Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

A Nhất hét:

- Cút!

Đám người như chộp được cọng rơm cứu mạng, vội vã đứng lên, thúc dục thần thông quay trở lại cỗ khôi lỗi cá kình.

Chỉ có Thanh Yến vẫn đứng đó bất động, đôi mắt trong vắt chảy xuống hai dòng lệ. Nàng khóc! Có lẽ là do nàng sợ hãi hoặc do nỗi bi ai trong đôi mắt mù lòa của A Nhất đã khiến nàng động lòng trắc ẩn. Cõi vô minh cũng khó mài nát tấm lòng bi mẫn của Thanh Yến.

Nam tử mù lòa lại rống to:

- Cút mau!

Thanh Yến bần thần lùi về phía sau một bước, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, quay đầu bay trở lại cổ khôi lỗi cá kình.

Lãnh Vân Khanh vội nói:

- Chủ nhân! Không thể để họ đi như vậy được. Bọn họ hẳn là đệ tử Cổ Khôi Môn đang trên đường đến Linh Kiếm Tông…

A Nhất lại thả người ngồi xuống, dựa lưng vào cột gỗ, mở miệng trấn an:

- Công chúa không cần lo lắng. Bọn họ không thể theo dõi chúng ta. Nhân giới này không một ai có thể theo dõi chúng ta.

Lời nói của A Nhất không hề chứa sự cuồng vọng hay ý nghĩ khinh thường anh hùng thiên hạ. Hắn chỉ nói ra một chân lý mà thôi, tựa như mặt trời phải mọc ở phía Đông và lặn về phía Tây.

A Nhất tự tin như vậy cũng bởi hắn đã thấu triệt được một âm cổ ngữ thứ hai, “Yên”. Một chữ “Yên” chứa đựng đầy đủ ý tứ muốn thao túng Tứ Đại, đất, nước, gió, lửa. Một chữ này cộng với năng lực của một Thiên Âm Chi Hồn toàn vẹn, hắn có đầy đủ tư cách để nói lời đó.

Lãnh Vân Khanh bị thuyết phục, không lải nhải bên tai của hắn nữa. Không gian yên tĩnh trở lại, thế nhưng chưa được bao lâu thì đã bị tiếng cười ha hả của A Nhất phá tan. Hắn cười vì phán đoán của hắn sắp trở thành sự thật.

Vị thần mù lòa của A Nhất chưa bao giờ rời xa những môn đệ của Cổ Khôi Môn, vẫn luôn cẩn thận lắng nghe bọn họ. Đối với Thiên Âm Chi Hồn, trận pháp phòng vệ bên trên khôi lỗi cá kình chẳng khác gì không khí.

Bên trong phòng điều khiển, Minh Châu tức giận nói với Thanh Yến:

- Ngươi nghĩ tên ma đầu kia sẽ tha cho chúng ta dễ dàng như vậy sao? Hắn đã biết chúng ta là người của Cổ Khôi Môn. Hắn rõ ràng là muốn đùa giỡn với chúng ta cho đến chết.

Thanh Yến đứng chặn trước một chiếc bục điều khiển, ở trên cao có một quả cầu pha lê chứa hình ảnh chiếc tiên thuyền của A Nhất.

- Không phải! Hắn ta chỉ muốn chúng ta đừng làm phiền hắn nữa mà thôi.

Các vị sư huynh của nàng cố khuyên bảo:

- Sư muội à! Giết được hắn là sẽ trừ được đại họa cho cả thiên hạ.

- Đúng vậy! Hơn nữa bây giờ ma đầu này coi thường và không hề phòng bị chúng ta, là thời cơ tốt nhất.

Trong đầu của hai người này đã hiện ra cảnh tượng bản thân cầm đầu của A Nhất đến Linh Kiếm Tông, trở thành minh chủ Phục Ma Minh, được người người tôn sùng. Mặt mũi của bọn họ ửng đỏ vì kích động, hơi thở dồn dập.

Còn gã sư huynh dẫn đội thì vẫn nhìn chằm chằm vào quả cầu pha lê ở trên cao.

Thiên Âm Chi Hồn vẫn ngồi đó bất động.

Trong lúc tên đại sư huynh vẫn còn đang phân vân chưa quyết định thì Minh Châu đã đẩy Thanh Yến sang một bên, bước về phía chiếc bục điều khiển.

Bàn tay của Minh Châu lướt đến đâu, những trận pháp trên bề mặt kim loại đen kịt phát sáng đến đó, tỏa ra đủ màu sắc rực rỡ.

Đáng lẽ ra lúc này, một con dao chặt thịt đen bóng mang theo hai chữ “linh yên” của thần chết đã phải thình lình xuất hiện, đoạt đi cái đầu tinh xảo.

Thế nhưng điều đó không xảy ra!

Thân thể khổng lồ của khôi lỗi cá kình uốn một vòng trên không trung. Đôi mắt đỏ rực khóa chặt tiên thuyền của A Nhất. Cá kình há miệng, cuồng phong chợt ập đến trên bầu trời vốn yên bình. Đúng một trăm cây đinh thô to phóng ra từ miệng cá.

Không gian xung quay mỗi cây đinh bị xoắn lại đến vặn vẹo. Chúng đồng loạt đánh ra hàng loạt lôi điện xám xịt, vạn tia chớp kết nối lại với nhau tạo thành một tấm lưới tròn trịa mà gồ ghề, ảm đạm mà nóng bỏng.

Nhiệt lượng khiến vạn dặm cát vàng bên dưới như muốn tan chảy thành thủy tinh. Nếu thật như vậy, nó sẽ là một tấm thủy tinh màu đỏ.

Đỏ bởi biển máu của A Nhất. Máu ngập đến gối.

Cửu U Thất Sát Nha bị mắc vào một chiếc vòng sắt của Lục Đạo Tích Trượng, không thể tiến tới mà cũng chẳng thể thu lại.

Trong lúc A Nhất dõi theo sát ý của đám người Cổ Khôi Môn thì Đệ Nhất Thánh vẫn luôn dõi theo hắn. Lúc A Nhất bắt đầu cười thì nó cũng mở mắt, đôi mắt trắng dã nhưng thông tuệ.

Trong khoảnh khắc đó, tinh thần của A Nhất lạnh toát, máu nóng rỉ ra từ bên dưới mặt nạ, thấm đẫm chiếc áo trắng. Mặt nạ gỗ rít gào, thanh âm cao vót chứa đựng ý chí bất khuất, xuyên thủng trời cao.

Thái Bình Kiếm trả lời hắn. Từ bên trong mặt trời, một điểm đỏ nho nhỏ bốc cháy rồi hóa thành cự long hai đầu, một đầu hướng lên trời ngậm một viên hồng ngọc, một đầu đâm xuống ngậm một chuôi kiếm sáng loáng. Thái Bình Kiếm không ngăn cản Bách Lôi Cuồng Sát Trận của Cổ Khôi Môn mà trực tiếp đâm đầu vào khôi lỗi cá kình.

Gương mặt hiền lành của Đệ Nhất Thánh dường như đã bị sự điên dại của A Nhất bóp cho nhăn rúm, giận vô biên nhưng lại không hung tợn mà lại đầy chính khí hàng ma.

Hư ảnh Đệ Nhất Thánh trở nên chân thật. Còn phía sau lưng của nó lại hiện ra hư ảnh của một bánh xe có sáu trục, y hệt như điêu khắc trên cửa đá của chùa tháp.

Bánh xe bắt đầu lăn, đè lên dòng chảy của thời gian, ép nó chậm lại. Một khoảnh khắc dài như một ngày một đêm. Không chỉ có thời gian của Vạn Lôi Cuồng Sát Trận và Thái Bình Kiếm Linh, mà là thời gian của tất cả Lục đạo luân hồi đều bị trì trệ.

Trong cả Nhân giới chỉ có thần thức của một kẻ không bị ảnh hưởng, đó chính là A Nhất.

Ban đầu, nam tử mù còn tưởng là bởi vì cận kề thời điểm sinh tử nên suy nghĩ của hắn trở nên nhạy bén khiến bản thân cảm thấy thời gian trôi chậm hơi. Nhưng quá nhiều thanh âm ma mị không phải của hắn lần lượt ập đến khiến hắn nhận ra điểm bất thường.

- Tại sao? Tại sao lại không chạy trốn? Tại sao ngươi lại muốn giết họ? Ngươi rõ ràng có thể chạy trốn.

- Hắn thoát khỏi luật lệ của thời gian rồi ư?

- Ngừng rồi! Không còn tranh đấu, không còn đau khổ!

- Lực lượng công đức thật hùng hậu!

- Khặc! Khặc! Giết mãi cũng thành quen!

Đứng trong bể máu ngập đến gối, A Nhất huy động niệm lực của hắn. Vị thần mù lòa vỗ tay. Âm thanh trầm đục va vào tiếng ma sát của bánh xe, muốn phá mở phong ấn của thời gian.

Đáng tiếc niệm lực của A Nhất vẫn chưa đủ. Thiên Âm chi hồn như châu chấu đá xe, nhanh chóng bị bánh xe nghiền ép.

Sau hai âm thanh răng rắc, thời không chỉ còn lại tiếng ma sát của bánh xe thép trên nền đá cứng. Âm thanh chói tai đó cũng không thể át đi tiếng nói của Đệ Nhất Thánh. Tiếng nói không phát ra từ chiếc miệng luôn lẩm bẩm mà như vọng về từ vạn cổ, vượt qua huyết giới của A Nhất rồi chui vào trong tai của vị thần mù lòa.

- … Ta là ngươi của tương lai, ngươi là ta của quá khứ. Ngươi không thể nhìn thấy ta. Ta cũng không thể nhìn thấy ngươi. Ta không thể nghe thấy ngươi nhưng ngươi nhất định có thể nghe thấy ta. Ta không biết khi nào thì ngươi sẽ đến nên chỉ có thể lặp đi lặp lại lời nhắn nhủ này.

A Nhất nhíu mày. Đây rõ ràng là tiếng nói của bản thân hắn. Vị thần mù lòa liền hỏi:

- Ai?

Thanh âm vọng về từ vạn cổ vẫn không dừng lại.

- … Lặp đi lặp lại! Chỉ có mấy điều cứ nói mãi, nói mãi! Ta đã nói bao lâu rồi? Không quan trọng! Ta cứ sẽ tiếp tục đến khi ngươi tìm được ta! Không được bỏ cuộc! Ta sẽ không bỏ cuộc! Ngươi cũng không được phép bỏ cuộc. Ngươi nhất định phải đến tìm ta. Đừng nghe Dị Cơ, đừng nghe thầy đồ, đừng nghe thợ săn! Nghe ta! Mặc kệ Hàn Cẩn Dương, mặc kệ Mạc Nguyệt, mặc kệ Lăng Sơn! Bọn họ không liên quan đến ngươi, ngươi không phải là Thiên Âm Chi Hồn. Đừng hỏi chúng ta là ai. Ta không biết! Chỉ biết ta là ngươi của tương lai, ngươi là ta của quá khứ. Ngươi không thể nhìn thấy ta. Ta cũng không thể nhìn thấy ngươi. Ta không thể nghe thấy ngươi nhưng ngươi nhất định có thể nghe thấy ta.

Những lời này lặp lại:

- Ngươi không thể nhìn thấy ta. Ta cũng không thể nhìn thấy ngươi. Ta không thể nghe thấy ngươi nhưng ngươi nhất định có thể nghe thấy ta. Ta không biết khi nào thì ngươi sẽ đến nên chỉ có thể lặp đi lặp lại lời nhắn nhủ này. Lặp đi lặp lại! Chỉ có mấy điều cứ nói mãi, nói mãi! Ta đã nói bao lâu rồi? Không quan trọng! Ta cứ sẽ tiếp tục đến khi ngươi tìm được ta! Không được bỏ cuộc! Ta sẽ không bỏ cuộc! Ngươi cũng không được phép bỏ cuộc. Ngươi nhất định phải đến tìm ta. Đừng nghe Dị Cơ, đừng nghe thầy đồ, đừng nghe thợ săn! Nghe ta! Mặc kệ Hàn Cẩn Dương, mặc kệ Mạc Nguyệt, mặc kệ Lăng Sơn! Bọn họ không liên quan đến ngươi, ngươi không phải là Thiên Âm Chi Hồn. Đừng hỏi chúng ta là ai. Ta không biết! Chỉ biết ta là ngươi của tương lai, ngươi là ta của quá khứ. Ngươi không thể nhìn thấy ta. Ta cũng không thể nhìn thấy ngươi. Ta không thể nghe thấy ngươi nhưng ngươi nhất định có thể nghe thấy ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui