Editor: Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal)
Lương Hoằng bận rộn hơn bao giờ hết, hắn đến ở cùng khách sạn mà Viện lập pháp đã chuẩn bị cho Hạ Tồn ở mấy ngày.
Trong khi tần suất nhận điện thoại và đi ra ngoài của Lương Hoằng cực kì cao, có lúc trởi đã nửa đêm vẫn còn có thư kí đến tìm hắn, thì Hạ Tồn chín giờ đến Viện lập pháp, năm giờ tan ca trở về khách sạn vô cùng nhàn hạ.
Ngày đầu tiên đến đây, Moli đã được gửi đến nhà dì của Lương Hoằng, xem video được gửi đến, mỗi ngày nó đều được dắt ra ngoài đi dạo tận ba lần, còn hạnh phúc hơn khi ở chung với hai vị nhân của nó.
Chạng vạng ngày thứ sáu, Lương Hoằng lái xe đến cổng chính của Viện lập pháp chờ Hạ Tồn tan tầm.
Hắn ở bên đường nhấn còi xe một cái, Hạ Tồn đi tới, nhưng không có lập tức lên xe, chỉ là nằm nhoài ở bên cửa xe đã được hạ kính xuống, đưa đầu vào bên trong hỏi Lương Hoằng: “Chúng ta đi đâu đây?”
Thế nhưng khi y chỉ mới hỏi được một nửa thì mới phát hiện trong xe còn có người khác.
Là thư kí của Lương Hoằng, một nam một nữ đều là Alpha, nhìn bề ngoài tuổi ngoài ba mươi, nhưng thực chất họ đã ngoài bốn mươi.
Hai người đều mặc âu phục chỉnh tề, thập phần câu nệ ngồi ở ghế sau, tựa hồ đối với việc Lương Hoằng lái xe không thích ứng lắm.
Hai người này thường xuyên ra vào nhà của Lương Hoằng, không tránh được chạm mặt Hạ Tồn mấy lần, nhưng bọn họ đều không có bất kì giao lưu nào.
Có một lần, hai người và Lương Hoằng đang mở cuộc họp được một nửa thì Hạ Tồn từ bên ngoài trở về, thư kí còn đun nước sôi pha trà chiêu đãi y.
Hai vị thư kí mở miệng chào hỏi y trước, Lương Hoằng vươn người lại gần Hạ Tồn, đem đôi bao tay để sẵn trên ghế phó lái mang vào nhét vào tay y rồi mới mở cửa xe nói: “Văn phòng.”
Không nói văn phòng của ai thì chính là của hắn.
Trước đây Lương Hoằng có đoàn đội làm việc riêng, nhưng chưa từng có một văn phòng cố định.
Hắn làm được rất nhiều việc, được lên báo rất nhiều, năm ngoái hắn còn được ca ngợi là nhân tài mới xuất hiện của Đảng Độc lập.
Trong nhận thức của công chúng, Lương Hoằng tuyệt đối không phải là một người vô danh, hắn nắm giữ chức vụ nhiều vô số kể, nhưng cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, danh hiệu cao nhất cũng chỉ là một chức danh giả ở Cục giám sát.
Trong những năm hòa bình, muốn bộc lộ tài năng xông lên không phải là một việc dễ dàng, Hạ Tồn nhớ lúc trước y từng đọc qua một tờ báo có lượng tiêu thụ không tốt, trên đó có viết một bài nhỏ nghiên cứu về Lương Hoằng, căn cứ vào hướng đi của hắn mấy năm gần đây, bài viết đó suy đoán lòng ham muốn của hắn không hề nhỏ, có khả năng muốn đạt được vị trí ‘thống đốc’ trẻ tuổi nhất để làm điểm khởi đầu.
Lúc đó, Hạ Tồn còn chụp lại bài báo đó gửi cho Lương Hoằng xem, nhưng Lương Hoằng chỉ đáp lại bằng một nhãn dán gương mặt tươi cười nhìn qua có chút ngốc hề hề có sẵn trên hệ thống.
Lương Hoằng lái xe rất vững vàng, nhưng so với Hạ Tồn vẫn nhanh hơn một chút, tới giờ cao điểm buổi chiều, hắn vẫn lái xe rất ổn, nhưng vẫn bị người khác vượt mặt hai lần.
Hạ Tồn nói: “Có biết lái xe hay không vậy!”
Lương Hoằng ngần người: “Là người đó ép anh.”
“Em đang giúp anh mắng hắn mà!”
Lương Hoằng hiếm khi nghẹn lời, thư kí của hắn còn phụ họa: “Có thể không dễ dàng vượt lên đâu, nhìn đi, đến xi nhan mà hắn còn nhấn ngược.”
Hạ Tồn muốn nhìn xem xe nào đang bật đèn lùi, tầm mắt đảo qua gương chiếu hậu lại thấy nữ thư kí nãy giờ không lên tiếng lại đang mím môi, y đoán cô hẳn là muốn cười nhưng lại nhịn không cười.
Phòng làm việc của Lương Hoằng nằm ở một khu hành chính, xung quanh đều là trụ sở làm việc, người ra vào không nhiều, hoàn cảnh cũng sạch sẽ yên tĩnh.
Chỉ có một cái tòa nhà là trước cửa chất đầy thùng giấy chưa kịp xử lí, vừa nhìn liền biết đó là tòa nhà mới được đưa vào sử dụng, quả nhiên Lương Hoằng dừng xe trước cánh cửa náo nhiệt kia.
Hạ Tồn xuống xe, ngẩng đầu nhìn dáng dấp của tòa nhà, là một căn nhà nhỏ gồm ba tầng, tường ngoài sơn màu xám nhạt, cửa sổ màu trắng, mái nhà màu xanh da trời.
Cả căn nhà mang theo phong cách đồng quê kiểu Mỹ rất ngầu.
Thư kí đi vào trước, Hạ Tồn quay đầu, đưa cho Lương Hoằng cái bao tay, hỏi: “Làm thống đốc hả anh?”
Trước khi ra ngoài, Lương Hoằng đã thay kiện áo gió màu cà phê, Hạ Tồn cảm thấy dưới thời tiết nhiệt độ hạ thấp thế này hắn có phần xem trọng phong độ hơi quá, nhưng khi đưa bao tay, y chạm phải tay của hắn, cư nhiên bàn tay của hắn vẫn còn ấm hơn cả mình.
Lương Hoằng đeo bao tay, dùng một tiếng “A’ tương đối ngắn, biểu thị ngữ khí khẳng định xem như trả lời vấn đề của Hạ Tồn.
“Chờ chuyện tư bản phía đông kết thúc,” Lương Hoằng bổ sung, “liền có thể bắt đầu chuẩn bị tranh cử.”
Hạ Tồn nghe được đáp án, rồi quay người lại một lần nữa đánh giá khu nhà nhỏ này, Lương Hoằng từ phía sau đến gần y, cùng y sánh vai.
“Người phóng viên kia đoán rất chuẩn.”
“Anh đã gia nhập đoàn đội rồi.” Chờ Hạ Tồn quay sang nhìn mình, Lương Hoằng nói: “Đinh Mẫn nói, anh ta có độ nhảy cảm chính trị không sai.”
Đinh Mẫn chính là nam thư kí lúc nãy.
Hạ Tồn nở nụ cười: “Em còn tưởng các anh ngầm đồng ý cho người ta viết bài báo như thế.”
Lời nói quen với hoàn cảnh, tóm lại là y đang ca ngợi Lương Hoằng.
Lương Hoằng trầm mặc trong chốc lát, nói: “Cũng có nhưng là tờ báo khác.”
Lại qua một hồi, Lương Hoằng bị người gọi đi, Hạ Tồn vẫn đứng ở chỗ cũ, để tay vào trong túi áo khoác.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Cổ áo được kéo cao che khuất một nửa cái cằm, gió đêm mang theo hơi lạnh thổi vào mặt y, y ngẩng đầu nhìn thấy mây đen đã dần kéo đên che khuất cả bầu trời, rồi lại nhìn đến mái nhà màu xanh lam, y nghĩ, sắp phải dọn nhà rồi.
Từ Boston đến Thung lũng Silicon, ba lần chuyển về Hải Thành, hiện tại liền phải rời đi.
Hạ Tồn cảm thấy năm ấy y dạy học ở Stanford là những ngày thoải mái nhất, lên lớp không nhiều, thời gian rảnh rỗi y sẽ cùng các bạn học tụ họp.
Trên bàn rượu, cũng sẽ có người giới thiệu đối tượng cho y, có thể đối tượng đó học vấn không bằng y nhưng gia thế tuyệt đối trâu bò, trưởng thành cũng xem như đẹp trai.
Lúc đó, Lương Hoằng chỉ cách y có năm, sáu người, hắn ngồi cực kì nghiêm túc, Hạ Tồn liền hỏi người bạn đó rằng Lương Hoằng có đẹp khai hay không khiến đối phương sợ đến nói lắp.
Sau đó, một đám người liền nói bình thường hắn không nói một lời, nhưng thật ra vẫn luôn rất hòa đồng.
Buổi tối ngày hôm ấy, Lương Hoằng thiếu chút nữa đã làm y đến hỏng, cái cổ của y rất nhiều ngày sau đều không thể nhìn thấy mặt trời.
Những hôm có giờ lên lớp, sinh viên đều nói rằng gần đây Hạ giáo sư rất thích mặc áo có cổ cao như vậy.
Người hiền lành bao dung như Hạ Tồn cũng không thể không đưa ra quy định thứ nhất khi ở chung với Lương Hoằng: Cấm say rượu làm loạn!
Giống như trước kia, tiến độ để hai người dọn nhà rất nhanh, không qua mấy ngày, Hạ Tồn đã đến khách sạn trước đó đang ở để trả phòng.
Sau khi công tác ở Viện lập pháp kết thúc, y ở nhà nghỉ ngơi một quãng thời gian rất dài, còn lên mạng mua rất nhiều loại xương rồng, hoa lan Nam Phi, và hoa hồng với nhiều chủng loại khác nhau.
Y còn muốn nâng cao khả năng nấu ăn của mình nhưng lại không thể toại nguyện.
Hạ Tồn không thường xuyên đến văn phòng của Lương Hoằng, một ngày nọ, Lương Hoằng vừa ra ngoài chưa được bao lâu đã gọi về nhờ y mang một tập văn kiện đến văn phòng giúp hắn.
Đáng tiếc, Hạ Tồn vừa đến nơi thì thư kí đã báo cho y Lương Hoằng nhất thời có việc gấp, đã đến thành phố lân cận.
Lương Hoằng cũng không nói tập văn kiện này xử lí như thế nào, Hạ Tồn vốn muốn đưa tận tay cho hắn, cho nên nhất thời không biết để lại hay mang đi, trong lúc do dự thì có một cô gái ‘cố phán sinh huy’ (*) bước vào.
(*) Cố phán có nghĩa là đôi mắt minh sáng (hắc bạch phân minh).
"Cố phán sinh huy" 《顾盼生辉》 là đôi mắt đẹp có thể phát ra ánh sáng rực rỡ.
Cô thoa son bóng trong suốt, đôi má hồng được dặm phấn khá đậm, mặc một áo khoác lông màu đỏ, đeo hoa tai và dây chuyền bằng ngọc trai, cổ tay đeo một chiếc túi xách và một chiếc vòng bằng kim cương trông rất bắt mắt.
Cả người cô từ trên xuống dưới đều là đồ cao cấp, nhưng không hiện ra một chút dung tục, chỉ khiến cho người ta cảm thấy cô đầy sức sống tuổi trẻ, thanh xuân vạn tuế.
“Lương Hoằng đâu?”
“Kiều tiểu thư, thật không đúng lúc, Lương tiên sinh có việc vừa mới đi khỏi rồi.”
“Hả?” Vị Kiều tiểu thư cố ý trưng ra biểu tình tức giận, “Lần trước anh ấy đã đáp ứng tôi, có việc gì thì cứ đến đây, hiện tại tôi có việc nhưng anh ấy lại đóng cửa không gặp?”
Cô thập phần tùy ý đi đến lầu một mở cửa phòng làm việc còn đi tới đi lui, rất nhanh đã phát hiện ra Hạ Tồn: “Đây là ai, trước đây chưa từng thấy, nhìn thế chắc là Omega đi?”
Thư kí của Lương Hoằng tiến lên giải thích: “Vị này là Hạ tiên sinh, bạn học của Lương tiên sinh, hôm nay ngài ấy giúp Lương tiên sinh mang văn kiện đến nhưng cũng không gặp mặt được.”
“Tôi tên Kiều Hâm Kỳ.”
Hạ Tồn hướng cô gật gật đầu nói: “Xin chào.”
Kiều Hâm Kỳ lại hỏi một lần nữa: “Anh là Omega đúng không? Rất hiếm thấy ai lớn lên đẹp như vậy đó.”
Thư kí nói: “Phải, Hạ tiên sinh là Omega.”
Kiều Hâm Kỳ nở nụ cười, mang theo túi xách rồi đi hai vòng trên lầu một, phía sau có thư kí và Hạ Tồn đi cùng, Hạ Tồn phụ trách giải đáp các thắc mắc của cô, còn thư kí cầm ly nước trên tay muốn đưa cho Kiều Hâm Kỳ nhưng không thành công.
“Cô gọi điện thoại cho Lương Hoằng, để anh ấy nói chuyện với tôi.”
Thư kí có chút lúng túng, giải thích rằng Lương Hoằng hiện tại rất bận, e là không tiếp điện thoại được, Kiều Hâm Kỳ lập tức nổi giận ngay tại chỗ rồi quay phắt người rời đi.
Thư kí không thể làm gì hơn là quay lại bắt chuyện với Hạ Tồn, hỏi y có muốn uống nước hay không.
Hạ Tồn cũng rất hoang mang, nói ‘Không cần’ sau đó cầm tập văn kiện đi ra ngoài.
Bởi vì Lương Hoằng không có ở nhà, nên buổi tối của Hạ Tồn rất đơn giản, sau khi tắm rửa, y lại đến sô pha ngồi xếp bằng, tay cầm điều khiển TV, cái được cái không đổi kênh liên tục.
Gần đây Lương Hoằng thường được lên báo, tin tức trên TV cũng hay nhắc đến, tần suất xuất hiện cũng ngày một tăng đều đặn.
Xem một chút, Hạ Tồn ấn tạm dừng, y cảm khái người quay phim bắt hình rất tốt, căn sáng cũng vừa đúng, lại cảm thấy bản thân Lương Hoằng quá đẹp trai, gương mặt giống như được điêu khắc, nhìn góc nào cũng thấy đẹp.
Sau đó, y lại nhớ đến vị Kiều tiểu thư kia, liền cho rằng Lương Hoằng không phải người tốt lành gì, đến số điện thoại của mình hắn cũng hẹp hòi không cho người ta.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo)
Thời điểm Lương Hoằng về nhà đã là mười một giờ, không tính là quá muộn.
Hắn đỡ khung cửa thay giày, nhìn thấy trong phòng khách phát ra ánh sáng phát, nhìn lại thì là nguồn sáng từ chiếc TV đang bị tắt âm.
Hạ Tồn nằm ngủ rất ngon trên sô pha, Lương Hoằng cúi người chuẩn bị ôm y về phòng ngủ, nhưng hắn lại thấy điện thoại trong tay của y còn chưa khóa màn hình, hiển thị nội dung đang xem dở: Thực hiện ba điều sau để xương rồng nở hoa.
Cuối cùng, Hạ Tồn vẫn bị làm cho tỉnh giấc, động tác của Lương Hoằng rất không khắc chế, hôn từ vai Hạ Tồn lên trên mặt của y, mang theo nhiệt khí, còn tay của hắn lại từ bụng dưới đi xuống nữa, trực tiếp khiến y thanh tỉnh.
Trước khi bị Lương Hoằng cắm vào, Hạ Tồn đã hoàn toàn tỉnh táo, hai chân hướng lên vòng qua thắt lưng của hăn, còn tay thì ôm lấy cổ của hắn để hít thở.
Lương Hoằng hỏi y sao hôm nay lại ra nhiều nước như vậy, Hạ Tồn không trả lời được, cảm giác bị chen vào trướng đến khó chịu, lại cảm thấy chờ không nổi nữa, đến khi Lương Hoằng đưa toàn bộ vào sâu bên trong Hạ Tồn mới cảm thấy sung sướng, thoài mái, miệng thì liên tiếp cầu xin hắn nhẹ một chút, nhanh một chút, nhưng dĩ nhiên Lương Hoằng không có ý định tiếp thu ý kiến của y.
Sau khi đối mặt làm được hai lần, có thể Lương Hoằng thấy Hạ Tồn quá đáng thương nên nổi lên lòng trắc ẩn, dùng ngữ khí dỗ dành nói: “Hay em nằm sấp lại đi nhé.”
Hạ Tồn không hề hoài nghi, nhưng khi hắn cắm vào lần thứ ba thì y đã siết chặt ga giường, Lương Hoằng sờ sờ mặt của y, còn hỏi sao y lại khóc, tuyến thể đỏ lên rồi, tin tức tố cũng không ngừng tiết ra.
Hạ Tồn nói: “Nếu không cho người ta số điện thoại thì sao anh lại hẹn với người ta chứ?”
“Anh không hẹn cô ấy, hai lần trước đều là Kiều tiên sinh đến gặp anh.”, Lương Hoằng giải thích.
Hạ Tồn đột nhiên minh bạch, dù sao thì y và Lương Hoằng lăn giường đến mấy năm mới có thể có được số điện thoại của hắn.
Hạ Tồn lại không nói chuyện, thời điểm Lương Hoằng hôn lên gương mặt y, y lại quay mặt sang cùng hắn hôn môi, y nghe Lương Hoằng nói: “Chỉ có như vậy thôi sao?”
Hạ Tồn bị hắn làm đến mệt mỏi rã rời, nhưng lại cảm thấy hắn không chuyên tâm hôn mình, y nhanh chóng vòng tay của mình lên phía sau gáy của Lương Hoằng, kéo kéo tóc của hắn, phía dưới cũng thít chặt lại, cũng may Lương Hoằng không cố chấp, rất nhanh không chịu nổi người yêu câu dẫn như vậy nên liền tiếp tục cùng y làm tình suốt cả đêm..