tìm Thẩm Quán Doanh mà đi về phía căn phòng ở phía Tây tầng 1 kia.
Trong phòng vẫn còn khối trưởng và quản lý khách sạn, nhóm bốn bạn học đi "thám hiểm" biết mình đã gây họa, liền núp vào một bên như chim cút, chờ bị xử lí.
Hoắc Thành ngẩng đầu nhìn biển treo trên cửa phòng, trên đó viết bốn chữ "Đồ bị thất lạc".
Một bạn nam đang ngồi xổm ở góc tường thấy anh đang nhìn biển số phòng, liền hạ giọng nói: "Nhìn bốn chữ này, lại càng thấy có một loại không khí quỷ dị xung quanh đúng không?"
".

.

.

.

.

."
Hoắc Thành không trả lời, một bạn nữ khác còn bồi thêm một câu: "Cậu còn không biết xấu hổ mà nói à, nếu không phải do cậu đột nhiên thét lên thì làm sao chuyện lại vỡ lỡ thành như thế nào?"
Bạn nam bị chỉnh trích không phục: "Sao lại trách mình? Nếu không phải mặt cậu đột nhiên xuất hiện trên cửa kính thì làm sao mình bị dọa thành như thế?"
"Ha ha, gan nhỏ như vậy mà còn đòi đến đây thám thính ma quỷ cái gì, tất cả là tại cậu!"
"Ồn ào cái gì đấy? Còn ngại chuyện chư đủ lớn sao?" Khối trưởng nói một câu, bốn bạn học lại yên tĩnh như gà.
"Hoắc Thành, cậu có chuyện gì không?" Khối trưởng thấy Hoắc Thành đứng trước cửa, liền hỏi anh.
Hoắc Thành chỉ bức tranh treo trên tường: "Bức tranh kia là sao?"
Quản lý khách sạn nhìn theo hướng anh chỉ, "A" một tiếng: "Bức tranh này là do khách hàng ngày trước vẽ, lúc trả phòng để quên ở khách sạn.

Khi khách hàng để quên đồ, khách sạn chúng tôi đều sẽ gọi điện thoại cho họ, nếu liên lạc không được hoặc khách hàng lâu không quay lại lấy thì chúng tôi đều để hết ở đây."
Hoắc Thành nói: "Bức tranh này được vẽ từ rất lâu rồi."
Quản lý khách sạn nhìn thời gian vẽ bức tranh, nói với Hoắc Thành: "Khách sạn chúng tôi lâu lâu sẽ xử lý lại đồ đạc ở đây, nhưng bức tranh này rất đẹp, đem đi bỏ thì cũng tiếc nên quyết định treo lên tường luôn."
Hoắc Thành không nói tiếp, chỉ nhìn bức tranh kia, quản lý khách sạn nhìn bộ dáng rất để ý đến bức tranh, liền hỏi: "Cậu biết chủ bức tranh này sao?"
Hoắc Thành trầm ngâm một lát, nói: "Tranh này là do mẹ tôi vẽ."
Mọi người nghe anh nói như vậy, đều có chút kinh ngạc.

Khối trưởng nhìn phần kí tên ở dưới bức tranh, cậu nhớ trong hồ sơ nhập học của Hoắc Thành, ở phần tên bố mẹ có ghi là Phương Kha.
Nhưng bà đã qua đời.
Nói như vậy, đây chính là di vật của mẹ Hoắc Thành.
Khối trưởng trao đổi vài câu với quản lý khách sạn, người quản lý liền gật đầu, nói với Hoắc Thành: "Nếu cậu muốn mang bức tranh này đi thì chỉ cần đến văn phòng khai báo một chút là được."
"Được."
"Vậy cậu chờ một lát, tôi xử lý xong chuyện này sẽ dẫn cậu đến đó."
Khối trưởng và người quản lý nói xong, dẫn bốn bạn học đi, còn bắt mỗi người viết một bản kiểm điểm, cuối tuần còn phải đọc trước toàn trường trong giờ chào cờ.

Bốn người mặt xám như tro.

Hoắc Thành nhìn bọn họ rời đi, cùng người quản lý khách sạn đến văn phòng.
Điền xong phiếu nhận đồ thất lạc, Hoắc Thành đặt bút xuống, dò la nhân viên quản lý: "Không biết anh còn nhớ rõ vị khách lúc đó không, bà ấy có đi cùng với ai không?"
Nhân viên quản lý nói: "Bức tranh này được vẽ từ 7 năm trước, lúc đó tôi còn chưa đến đây làm việc."
Hoắc Thành gật đầu, nói: "Cảm ơn."
"Không có gì." Làm xong thủ tục, người quản lý nhờ một nhân viên khác lấy bức tranh xuống, đưa cho Hoắc Thành.
Sau khi quay lại phòng, Hoắc Thành nhìn chằm chằm vào bức tranh.
Mẹ anh 7 năm trước có đến nơi này, nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa bao giờ nghe mẹ kể.
Bức tranh được vẽ vào tháng Một, 7 năm trước, tháng Hai cùng năm đó, tình trạng sức khỏe của mẹ chuyển biến xấu, đến biệt thự Bán Sơn để dưỡng bệnh.
Bởi vì bệnh tình nên bà không quay lại lấy bức tranh này sao?
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, làm rối loạn suy nghĩ của Hoắc Thành.

Anh cầm điện thoại, thấy tin nhắn Thẩm Quán Doanh gửi đến.
Thẩm Quán Doanh: Cậu về phòng chưa?
Hoắc Thành: Rồi, cậu về chưa?
Thẩm Quán Doanh: Mình cũng đang ở trong phòng.

Tối nay thật sự là sợ bóng sợ gió một hồi [đổ mồ hôi]
Hoắc Thành: Ừm.

Chân cậu còn đang bị thương, không có chuyện gì thì đi ngủ sớm một chút.
Thẩm Quán Doanh: Ừ, chuyện tối nay cảm ơn cậu nhé.
Hoắc Thành: Không có gì.
Thẩm Quán Doanh ngồi ở đầu giường, thất thần nhìn vào tin nhắn.

Triệu Nghệ Manh vừa mới rửa mặt xong, nhìn thấy Thẩm Quán Doanh ngồi ngẩn người trên giường, liền gọi một tiếng: "Đại tiểu thư, cậu nhìn cái gì đấy!"
Thẩm Quán Doanh giật nảy mình, lập tức che màn hình điện thoại lại: "Không có gì.

Đừng làm mình giật mình [2] nữa, kinh hãi tối hôm nay như vậy là nhiều rồi."
[2] Từ gốc là 一惊一乍 (nhất kinh nhất sạ): chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi.

"Hứ.

.

.

.

.

." Triệu Nghệ Manh lè lưỡi, cô lại có cảm giác đại tiểu thư đang chột dạ nha?
"Không còn sớm nữa, mình đi ngủ trước." Thẩm Quán Doanh đắp chăn, đặt điện thoại sang một bên.
Triệu Nghệ Manh cũng không có tâm tình đâu mà xem phim nữa, cô nằm dài trên giường chơi điện thoại một lát đã thấy buồn ngủ, liền bật đèn ngủ, đi ngủ.
Buổi tối qua đi không chút gợn sóng.
Sáng sớm hôm sau, mọi người ăn sáng trong phòng khách sạn xong, lúc về cũng giống như lúc đi, lên xe buýt về trường.
Hoắc Thành đi trước, đem bức tranh của mẹ đến văn phòng khách sạn, nhờ nhân viên chuyển phát nhanh đến biệt thự Bán Sơn.
Ngôi biệt thự đó dù đã lâu không có ai đến, nhưng vẫn có quản gia ở đó, giúp bọn họ quản lý công việc trong nhà.

Bức tranh gửi đi cũng sẽ có quản giá nhận.
Lúc Thẩm Quán Doanh, gặp anh chỗ văn phòng gửi đồ, tò mò nhìn qua một chút: "Hoắc Thành, cậu ở đây làm gì thế?"
Hoắc Thành quay đầu nhìn cô, nói: "Mình gửi chuyển phát nhanh về nhà."
Nông trại Tinh Quang có rất nhiều rau quả và trái cây tươi, rất nhiều bạn học đều mua một chút gửi về nhà, Thẩm Quán Doanh cho rằng anh cũng gửi những đặc sản này về.

Nhưng nhìn qua quầy kiểm tra, mới nhận ra thứ anh gửi về chính là một bức tranh.
"Oa, ở nông trại cũng bán bức tranh này sao? Vẽ đẹp thật đấy." Thẩm Quán Doanh có chút ngạc nhiên, nói với Hoắc Thành, "Là rừng cây chúng ta đi qua nè."
"Ừ."
"Cậu mua ở đâu thế?"
"Tranh này là do mẹ mình vẽ."
Thẩm Quán Doanh im bặt lại.
Cô không biết tại sao bức tranh này lại ở đây, nhưng cô nhớ mẹ anh đã mất từ lâu, liền hơi hối hận vì đã hỏi anh chuyện này.
"Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ để nhân viên đóng gói lại kĩ càng." Nhân viên tiếp tân cười cười, nói với Hoắc Thành.
Hoắc Thành gật đầu, nói cảm ơn, sau đó quay sang hỏi Thẩm Quán Doanh bên cạnh: "Cậu sao lại đi một mình? Triệu Nghệ Manh đâu?"
"Cô ấy đi vệ sinh nên để mình ở đây đợi." Thẩm Quán Doanh vẫn còn hơi xấu hổ, sao cô lúc nào cũng hỏi trúng chuyện của mẹ Hoắc Thành vậy cà?
Hoắc Thành không nói gì, cùng Thẩm Quán Doanh đợi Triệu Nghệ Manh, ba người cùng nhau lên xe buýt.
Trên đường trở về, mọi người còn thảo luận như thật chuyện đám cháy tối qua, còn thảo luận sang cả bốn hiệp sĩ xả thân đi "thám hiểm".
"Mình nghe nói căn phòng đó lúc đầu cũng là căn phòng dành cho khách, nhưng sau đó vì thầy phong thủy nói phong thủy phòng này không tốt, không thích hợp cho người ở, nên khách sạn mới khóa phòng đó lại."
"Vậy sao sau này lại biến thành phòng chứa đồ thất lạc?"
"Dù sao đó cũng là một căn phòng, để trống thì cũng tiếc đúng không? Nếu đã không thể cho người ở, thì để bỏ đồ cũng được mà."
"Khách cũng thật thảm, có một căn phòng tốt như vậy, không hiểu sao lại bị đồn thành căn phòng ma quỷ."
"Đúng vậy, nghe nói bốn dũng sĩ xả thân "thám hiểm" kia còn phải đọc bản kiểm điểm trước toàn trường! Má ơi, thế này cũng mất mặt quá rồi!"
"Ha ha ha ha ha ha đến lúc đó mình sẽ quay lại."
Các bạn học cười cười nói nói, bất tri bất giác liền đã tới trường học.
Lúc này vẫn còn sớm, không nhiều bố mẹ đến đón con mình như lúc bình thường tan học.

Nhiều bạn học đều tự đón xe về nhà.

Xe nhà Thẩm Quán Doanh thì đợi ngay trước cổng trường từ sớm.
Thấy Thẩm Quán Doanh được bạn học đỡ, tài xế liền xuống xe giúp Thẩm Quán Doanh mở cửa, lo lắng hỏi: "Đại tiểu thư, chân cô bị sao vậy?"
Thẩm Quán Doanh nói: "Không sao, chỉ là không cẩn thận nên bị trật một xíu, cháu đã bôi thuôc rồi."
"Vậy tôi đưa cô đi bệnh viện nhé?"
"Không cần đâu."
"Cô đã nói chuyện mình bị thương với phu nhân chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vậy để tôi đi báo tin cho phu nhân trước, thuận tiện giúp cô hẹn trước bác sĩ."
"Được ạ, cháu cảm ơn."
Triệu Nghệ Manh ở bên cạnh nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại, GATO [3] muốn chết.
[3] 柠檬精 (nịnh mông tinh): GATO.

Cái này mình xem video phỏng vấn của Thái Từ Khôn mới biết =)))
Đại tiểu thư quả nhiên vẫn là đại tiểu thư!
Thẩm Quán Doanh ru rú ở nhà suốt hai ngày, vết thương trên chân đã khôi phục hơn phân nửa.

Giang Du nghe nói lúc cô bị thương, Hoắc Thành còn cõng cô đến phòng y tế, liền căn dặn Thẩm Quán Doanh thứ Hai đi học phải cảm ơn người ta thật chân thành.
Bà nhờ phòng bếp làm một phần điểm tâm nhỏ, để thứ Hai Thẩm Quán Doanh mang đến cho Hoắc Thành.
"Bà cảm thấy Hoắc Thành sẽ thích ăn những món này sao?" Thực ra Thẩm Khiêm ông thấy đây đều là đồ ăn chỉ có nữ sinh mới thích.
Giang Du nói: "Dù không phù hợp lắm nhưng có tâm ý là được rồi." Giang Du nói đến đây, hỏi Thẩm Khiêm bên cạnh: "Ông thấy thằng bé Hoắc Thành thế nào?"
Thẩm Khiêm dừng một chút, hỏi: "Ý bà là gì?"
"Đương nhiên ý tôi là nói về thằng bé với Thẩm Quán Doanh nhà mình, tôi thấy tình cảm hai đứa phát triển rất tốt."
Thẩm Khiêm hiểu ý bà, mặc dù ông cũng cảm thấy các phương diện khác của Hoắc Thành cũng không tệ, nhưng mới bây giờ mà nói những chuyện này thì còn hơi sớm: "Hai đứa nó mới lớp 11 thôi."
"Tôi biết, nhưng chuyện kết hôn của Quán Doanh thì không phải chuyện riêng của nó."
Thẩm Khiêm giật giật khóe miệng, định nói cái gì.

Ông không tán thành việc để chuyện kết hôn của Thẩm Quán Doanh liên quan đến công ty.

Ông hi vọng cô có thể kết hôn với người mình thích.

Nhưng cuối cùng, ông vẫn không nói gì.
Thứ Hai, Thẩm Quán Doanh mang điểm tâm Giang Du đã chuẩn bị đến trường.
Hôm nay đã có không ít các thầy cô lấy bài kiểm tra hàng tháng ra chấm, còn gọi tổ trưởng mỗi bộ môn lên văn phòng thống kê điểm số.

Thẩm Quán Doanh vào phòng học, liền nghe các bạn học đang bàn tán về chuyện thành tích lần này.
Trên tay cô cầm một hộp điểm tâm xinh xắn, nhìn về hướng chỗ ngồi của Hoắc Thành.

Hoắc Thành đã đến, anh ngồi tại chỗ, cúi đầu nhìn sách, lúc này đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn lại.
Thẩm Quán Doanh cười cười, đi về phía anh: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Hoắc Thành đứng lên, nhìn chân Thẩm Quán Doanh, "Chân cậu đã đỡ hơn chút nào chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi." Thẩm Quán Doanh cười nói, "Hai ngày ở nhà ngày nào mình cũng ăn canh xương hầm hết."
Hoắc Thành cũng cười theo: "Vậy là tốt rồi."
"À đúng rồi, mẹ mình có gửi cho cậu cái này, cảm ơn cậu lần trước đã giúp mình." Thẩm Quán Doanh đưa hộp điểm tâm trong tay cho anh, "Chỉ là một chút điểm tâm, không biết cậu có thích ăn hay không."
Hoắc Thành nhận hộp điểm tâm, mở ra nhìn một chút.

Bên trong đúng là một chút điểm tâm được nấu rất kì công, chỉ xem vẻ ngoài thì cũng không hề thua kém tay nghề đầu bếp Thiên Hạ Cư: "Nhìn qua có vẻ rất ngon, buổi trưa mình cùng nhau ăn đi."
"Được thôi." Thẩm Quán Doanh thực ra rất thích ăn mấy món này.
Một màn Thẩm Quán Doanh đưa đồ ăn cho Hoắc Thành đều lọt vào con mắt hóng hớt của những bạn học trong lớp, đại tiểu thư thay lòng đổi dạ rồi!
Lúc trước đại tiểu thư chỉ để ý một mình Quý Diệu, bây giờ hạng nhất bảng thành tích đổi người, trái tim đại tiểu thư cũng thay đổi luôn!
Triệu Nghệ Manh nghe ngóng hóng hớt buôn dưa cùng các bạn học, sau đó về nói lại với Thẩm Quán Doanh, Thẩm Quán Doanh chỉ biểu đạt một dấu chấm hỏi.
Thẩm Quán Doanh: Sắp có kết quả thi rồi, mọi người nên quan tâm đến bài thi một chút đi.
Triệu Nghệ Manh:.

.

.

.

.

.

Cậu đến từ chỗ nào thì lăn về chỗ đó cho tôi!
Mặc dù rất không muốn đối mặt với sự thật, nhưng Thẩm Quán Doanh nói không sai, sau khi chấm xong kết quả mỗi môn, bảng thành tích chung của cả khối cuối cùng cũng được thông báo.

Sáng thứ Ba, bảng điểm đã được dán trên bảng thông báo.
Điều mọi người chú ý nhất chính là vị trí đầu bảng, trên đó viết hai chữ Hoắc Thành.
"Má ơi, Hoắc Thành lại xếp thứ nhất rồi nè!"
"Trời má, cậu ấy cũng quá lợi hại rồi đó, chỉ đau lòng cho Quý Diệu!"
"Chỉ kém nhau có hai điểm, quá tàn nhẫn!"
Hoắc Thành một lần nữa chiếm giữ ngôi vị đầu bảng, không cần đến giờ ra chơi, tin này đã loan ra toàn khối.
Tất cả học sinh khối 11 ban 1 đều rất quan tâm đến tình trạng sức khỏe và tâm lý của Quý Diệu.
Tháng vừa rồi cậu ấy đến lớp là tỉnh như sáo, nhưng kết quả là vẫn không thể đánh bại Hoắc Thành, nếu là người khác thì cũng đau lòng muốn chết mà!
Thầy Tống chủ nhiệm lớp cũng hơi lo lắng chuyện này, lúc gặp bố của Quý Diệu, còn đặc biệt trò chuyện hai câu: "Thầy Quý nè, lần này Quý Diệu vẫn xếp thứ hai, hai người nên quan tâm đến cảm xúc của thằng bé một chút."
Thầy Quý hoàn toàn coi nhẹ: "Tôi lại thấy thế mới tốt, để thằng bé không nghĩ rằng mình lên lớp chỉ cần ngủ cũng có thể xếp thứ nhất.

Tôi và mẹ nó vẫn thường xuyên nhắc nhở nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên [4], nhưng nó cũng chỉ xem lời nói của chúng tôi như gió thoảng bên tai, toàn tự làm theo ý mình.

Em học sinh Hoắc Thành này, không tệ đâu."
[4] Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.

Giống với câu "Núi cao còn có núi cao hơn" hay "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn" của Việt Nam mình.
".

.

.

.

.

.

Ừ, quả thật là không tồi."
Trong phòng học khối 11 ban 1, các bạn học yên lặng chú ý Quý Diệu và Hoắc Thành, sợ bọn họ lại nổi tính đánh nhau.

Không khí có phần khẩn trương, ngay cả giờ nghỉ giải lao bình thường mọi người đều ồn ào náo nhiệt, lúc này ngay cả rắm cũng không dám đánh.
Sợ mình trở thành cái kia □□.
Quý Diệu thế nhưng lại không giống mọi người nghĩ, cậu ta không giận quá hóa thẹn mà tìm Hoắc Thành đánh lộn, cũng không suy sụp tinh thần, cậu ta.

.

.

.

.

.

cậu ta thế mà lại lên lớp ngủ gật!
.

.

.

.

.

.

Có lẽ là nhận ra dù cố thế nào cũng không vượt được Hoắc Thành, thế nên đành chịu sao!
Tỉnh lại đi bạn học Quý Diệu!
Thầy Tống thấy cậu ngủ gật, cũng không giáo huấn cậu hư thường ngày, nghĩ thầm chắc trong lòng cậu cũng không mấy dễ chịu.
Vị trí thứ nhất, thứ hai có đấu nhau gió tanh mưa máu cỡ nào cũng không ảnh hưởng đến Thẩm Quán Doanh, người xếp vị trí thứ ba, một vị trí an toàn.
Thẩm Quán Doanh nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng Hoắc Thành quả thật lợi hại, đoán chừng Quý Diệu cũng bị đả kích tơi tả.
"Được rồi, kiểm tra cũng đã qua rồi.

Các em cũng đừng quá xoắn xuýt mà hãy chuẩn bị thật tốt cho lần kiểm tra tiếp theo."
Lời của thầy Tống khiến mọi người trong lớp khó ở cực kì, kiểm tra lần này vừa xong đã lo kiểm tra lần sau!
"Bài kiểm tra lần sau cũng chính là bài thi giữa kì, thành tích sẽ được thông báo vào ngày họp phụ huynh."
"A??" Các bạn học oán thán khắp nơi, trường học lại không làm người nữa rồi!
Thầy Tống khoát tay, ra hiệu mọi người im lặng: "Kinh ngạc cái gì chứ, họp phụ huynh học kì nào chả có.

Nếu không muốn bố mẹ mất màu thì phải cố gắng làm bài tốt một chút.

Thành tích thi giữa kì sẽ được so sánh với hai lần trước, điểm mỗi môn, tổng điểm, xếp hạng toàn khối, thay đổi thứ hạng, tất cả đều sẽ được thông báo.

Các em cố lên."
Triệu Nghệ Manh nghe xong, vụng trộm nhắn tin cho Thẩm Quán Doanh: "Lần này mình không rớt hạng! Biết vậy để dành cho lần sau cho rồi!"
Thẩm Quán Doanh: ".

.

.

.

.

."
Chuyện kết quả thi giữa kì sẽ được thông báo cho phụ huynh làm lòng người bàng hoàng, nhảy vọt lên thành chủ đề nóng nhất tuần này của các bạn học sinh.

Cùng lúc đó, không khí học tập trong trường cũng trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết, không ít bạn học buổi trưa ở lại phòng tự học.
Thẩm Quán Doanh mỗi ngày ăn cơm trưa xong vẫn sẽ về phòng ngủ, nghỉ trưa nửa tiếng, sau đó mang theo sách bài tập đến thư viện làm.
Thư viện cách khu dạy học một khoảng, thời gian nghỉ trưa có hạn, rất nhiều bạn học không muốn lãng phí thời gian chỉ để di chuyển sang hai bên, nên đều lựa chọn tự học trong phòng học.

Thẩm Quán Doanh thì thích thư viện càng ít người càng tốt, mỗi buổi trưa đi qua đi lại cũng có thể xem như là đang vận động.
Đến thư viện, Thẩm Quán Doanh lật sách bài tập ra, đeo tai nghe lên, vừa nghe nhạc vừa giải đề.
Thư viện chỉ còn lại mấy bạn học.

Bọn họ trông thấy cô, liền thì thà thì thầm: "Là đại tiểu thư nè, cô ấy cũng đến đây tự học nha."
"Đúng vậy, thành tích của cô ấy tốt như thế mà vẫn không ngừng cố gắng nhỉ!"
"Đại tiểu thư thật có khí chất, dáng vẻ làm bài thôi mà cũng ưu nhã đến vậy."
"Mình đoán cậu ấy chắc hẳn là đang nghe nhạc Schubert!"
".

.

.

.

.

.

Vậy mình đoán là Chopin."
Một lát sau, đối diện Thẩm Quán Doanh xuất hiện một người, cô vô ý ngẩng đầu lên nhìn.
"Hoắc Thành?" Thẩm Quán Doanh bất ngờ, lấy tai nghe xuống, nhỏ giọng nói, "Cậu cũng đến đây tự học?"
"Ừ." Hoắc Thành lấy bài thi ra, cầm bút chì, "Không khí ở đây tốt hơn ở lớp."
Thẩm Quán Doanh khẽ cười: "Đúng vậy, nhưng mà có hơi xa, nên nhiều bạn học đều không muốn lãng phí thời gian đến đây."
Hoắc Thành nói: "Sau này chúng ta có thể cùng đến đây."
"Được thôi." Thẩm Quán Doanh gật đầu, "Đúng rồi, mình còn chưa chúc mừng cậu, lại xếp thứ nhất rồi nha."
Thực ra Hoắc Thành thấy việc mình cạnh tranh với một đám học sinh cấp ba học sinh cấp ba là đang khi dễ người ta, nhưng vẫn nói cảm ơn với Thẩm Quán Doanh: "Cảm ơn, cậu lần này cũng có tiến bộ mà."
Thẩm Quán Doanh cười nói: "Cũng không tính là tiến bộ gì, thành tích của mình lúc nào cũng chỉ dao động ở top 3 như thế mà thôi."
Chỉ là trên top 3 thì được, dưới top 3 thì mẹ cô không cho.
Các bạn học bí mật quan sát Thẩm Quán Doanh vừa rồi, lúc này thấy cô với Hoắc Thành ngồi cùng một chỗ nói chuyện, nội tâm càng bùng nổ: "Là học trưởng Hoắc Thành kìa! Xếp đầu bảng khối 11 đó!"
"Đúng đúng, mình cũng biết anh ấy! Thật là đẹp trai mà!"
"Đẹp trai thì có ích lợi gì, dù sao cậu ấy cũng không có được mình."
"Các cậu nói thử xem, anh ấy cùng với đại tiểu thư có phải thật vậy hay không.

.

.

.

.

."
"Mấy bạn học bên kia." Cô thủ thư đứng dậy, nói với các cô nàng, "Muốn nói chuyện thì ra ngoài nói, đừng ảnh hưởng đến những bạn học khác đang học."
Hoắc Thành và Thẩm Quán Doanh đều nhìn về phía mấy nữ sinh kia, các cô liền cúi đầu, lấy sách che mặt, sợ bị nam thần, nữ thần thấy bộ dạng của mình.
Thấy các cô im lặng, thủ thư ngồi lại vị 1 2 » .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui