Hitobito Level 1 Ga Mottomo Tsuyoi


POV của một tên cướp nào đó

"Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt"(cướp)

Tôi đang chạy trong tuyệt vọng, mọi thứ xảy ra quá bất ngờ và khiến tôi rơi vào trạng thái hoảng loạn. mới đây thôi, tôi còn đang đứng với chung với những người trong băng cướp thì giờ tôi lại đang chạy bán sống bán chết một mình trong khu rừng.

-" tại sao chuyện này lại xảy ra chứ!? Tại sao? Tại sao? Tại sao?"(cướp)

Pằng!

-"Cứu! AAAAA!---"(?)

-"ai đó cứ----"(?)

Pằng!

-"!!!!!!!!!!!"(cướp)

Những tiếng nổ, tiếng la hét, tiếng cầu cứu vang lên trong rừng, nó báo hiệu rằng 'thứ đó' đang giết chết mọi người, từng người một, với mỗi tiếng nổ ấy nó lại khiến cho tôi càng thêm hoảng loạn và sợ hãi, tôi lấy hết tất cả sức lực của mình dùng để chạy và chỉ chạy, tôi chạy bất chấp và không hề nhìn lại phía sau, bỗng một thứ gì đó bắt lấy chân của tôi và làm tôi té nhào xuống đất.

-"!!!!!!!!!!!!!!!!!"(cướp)

-"c..ứ..u..tô..i,..l..à..m...ơn"(?)

Tôi nhìn vào thứ đang nắm chân của mình, đó là một con người hay có thể nói là những gì còn lại của hắn, tay trái và hai chân của hắn đã bị chặt đứt, tuy vậy tôi vẫn có thể nhận ra hắn là một người cùng băng với mình bởi bộ đồ hắn đang mặc, hắn chắc cũng không thể sống được nữa bởi những thương tích trên người.

-"thả ra! Chết tiệt! Thả ra tao ra!"(cướp)

Tôi dùng chân đẩy cánh tay của hắn ra nhưng không thể vì hắn nắm rất chặt, tôi cố gắng làm mọi thứ để hắn buông tay ra.

Bịch-bịch-bịch(tiếng bước chân đang chạy)


-"!!!!! Thứ đó tới rồi! Thả ra! Mau buông tay ra thằng chó! Chết tiệt!"(cướp)

trong khi đang cố gắng thì tôi nghe được tiếng bước chân đang chạy tiến về phía mình, tôi hoảng loạn cố gắng gạt tay của hắn ra trong khi tiếng bước chân ấy ngày càng lớn và rõ ràng, tôi tuyệt vọng nhìn về hướng phát ra âm thanh ấy, một cái bóng mập mờ hiện ra, đó là một người cùng băng với tôi đang chạy, tốt quá rồi! Tôi vừa nghĩ vừa mừng rỡ kêu người đó.

-"làm ơn, giúp tôi với"(cướp)

-"xin lỗi nhưng thân ai nấy lo đi!"(?)

-"hể.."(cướp)

Tên đó trả lời trong khi chạy qua tôi, tại sao chứ? Tại sao? ... Tôi hoảng loạn, la hét, chửi rủa.

-" thằng chó! Tại sao! Tại sao!! Không! Mình không muốn bị kẹt ở đây! Không! Làm ơn.. ai đó cứu tôi"(cướp)

-"khôngggggggg!!!!!--"(?)

Pằng!

-"!!!!!........."(cướp)

Tiếng la của tên hồi nãy cùng với tiếng nổ vang lên, tôi run rẩy nhìn về phía tiếng la, tôi nhìn thấy một đứa nhóc đang đi lại phía mình, không thể nhầm được, đó là con quái vật ở dinh thự, nó chậm rãi đi tới chỗ của tôi cùng với một nụ cười, một nụ cười ác quỷ, cơ thể tôi hiện giờ đã không còn sức lực, miệng của tôi cũng không thể nói được nữa vì sợ hãi, tôi chỉ có thể nhìn 'thứ đó' bước tới chỗ của mình.

-"bị mắc kẹt à?"(cậu nhóc)

-"la.làm ơn hãy tha cho tôi!"(cướp)

Tôi van xin trong tuyệt vọng, còn thằng nhóc chỉ nhìn tôi với gương mặt tỉnh bơ và cầm thứ vũ khí kì lạ trên tay của nó hướng thẳng vào đầu của tôi.

-"bye"(cậu nhóc)

-"làm ơ---"(cướp)


Pằng!

______________________________________

Quay lại POV của main nào!

Tên cướp gục xuống sau khi tôi bắn vào đầu hắn, tôi bật bản đồ lên và kiểm tra xem.

-"có mười mấy người chạy thoát"(Kenji)

Trên bản đồ, tôi thấy có mười mấy dấu chấm đã di chuyển khỏi khu rừng, tất cả chúng đều là những thành viên của băng cướp ghulus hay có thể gọi là những kẻ còn sót lại của băng cướp ghulus.

-"thôi kệ vậy, mình còn một chuyện chưa giải quyết nữa, phải về lại dinh thự để giải quyết xong vậy"(Kenji)

Tôi quyết định sẽ không đuổi cùng diệt tận bọn chúng và quay lại dinh thự, khi đến nơi tôi nghe được vài tiếng chửi rủa, tiếng đó phát ra từ một kẻ đang nằm la liệt trước dinh thự, hắn là bara, thủ lĩnh băng cướp ghulus.

-"má nó! Chết tiệt!"(bara)

Hắn quằn quại nằm trên đất mà không thể làm được gì, hắn không thể di chuyển dù chỉ một chút, vì sao á? Đơn giản là tôi đã cắm hai cây giáo vào hai chân của hắn, chính xác là cắm xuyên đất, nhưng dù cắm giáo vào chân hắn thì hắn cũng có thể dùng tay của mình được nên tôi quyết định bắn vào tay của hắn luôn cho xong, đó là những gì tôi làm với hắn trước khi bỏ lại hắn và đi săn những tên cướp còn lại, và bây giờ tôi đang thản nhiên ngồi trước mặt hắn và ăn mì sau một đêm mệt mỏi, hắn nhìn tôi với đôi mắt đỏ lòm và bất đầu chửi bắt chấp tình hình của một mình hiện tại, mà bây giờ nhìn hắn cực kì thảm hại.

-"thằng chó! Tao thề, nếu tao thoát thì tao sẽ xé xác mày ra! Tao sẽ hự!----"(bara)

-"phiền vãi, ngủ chút đi"(Kenji)

Tôi đá một cú và làm cho hắn bắt tỉnh, tôi tiếp tục ăn hết phần mì và sau đó kiểm tra vài thứ, tôi bật trạng thái của mình lên.

Tên: Nomura kenji

Chủng tộc: con người
Giới tính:nam
Tuổi:[hiện]:15 - [ẩn]:28 - [giới hạn]:62


Level: 1
Hp: 41500 > 301408
Mp: 3700 > 12690/87658
Sức mạnh: 4370 > 42599
Kháng vật lý: 3540 > 26809
Phép thuật: 550 > 8560
Kháng phép: 3250 > 24650
Nhanh nhẹn: 2560 > 39590
Trí tuệ: 127 > 152
May mắn: 63
Kĩ năng:
- lướt lv2
- nhắm bắn: tầm trung lv2
Kĩ năng độc nhất:
-[tước đoạt chỉ số]
-[thu thập]

Danh hiệu :
- kẻ du hành từ thế giới khác
- kẻ có máu S
- goblin slayer
- thiên địch của sói 1 sừng

Điểm linh hồn: 10570
Điểm chỉ số: 0 (1 linh hồn = 5 chỉ số)
Điểm tích lũy: 500 ® (5 linh hồn = 1 tích lũy)

-"thật không thể tin là với chỉ số như vậy mà mình có thể tàn sát một băng cướp hơn hai trăm tên đấy"(Kenji)

Thật sự là như vậy, chuyện một mình tôi cần team là không thể nào rồi, nhưng nhờ sự may mắn và kế hoạch của mình mà tôi đã chiến thắng. để nói rõ thì nên bắt đầu từ lúc tôi hoàn thành việc phong ấn, khi đó tôi đã nhận được 15000 điểm linh hồn, lúc đó tôi còn chưa có ý định dùng chúng cho tới khi tôi bị bỏ lại, một thông báo hiện lên.

- Bạn có một nhiệm vụ -

Nhiệm vụ đánh boss
- đánh bại
- phần thưởng: 20000 điểm linh hồn


một kế hoạch đã được tôi nghĩ ra sau khi thấy cái thông báo ấy, trước tiên tôi đổi tất cả điểm linh hồn thành điểm tích lũy, cùng với điểm tích lũy còn sót lại sau khi mua giấy phép thì tôi đã đủ điểm, ngay lập tức tôi mua 1 khẩu [Revolver 5r] và dùng nó để bắn tên bara, sau khi tôi bắn hai phát đầu tiên thì tôi liền nhìn bọn cướp còn lại để xem phản ứng của chúng. Đúng như dự đoán, chúng bắt đầu lo lắng, để tăng sự lo lắng ấy lên tôi tiếp tục bắn tên bara và làm hắn bắt tỉnh, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ đánh boss.

sau đó tôi liền quay về phía bọn cướp còn lại và cười một nụ cười thật đáng sợ và nói vài từ mà mình biết được qua các nhân vật anime mà mình đã xem, kết quả là bọn chúng trở nên sợ hãi, lợi dụng sự sợ hãi ấy tôi bắt đầu tấn công. khi bị tấn công, bọn chúng bắt đầu hoảng loạn và chạy tán loạn vào trong rừng, và thế là tôi đã thành công trong việc tạo ra nổi sợ cho bọn chúng, việc còn lại của tôi chỉ là săn chúng, tôi đổi 15000 điểm linh hồn thành điểm tích lũy và mua hai kĩ năng là [lướt] và [nhắm bắn: tầm trung] với giá lần lượt là 2000® và 1000®, tôi cũng không quên dùng tước đoạt lên bara và lấy đi chỉ số sức mạnh của hắn, tôi còn đổi 5000 điểm linh hồn còn lại thành điểm chỉ số và cộng tất cả chúng vào nhanh nhẹn, sau đó tôi bắt đầu săn lùng bọn cướp trong khu rừng. Kết quả như thế nào thì khỏi nói rồi, tôi giết gần hết bọn chúng.

Quay lại hiện tại..

Tôi đang đi ra khỏi nhà bếp và đến chỗ tên bara đang nằm, hắn hiện tại đã tỉnh dậy và đang la ó đủ thứ.

-"thằng chó! Tao sẽ xé xác mày! Tao thề! *******!***!****!"(bara)

-"ồn ào vãi"(Kenji)

Tôi lấy một miếng vải và nhét vào miệng hắn, sau khi đã im lặng tôi đe dọa hắn, mục đích chính là để hắn ngoan ngoãn trả lời những câu hỏi của tôi, đó cũng là lý do tôi để hắn sống.

-"bây giờ ta cho ngươi một cơ hội để người không phải chịu đau đớn, nếu người không biết nắm bắt thì coi như xong, hiểu chưa?"(Kenji)

Sau khi nói xong tôi lấy miếng vải khỏi miệng hắn.

-"thằng chó! Đừng hòng làm tao sợ, mày nghĩ chỉ có thế thì sẽ làm tao nghe lời chắc? Cứ mơ đi!"(bara)

-"hô~~ còn cứng đầu nhỉ? Vậy thì-"(Kenji)

Phập!

Âm thanh của thứ gì đó bí chặt vang lên, ngón tay của hắn đã bị tôi chặt đứt, khuôn mặt của hắn đã méo mó vì bị đau đớn.

-"sao nào? Chịu nghe lời chưa"(Kenji)

-"****! tao sẽ không--"(bara)

Phập!

-"agh...agh khốn khiếp.."(bara)

Phập! phập!

Vì thấy hắn vẫn cứng đầu nên tôi tiếp tục chặt đi những ngón tay của hắn, bây khuôn mặt của hắn nhìn rất thảm, nước mắt đầm đìa và mặt thì méo mó vì đau đớn, tôi hỏi lại hắn một lần nữa và lần này hắn đã chịu nghe lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận