Tiếp sau đó, Đỗ Phong liên tục hoạ ra bốn loại phù, phân biệt là hoả phù, băng phù, lôi phù và một tấm thủ phù, tính hoạ thêm vài tấm nữa nhưng không biết có phải do huyết khí không giống với tiên linh khí không mà bản thân hắn chỉ hoạ được bốn tấm phù này là huyết khí trong thân khô cạn.
Theo như Ma Thương chia sẻ, khi các đạo sĩ đạt tới cấp bậc trúc cơ thì hoạ phù đã không còn khó khăn, một lần có thể hoạ ra hàng chục tấm phù tùy loại, trong khí đó Đỗ Phong đã đạt tới cấp linh, tương đương với cấp bậc trúc cơ trong tu tiên hệ phái nhưng phù văn hắn hoạ chỉ có bốn tấm đổ về.
Nhưng bù lại, những tấm phù văn do hắn hoạ đều đạt ở mức siêu hoàn mỹ, uy lực cũng không phải bản.
Từ đây có thể đưa ra kết luận, do hệ phái khác nhau, và nguyền năng lượng để thi triển cũng khác nhau cho nên nó dẫn tới việc nhu cầu đễ vẽ ra một tấm bùa và uy lực của chúng cũng theo đó mà thay đổi, không còn giống với ban đầu.
Nhưng Đỗ Phong cũng không vì đó mà bỏ cách tu luyện này, trong quá trình hoạ phù, hắn đã có thể làm chủ thần hồn cùng huyết khí tự thân, giúp hắn trong quá trình chiến đấu giảm thiểu tiêu hao hai loại năng lượng này.
Cũng nhờ vậy mà môn phá hồn kỹ của Đỗ Phong có một bước tiến mới.
Ban đầu tính học cả phù văn trận pháp, vì đây là loại phù trú có khả năng diện rộng, không những có thể tấn công phạm vi lớn mà còn có thể thủ hộ một thành trì, cho nên Đỗ Phong cũng muốn nhanh học loại này, để có thể giúp nhân loại tạo ra một khu căn cứ có thể ngăn cản tấn công của Trùng tộc, nhưng theo thuyết giảng của Ma Thương, đó là mấy loại phù văn cấp cao, phải đạt tới Kim đan, tức cấp sư mới có thể học loại phù văn này.
Cho nên Đỗ Phong chỉ có thể tiếc nuối, tạm hoãn lại ngày sau vậy.
"Đại nhân, ngài chưa nhận chủ Trấn Ma Thương!"
Ma Thương sau nhiều lần suy nghĩ, cũng quyết định đầu quân cho Đỗ Phong.
Nghe được Ma Thương lời nói, Đỗ Phong mới từ trong suy nghĩ mà hồi tỉnh lại.
Lúc này hắn mới nhớ tới, mình còn một cây thương bên cạnh đây.
"Nhận chủ? Nhận như thế nào?" Lần trước chỉ là vô tình, Đỗ Phong mới có thể để chiếc vòng hư không nhận chủ, lần này thì khác, là chủ động kí kết nhận chủ nha, cho nên hắn vẫn chưa biết rõ thủ tục tiến hành như thế nào.
"Ngài chỉ cần nhỏ một giọt máu tươi của ngài lên thân cây thương là được, sau đó trong thức hải sẽ xuất hiện một đầu phù văn gọi là khế ước, khi ngài kí vào đấy ta sẽ trở thành người của ngài!"
Ma Thương không chút dấu diếm, hướng Đỗ Phong tiết lộ hết những thứ này.
Dù sao Ma Thương cũng quyết định đầu quân cho Đỗ Phong, nên việc này dấu đi cũng trả có gì tốt, trái lại còn hại hắn.
Khi kí kết khế ước thành công, chỉ cần chủ nhân của hắn tiến hành làm việc tốt, hắn sẽ theo đó mà được hưởng ké công đức, từ đấy tấn cấp bản thân, chỉ cần đạt tới cấp độ cao nhất của binh khí, hắn sẽ đủ khả năng hoá hình, cho nên lần này hắn quyết theo Đỗ Phong là điều nhất định rồi.
Nghe theo sự hướng dẫn của Ma Thương, Đỗ Phong bắt đầu cắt tay nhỏ máu lên trên thân cây thương.
Những giọt máu tinh thuần của hắn cứ vậy rơi trên thân thương bóng loáng, điều kì diệu cũng theo đó phát sinh, Đỗ Phong có thể dùng mắt thường nhìn thấy cây thương này đang nhanh chóng thôn phệ chỗ huyết mà mình vừa nhỏ xuống.
Cùng lúc đó, trong thức hải của Đỗ Phong liền xuất hiện một đầu phù văn, theo như lời nói của Ma Thương thì đây hẳn là phù văn khế ước.
Đỗ Phong bắt đầu sử dụng thần hồn của mình tiến lên đánh vào đoàn phù văn đó một tia thần hồn, xong xuôi hết thảy, Đỗ Phong tiến ra ngoài thân, rời đi vùng không gian này.
Cầm cây Trấn Ma Thương trên tay, Đỗ Phong cảm nhận được một sự yêu thích khó tỏ, với một kẻ cuồng thương như hắn, có thêm cây trường thương này không khác gì bản thân có thêm một vị mỹ nhân bên cạnh phụng bồi.
Càng cầm, càng yêu thích không thôi.
"Chủ nhân, chúng ta tiếp theo sẽ làn gì?"
Sau khi hoàn thành kí kết, Ma Thương cũng đã quay trở lại Trấn Ma Thương trú ngụ, hiện tại hắn đang dùng tâm linh tương thông để dò hỏi Đỗ Phong.
"Làm gì a? Tất nhiên là đi hành hiệp trượng nghĩa rồi!"
Đỗ Phong hùng dũng, lòng đầy vui sướng vác theo cây Trấn Ma Thương hướng phía ngoài rời đi, trước khi đi Phong vẫn không quên dà xoát lại ngôi nhà xem có còn đồ gì hữu ích không, phải đến khi vét được một lượng lớn vật tư hắn mới ung dung rời đi.
Hành trình từ vùng ngoại ô của khu vực phía nam tiến vào trung tâm thành phố vẫn được Đỗ Phong tiếp tục thực hiện.
Bởi như vậy hắn mới không để một đầu trùng tộc nào lọt lưới mà xử lý hết lũ rác rưởi này.
Cứu được càng nhiều nhân loại hơn trong thành phố này!.