Hồ Duyệt

Hồ Duyệt như con mèo nhỏ, nâng mặt Chung Ứng lên, vươn đầu lưỡi ra liếm khóe miệng, đôi má anh...

Đôi môi bao phủ đầu lưỡi, thỉnh thoảng hơi há miệng, như cá gần chết.

- Ừm... Ừm a a... Đừng chỗ đó...

Ngón tay Chung Ứng như lưỡi câu, ma xát đỉnh chóp nội bích, đầu lưỡi thừa cơ với vào trong khoang miệng cô, lang thang tìm kiếm.

- Chỗ này thật mẫn cảm.

- Đừng... Đừng mà rất tê.

Khớp xương ngón tay nhô lên giống như mang theo ma pháp, móng tay quét qua nơi nào, vẽ ra một sơi tơ nhỏ màu đỏ, gãi ra tươi đẹp, tê dại bủn rủn.

Bắp thịt trên tay Chung Ứng căng chặt, nước trong tiểu huyệt từ thẳng thành cong, chảy tới khuỷu tay anh, tiểu huyệt bị anh dùng lực mà co giật, phun ra nước sáng trong hình vòng cung.

- Có phải bé cưng không tự mình chơi đùa nơi này hay không? Tiểu huyệt mẫn cảm run rẩy điên cuồng, ngón tay đều đã không cử động được.

Chung Ứng hôn nhẹ lên trán cô, sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt, sau khi vén tóc liền hiện ra mềm mại thanh tú.

Gương mặt ửng hồng, miệng bị hôn đến sưng đỏ, lộ ra tơ máu.

Chung Ứng lại lè lưỡi, liếm một vòng.

Trong máu tanh, mang theo hương thơm mê người của Hồ Duyệt.

Hồ Duyệt cảm thấy mình nằm trên một con thuyền nhỏ, lắc lư bất định theo tần suất ra vào của Chung Ứng. Rõ ràng chỉ là hai ngón tay, lại tạo ra một cơn sóng điên cuồng, đánh tan tất cả lý trí.

Ngón tay anh càng lúc càng nhanh, ma xát sâu, Chung Ứng giống như mở ra một cái hang không người, chăm chỉ dùng lực.

Lần sau mạnh hơn lần trước.

Hồ Duyệt cảm nhận được từng vòng sáng anh tạo ra trong cơ thể cô.

Trong mơ hồ, cô phát hiện mình nghĩ sai rồi.

Cô rất thích đôi mắt anh, cảm nhận được dục vọng lây dính bên trong.

Hiện giờ trong đôi mắt đen tuyền như nước sơn, là nước màu đỏ của cây thuốc phiện nguy hiểm.

Xuyên qua lá mỏng, bên trong có thứ gì đó nho nhỏ, là ảnh ngược của cô.


Chung Ứng không chọc thủng nó.

Mà kéo cô vào sâu trong đáy lòng, sâu đến mức rơi vào vũng bùn, ngã vào địa ngục.

Cuối cùng hướng tử mà sinh.

Chung Ứng lại rút ngón tay, nước bắn ra.

Anh cúi đầu hôn môi, liếm lỗ tai cô nói:

- Thật lợi hại, muốn sờ hay không?

Anh nhanh chóng cởi áo và quần, đặt tay cô ở hạ bộ, Hồ Duyệt không dám nhìn, nhưng tay có thể cảm nhận được nóng bỏng và cứng rắn.

- Bị em quyến rũ sớm đã cứng rồi, có thích hay không, hửm?

Anh vốn muốn trêu đùa vài câu, không ngờ cô mới sờ soạng vài cái, con mẹ nó cũng sắp bắn ra rồi.

Tay cô mềm mại không xương, giống như thuốc cao trơn bóng, đùa là nổi gân xanh.

Chung Ứng lại xoa nhẹ ngực cô, tay cầm côn th*t chạm vào khe hở hẹp đầy nước.

- Muốn côn th*t đâm vào không?

"Ừm" cọ xát thoải mái, Hồ Duyệt không nhịn được xoay vặn cái mông. Cô từng ảo tưởng vô số lần về côn th*t vĩ đại, nóng như sắt nóng.

- Cậu... Đeo bcs...

Còn chút lý trí, Hồ Duyệt vùng vẫy muốn thoát khỏi trêu đùa của anh, Chung Ứng lại ôm lấy cô mồ hôi chảy ròng ròng, thì thầm:

- Bé cưng ngoan, anh sẽ không bắn vào.

Quy đầu bất chợt chạm qua âm hạch và âm thần, có khi trượt vào trong khe hở, lại nhanh chóng trượt ra.

Nước trong tiểu huyệt chậm rãi làm ướt côn th*t phấn nộn.

Trong chớp mắt Hồ Duyệt nhớ tới hôm nay là kỳ an toàn của mình, chủ động hôn anh.

- Tiến vào đi.


-... Vậy em gọi anh cho anh nghe một chút.

Chung Ứng nhẫn đến mức sắp nổ mạnh, kéo đầu v*, xoa bóp.

Anh vẫn muốn nghe cô nói ra những lời ngọt ngấy, dùng từ giữa hai người yêu nhau, mà không hi vọng cô chỉ vì thỏa mãn dục vọng mà nở rộ dưới người anh...

Hai mắt Hồ Duyệt đầy mê mang, miệng nhỏ mới kêu lên:

- Anh...

Chung Ứng không nhịn được nữa rồi.

Đỡ côn th*t động thân mà vào.

Anh cắn nhũ hoa hơi nâng lên của Hồ Duyệt, răng lưỡi ma xát.

Còn hạ thân...

- Ách ừm... Sao ẩm ướt như thế mà vẫn căng chặt như vậy?

Anh dùng tay xoa xoa âm hạch trơn trượt.

- Tiểu huyệt thả lỏng chút, nếu không sẽ rất đau.

Hồ Duyệt vòng tay ôm anh, ngón tay đâm sâu vào phần lưng cường tráng, tạo ra dấu vết lõm xuống.

Giống như xuyên qua làn da, nắm trái tim anh.

Giống như thân thể cô đau bao nhiêu, anh đau lòng bấy nhiêu.

- - -

Hồ Duyệt đau đớn đến mức mặt nhăn lại, hừ nhẹ như mèo kêu, côn th*t Chung Ứng không khống chế nổi lại lớn một vòng.

Đồng phục của cô còn lại một cúc áo, da thịt trắng noãn nằm dưới quần áo rộng thùng thình, những điểm đỏ bên ngoài quầng vú đều là dấu vết anh không ngừng mút lấy.

Đôi chân dài khẽ cong lên, mặc anh muốn làm gì thì làm.


Hốc mắt còn phiếm lệ.

Tiểu huyệt của cô chưa biết mùi đời, cho dù vừa rồi bắn ra một chút, ngón tay cũng đi vào khuếch trương, vẫn căng chặt như cũ. Mới tiến vào một chút, Hồ Duyệt đau đớn hừ ra tiếng, Chung Ứng không có biện pháp, đành phải mân mê mông cô.

Anh nắm chặt tay nhẫn nhịn đến mức gân xanh nổi lên.

côn th*t cứng rắn đau đớn.

- Không sao, cậu tiến vào đi...

Hồ Duyệt nhìn côn th*t thô to của hắn, không nhịn được cọ xát, cô đau, đồng thời lại sảng khoái, nhưng không biết nên làm gì cho phải.

Chung Ứng lại cúi đầu vùi vào ngực mềm mại của cô.

Thật sự là bại bởi cô rồi.

Anh cảm thấy mình đang phạm tội, thân thể hoàn mỹ của Hồ Duyệt, trên khuôn mặt còn ngây thơ non nớt, muốn khóc không khóc, mặc đồng phục nằm dưới thân mình, lộ ra tiểu huyệt, còn chặt như vậy.

Lại cầm côn th*t, ma xát bên ngoài để cô thích ứng, cô nắm chặt lấy tay anh, anh liền đâm mạnh vào.

- Có đau không?

Chung Ứng hôn lên khóe mắt cô.

- Cậu... Lại tiến vào dùng lực chút nha.

Thông qua con đường hẹp phía trước, đi vào phía sau càng thoải mái.

Chung Ứng vẫn bận tâm cảm nhận của cô, lúc đầu khẽ đâm vào, chậm rãi cọ xát đến khi ngứa ngáy.

Anh gia tăng tốc độ, lên lên xuống xuống trên người cô, giống như motor, mồ hôi rơi đầy lên ngực cô:

- Hửm? Bé cưng vẫn muốn mau hơn nữa sao?

- Ừm a a a a...

côn th*t của anh sưng to, khi nhanh chóng di chuyển, chạm vào nội bích sảng khoái vạn phần.

Hồ Duyệt bị đâm nên ngực tạo ra nhũ sóng, ma xát vào đồng phục, Chung Ứng cầm hai con thỏ trắng nhỏ đang nhảy, ngón tay khẽ gẩy hai viên anh đào cứng rắn.

- Anh làm em thoải mái hay khó chịu?

Chung Ứng mím môi, va chạm mạnh hơn, quy đầu dụng vào một chỗ thịt mềm, đột nhiên Hồ Duyệt kêu kiều mị, tiểu huyệt run rẩy co giật, d*m thủy trào từ trong cơ thể ra, đều bị côn th*t của Chung Ứng ngăn trong tiểu huyệt.

-... Có phải đâm trúng nơi khó chịu nhất của em hay không?

Anh cười xấu xa, bụng co rút nhanh, lặng lẽ lùi lại chút, lại mạnh mẽ đâm sâu vào.


Tiểu huyệt ấm áp giống như anh tắm ấm áp ba ngày, đi vào nội bích tầng tầng lớp lớp bao bọc, ép côn th*t sảng khoái không chịu được.

- A, a, a...

Giống như một món đồ chơi, cắm vào cô sẽ kêu một tiếng:

- Sắp bắn rồi a a a quá lớn đừng đâm sâu như vậy...

- Lớn sâu mới làm em sảng khoái.

Anh lại đâm sâu và nhanh hơn, hai tay nắm lấy ngực cô, Hồ Duyệt cảm thấy mình sắp bị đâm nát, anh hôn miệng cô, đầu lưỡi dây dưa với nhau.

Nước bọt bắn tung tóe, chảy xuống cằm cô.

- Chung Ứng, khó chịu để, để tôi bắn ra đi...

Hồ Duyệt lắc mông, đung đưa không có tiết tấu, Chung Ứng lại kêu rên, quy đầu đâm tới nội bích, có dòng điện tê dại đến tân xương cốt.

Anh ôm lấy vai Hồ Duyệt, động tác dưới người nhanh hơn nữa, mắt Hồ Duyệt nhìn về phía trần nhà, không thấy anh vì kích động mà sắc mặt ửng hồng.

- Ách, ách, ách, hừ hừ...

Hơi thở khêu gợi giao với tiếng gầm nhẹ, côn th*t nhanh chóng mất vào, lại nhanh chóng rút ra, giường chấn động mà rung lên, giống như thuyền nhỏ bị lật, chịu sức nặng của hai người.

Bóng đèn chói mắt lắc lư, hình thành vầng sáng bạc.

Khoái cảm đánh tới từng đợt từng đợt, tiếng rên rỉ của Hồ Duyệt bị va chạm nghiền nát, toàn bộ chiếu ở dưới trăng.

Anh đang ở trong cô.

Chuyện này kỳ diệu bao nhiêu.

Lúc trước cô không có hảo cảm với người khác, cho rằng đều là vật ngoài thân, thỉnh thoảng vì những chuyện vặt vãnh mà cảm thấy phiền phức, nhưng chưa từng có cảm giác tươi sáng như vậy.

Nội tâm trống rỗng và ý nghĩa nhân sinh, giống như lập tức được nhét đầy.

Chung Ứng lại đâm sâu một cái, lại rút ra, Hồ Duyệt nhìn đèn màu bạc, tiểu huyệt sảng khoái đến mức phun ra nước trong suốt.

Chung Ứng vùi vào gáy cô, thở hổn hển, lồng ngực lên xuống, cả người đè lên cơ thể cô.

Hồ Duyệt hoảng hốt, giơ tay vòng lấy người anh, vỗ nhẹ sau lưng ẩm ướt.

Ánh đèn chói mắt.

Thiên đường chỉ như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận