Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Thấy A Nhất tức giận đến run người, hai anh em song sinh Mộc Thanh và Mộc Hi tuy trong lòng cảm thấy rất uất ức nhưng vẫn phải quỳ xuống tạ lỗi:

- Sư thúc bớt giận!

Sau khi nghe A Nhất có ý muốn trở lại để báo đáp ân tình của vị công chúa Lãnh Vân Khanh, hai thiếu niên đã tình nguyện giúp hắn.

Ban đầu A Nhất rất biết ơn sự giúp đỡ của hai thiếu niên, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy vô cùng hối hận.

Nếu như hắn không nhất quyết phải quay lại để báo ân, nếu như hắn không đưa hai vị đệ tử Nhập Mộc đường đến đây, nếu như hắn không nhiều chuyện, nhờ vả bọn họ ngăn cản chiến tranh thì những người dưới kia sẽ không phải chết oan chết uổng.

Đúng hơn là máu của bọn họ sẽ không vấy bẩn tay hắn.

Có quá nhiều cái nếu như, cũng có rất nhiều con đường khác nhau cho hắn chọn lựa, thế nhưng hắn vẫn làm từng lựa chọn, đi từng bước để chạm đến kết quả này.

Nếu không có A Nhất, chưa hẳn là những người đang bị đè bẹp dưới thân rùa kia có thể sống sót. Cuộc chiến này có thể là lưỡi đao đoạt đi sinh mạng của họ, âu đó cũng là số phận của binh sĩ ở đầu chiến tuyến.

Còn về phần năm tên tu sĩ kia, Đại Tề tuy không có tu sĩ nhưng họ vẫn có vũ khí để chống lại một đám tu sĩ cấp thấp, nào có thể dễ dàng khinh thường sức mạnh của một đại đế quốc.

Nếu trận chiến không bị ngăn cản, thương vong không phải lấy đơn vị ngàn là có thể tính toán được.

Cho dù hi sinh rất lớn, nhưng hành động hôm nay của A Nhất thực sự đã cứu hàng vạn sinh linh thoát khỏi bàn tay của tử thần chiến tranh. Trong tương lai sắp tới, hai nước vì sự xuất hiện của cự quy cũng sẽ không dám lại liều lĩnh khai chiến, ít nhất là không khai chiến ở quy mô lớn như trên vùng Bình Long thảo nguyên này.

Nhưng A Nhất lại không nghĩ như vậy. Kết quả cho dù thế nào đi nữa cũng không thể bào chữa cho quá trình. Đối với hắn thì hi sinh chỉ một người vô tội để cứu hàng chục vạn người vẫn là sai, huống hồ là hi sinh mạng sống của cả ngàn người?

Bên dưới chiến trường, đám quân sĩ lũ lượt tháo chạy, giẫm đạp lên nhau, những kẻ bất hạnh không kịp đứng dậy sau cơn địa chấn chỉ có thể an phận nằm đó vĩnh viễn.

A Nhất nhảy xuống từ trên mai rùa, quỳ xuống dập đầu tạ lỗi:

- Tại hạ xin lỗi!

Mặc kệ hắn có làm gì đi chăng nữa, nghiệp quả này hắn cũng đã cộng chung với Mộc Thanh và Mộc Hi.

Thiện tâm của thanh niên có ai chứng giám?

Trong mắt những người đứng ở nơi xa, tên ác ma nhảy từ trên lưng rùa xuống giờ này đang quỳ lạy con quái vật khổng lồ.

Ác ma xin lỗi rằng hắn chỉ có thể hiến tế chút sinh mạng của những kẻ phàm phu tục tử này mà thôi, hi vọng rằng con quái vật khổng lồ kia sẽ không để tâm.

Cặp song sinh thấy vậy cũng vội vàng nhảy xuống, cùng nhau bái lạy cự quy.

- Tại hạ xin lỗi!

- Tại hạ xin lỗi!

Thế rồi bốn mắt nhìn nhau, họ bật cười ha hả.

Dĩ nhiên không phải là họ cười A Nhất. Đối với vị tiểu sư thúc đã thành công vượt qua Mê Trì thí luyện, họ là tâm tồn kính ý.

Chỉ là hình ảnh một người y hệt mình đang quỳ lạy một con khôi lỗi do chính mình tạo ra, rất buồn cười.

Ba kẻ lạy, hai kẻ cười, một kẻ khóc.

Cảnh tượng quái dị làm da đầu binh sĩ và tướng lĩnh hai phía tê rần.

- Rút binh! Rút binh!

Đại Tề nghĩ đó là thủ đoạn của Lưu Ly, không muốn tiếp tục ở lại chịu thương vong nên nhanh chóng rút lui. Đám vũ khí mới là Hỏa Diệm pháo được chế tạo để đối phó với tiên nhân nếu dùng cho con rùa đá kia thì chỉ như kiến muốn cắn voi.

Còn bên phía của Lưu Ly quốc, đám ngựa chiến đã được huấn luyện kỹ lưỡng vẫn bình chân như vại sau cơn địa chấn vừa rồi.

Đám tướng lĩnh giờ này lại chỉ hận súc sinh ngu si không biết sợ, không chịu nổi loạn.

Ở trên đồi cao, hai thống lĩnh của Viễn gia và Hầu gia thì đang cố sức thúc giục công chúa rời đi.

Nhất là nguyên soái Viễn Tử La. Lúc trước khi hắn xông vào lều trại, giả vờ tạo phản thì đã bị nhận một đòn của A Nhất. Đến cả đối phương ra tay khi nào hắn cũng không hề hay biết, hắn chỉ biết rằng khi thức tỉnh thì cảm giác như mình đã chết qua một lần vậy.

Hắn sợ chết, hắn không muốn chết.

Bàn tay nữ tử cố bấu chặt lấy đùi để đôi chân bớt run rẩy, Lãnh Vân Khanh quyết đoán hạ lệnh:

- Đưa ta qua bên kia.

Thân ảnh kia cho dù chỉ mới gặp qua vài lần nhưng đã được nàng khắc sâu vào trong tâm khảm, muốn quên cũng không tài nào quên được.

Hai người nam tử nghe vậy, biến sắc. Một người là vì lo lắng, một người là vì sợ hãi. Họ đồng loạt quỳ xuống ngăn cản.

- Công chúa! Xin người hãy suy xét lại.

Lãnh Vân Khanh mím chặt môi. Nàng đã suy xét rất kỹ rồi, nếu hắn đã không trực tiếp giết nàng tức là hắn đang muốn đùa giỡn, trả đũa vụ việc lần trước. Bây giờ mà tỏ ra sợ hãi thì chỉ càng bị hành hạ đau khổ hơn mà thôi.

- Mau lên!

Nghe công chúa kiên quyết hạ lệnh, nguyên soái Viễn Tử La đành lên ngựa, thúc ngựa hí vang rồi lớn tiếng nói với đám thân binh.

- Các ngươi cũng nghe rõ rồi! Con ả điên rồ này muốn đưa chúng ta vào đường chết. Bản soái không sợ chết, chỉ sợ chết vô ích. Từ nay, bản soái tự ý cáo lão, mọi người tự bảo trọng.

Nói rồi lão lập tức thúc ngựa chạy đi, không thèm nhìn đến sắc mặt đột nhiên âm trầm của Lãnh Vân Khanh. Chiến mã lực lưỡng nhanh chóng đưa lão cao chạy xa bay. Đám binh lính phía sau thấy thế bắt đầu lục đục, thế nhưng chưa kịp nổi loạn thì ở phía xa Viễn Tử La đã ngã xuống ngựa.

Đám thân binh chỉ thấy một mảnh giấy trên tay công chúa bốc cháy rồi lập tức tan thành tro bụi.

Nàng lạnh nhạt nói:

- Hầu Diễn! Bây giờ ngươi chính là nguyên soái.

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Nói rồi vị nguyên soái trẻ tuổi này lập tức điều động binh mã hộ giá Lãnh Vân Khanh đi về phía con rùa đá to lớn như ngọn đồi đang sừng sững giữa chiến trường.

Đám binh lính cũng không còn dám có ý kiến gì, tất cả đều lên ngựa theo sau vị công chúa xuất quỷ nhập thần kia. Sớm hay muộn gì đều là chết, tất nhiên là bọn họ sẽ muốn được chết trễ chút nào hay chút nấy.

Thủ đoạn của nàng ban nãy đã trấn nhiếp tất cả đám thân binh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui