"Đại vương quả là kiến thức hơn người, tiểu Ma đứng một bên nghe được có chút mở rộng tầm mắt a!"
Ma Thương hướng Bạo Vương vuốt mông ngựa, dù hắn nghe chả hiểu cái mẹ gì nhưng hắn biết, muốn sống tốt sau này thì phải nịnh nọt, bợ đít vị nhân vật khủng bố trước mặt này thì sau này mới có kẹo ngọt mà ăn.
"Hừ, từng đấy có há là gì? Tớ nhớ khi xưa, bản thân còn cùng Đại Nhân nhà ta, đi đánh nam dẹp bắc tại Đa Vũ trụ, mới có thể biết tới những thứ này, một cây thương tầm thường nhỏ bé con kiến hôi nhà ngươi sao mà thấy được!!!"
Bạo Vương mũi vểnh lên trời, tràn đầy tự đắc, khinh bỉ hướng Ma Thương mỉa mai.
Nghe được lời nói này, Ma Thương tức lắm, nhưng hắn chỉ có thể bực bội mà chửi rủa tám đời tổ tông của Bạo Vương trong thầm lặng, thầm nghĩ trong lòng: "Cái gì đa vũ trụ? toàn là mấy thứ không tồn tại, tên này chắc chắn bị tầu hỏa nhập ma rồi.
.
"
Dù trong lòng là vậy, nhưng Ma Thương thật sự không dám bộc lộ ra ngoài, hiện tại đang nhìn mặt người ta mà sống, nếu lúc này trở mặt thì người chết sẽ là hắn a, hắn không ngu đến mức vất cái mạng nhỏ này của mình tại trong này.
"Quả nhiên Đại nhân anh minh thần võ, cái gì cũng rõ như lòng bàn tay.
" Ma Thương lưng cúi thấp, vừa nhìn như mấy ông lão bị gù lưng hướng Bạo Vương tươi cười, chỉ thiếu mỗi một cái đuôi, nếu có chắc hắn sẽ không tiếc mà phe phẩy vẫy mừng a.
Chuyện trò đôi ba câu, Bạo Vương cũng cảm thấy nhàm chán, hắn quyết định không quan tâm đến hai người này, tiếp tục quay trở lại sâu trong thức hải mà tĩnh toạ, dưỡng hồn.
Dựa vào ý kiến của sư phụ mình, Đỗ Phong liền biến sang dạng Trùng, lấy khí huyết trong thân trùng để tiến hành hoạ phù văn.
Khi nhìn thấy Đỗ Phong vậy mà biến đổi thân dạng, Ma Thương tí thì bị doạ cho đái ra máu.
Con mẹ nó, đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy một thứ còn kinh dị hơn cả ma quỷ.
Bình thường lũ ma quỷ cũng chỉ xuất hiện với nhân dạng kèm theo chút máu mà thôi, đây thì khác, một nhân loại bình thường lại có thể biến đổi hoàn toàn thành một con quái vật, người không ra người, ma không ra ma khiến hắn có chút sợ.
Phải sau một lúc Đỗ Phong giải thích rõ ràng, cũng như dần dần thấy quen, Ma Thương mới bình ổn lại để cùng Đỗ Phong tiến hành hoạ phù.
Nhưng trong thâm tâm Ma Thương vẫn sợ vị đại nhân này sẽ tự nhiên tùy hứng, cắm cái xúc tu phía sau lưng nên người hắn, cho nên trong quá trình chỉ dạy, hắn luôn ở trạng thái đề phòng.
Còn Đỗ Phong vì tập trung vào học thuật nên cũng chả thèm quan tâm đến hàng động kì lạ của Ma Thương, với lại Đỗ Phong cũng chả thèm cắn nuốt linh hồn của Ma Thương làm gì, bởi hắn còn muốn sử dụng cây Trấn Ma Thương kia, để cây Trấn Ma Thương này có linh hồn vẫn có lợi hơn cho hắn vì thế nên Ma Thương mới được giữ một mạng.
Sử dụng khí huyết tiến vào trong từng nét bút, kết hợp với thần hồn tiến vào ngự trị bên trong, Đỗ Phong bắt đầu hoạ những tấm phù đầu tiên.
Học thuật của tu đạo hệ phái quả thật không tầm thường, Đỗ Phong phải mất nửa buổi mới có thể thành công hoạ xong một tấm bùa đầu tiên.
Cầm tấm bùa này trên tay, Đỗ Phong cảm thấy mình có chút thành tựu, khiến hắn vui sướng không thôi.
Tấm bùa này tên là hoả phù, được thần hồn cùng khí huyết thôi động, tiến vào trong hư không chạm tới pháp tắc hệ hoả, nhìn pháp tắc mà họa ra một tấm nguỵ hoả.
Tuy chỉ là ngụy hoả pháp tắc nhưng uy lực không hề tầm thường, để thử nghiệm sức công phá, Đỗ Phong đã hướng toà biệt thự bên cạnh vất tới.
Bùng!
Ngọn lửa màu xanh dương phất lên hừng hực, nhìn mà kì dị không thôi, chúng đang điên cuồng đốt cháy toàn biệt thự lớn trước mặt, chỉ trong vài tiếng, cả cái biệt thự hoành tráng đó đã trở thành đống tro tàn.
Thấy vậy, Ma Thương có chút trợn mắt ngoác mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, cái này cũng quá là kinh khủng đi.
Bản thân hắn đã từng đi theo rất nhiều vị tu sĩ nổi danh nhất để diệt trừ ma quỷ, cũng đã chứng kiến qua uy lực của hoả phù , nhưng hắn chưa nhìn thấy ai có thể thả ra một ngọn lửa màu xanh dương mà lại có uy lực tới vậy.
Và theo kiến thức mà Ma Thương biết, ngọn lửa này chính là ngọn lửa u minh, không phải dạng tầm thường.
Nhìn Đỗ Phong, lòng hắn cũng dần theo đó biến chuyển.
Với đức tính làm người của Đỗ Phong, chỉ qua vài lần nói chuyện là kẻ già đời như hắn cũng đoán được phần nào.
Theo cách nhìn nhận của Ma Thương thì Đỗ Phong chính là một người có đức tính tốt, có niềm tin giúp đỡ thế nhân, là một vị tu sĩ chuẩn đạo, người như này thật khiến hắn muốn theo hầu.
Cũng vì thế trong vô thức, Đỗ Phong trong lòng Ma Thương cũng trở nên cao cả, đáng kính trọng, bất giác hắn đã coi Đỗ Phong như chủ nhân tiếp của mình mà hành xử.
Những điều này Đỗ Phong không hề hay biết, hắn hiện tại đang phấn khích không thôi khi nhìn thấy uy lực của tấm hoả phù đây, tuy đốt cháy là hơi lâu nhưng ít nhiều trông cũng bá đạo.
Nếu để Ma Thương nghe được tiếng lòng của Đỗ Phong chắc chắn sẽ kêu giời câu đất a, bởi từ trước tới nay, tấm hoả phù chỉ được các tu sĩ sử dụng để chất bếp, nướng thịt nha, làm gì có ai bá đạo đến mức thiêu rụi cả một toà nhà, đến sắt thép cũng tan chảy như hắn đây.
Quả là nhân loại, lòng tham là vô đáy!!!.